Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

“Lấy… Lấy thân báo đáp?”

Tiêu Dục Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước canh, y kinh ngạc nhìn binh lính ngồi ăn cơm cùng bàn với y. Lúc này, trên mặt bàn bày biện thức ăn nóng hổi, bọn họ tổng cộng bốn người ngồi quây quần bên cái bàn dài. Thu Thiếu Lăng vốn muốn ăn cơm cùng họ, nhưng trên đường bị mời đến trướng Tiêu Chấn Hải ăn chung, có thể phải thương lượng quân tình. Tiêu Dục Kỳ thật vất vả mới có thời gian hỏi thăm ngọn nguồn chuyện vừa rồi, vừa nghe xong lại khiến y sợ tới không nhẹ.

Thu Thiếu Lăng cư nhiên đối ngoại tuyên bố, ai đánh bại hắn hắn sẽ lấy thân báo đáp…

Một gã tiểu binh mặt tròn đối diện Tiêu Dục Kỳ gật đầu nói:

“Ngươi xem khuôn mặt kia của Thu tướng quân đã biết rồi, so với nữ nhân gia ta nhìn qua còn đẹp hơn. Trong quân doanh ngay cả con heo nái cũng không có, mọi người đều là tuổi trẻ huyết khí phương cương, nhìn thấy Thu tướng quân xinh đẹp như vậy ai lại không động tâm a…”

Tiêu Dục Kỳ rất hiểu loại cảm giác này, tựa như y đối với Lôi Thế Hiên, biết rõ đối phương là thân nam nhi, lại vẫn kìm lòng không đậu bị dung nhan xinh đẹp cử chỉ đáng yêu của hắn hấp dẫn…

Tiêu Dục Kỳ còn đang trầm tư, một tiểu hỏa tử hơi lớn tuổi bên cạnh cũng trả lời:

“Chính là bởi vì người theo đuổi Thu tướng quân nhiều quá, khiến cho hắn phiền chán không thôi, cho nên hắn mới nghĩ ra biện pháp dùng luận võ này để đuổi cổ những tên gia hỏa không dài mắt kia”.

“Nga…” Tiêu Dục Kỳ phát ra một đơn âm cho có lệ.

Tiểu binh mặt tròn lại nói tiếp:

“Lúc mới đầu mọi người đều không biết tự lượng sức mình chạy tới khiêu chiến, kết quả toàn bộ bị đánh cho mặt mũi bầm dập… Hôm nay tiểu tử kia có thể là mới tới, chưa rõ tình hình, bất quá gã chẳng qua là bị quăng ngã một phát, coi như quá may mắn rồi”.

“Nga…” Tiêu Dục Kỳ từ chối cho ý kiến, tiếp tục lấy lệ.

“Dục Kỳ, ta xem ngươi võ công không tồi, có lẽ có thể đánh thắng Thu tướng quân đấy, ngươi cũng muốn khiêu chiến chứ?” Mặt tròn nhỏ hỏi.

“A?” Bỗng nhiên bị hỏi loại vấn đề này, Tiêu Dục Kỳ thật nhảy dựng lên.

“Thu tướng quân đối với ngươi tốt lắm mà… Nói không chừng sẽ nhường ngươi”. Mặt tròn nhỏ có chút ghen tị nói.

Tiêu Dục Kỳ vội vàng lắc đầu như lắc trống bỏi:

“Ngươi quá khách khí rồi, thế nhưng, ta không có hứng thú…” Y nhớ lại, trước khi mình đến quân doanh Lôi Thế Hiên đối y nói qua — “Không cho phép niệp hoa nhạ thảo (1)! Bằng không sau khi trở về… Xem ta trừng phạt ngươi thế nào.”


Nhớ tới biểu tình hung ác khi hắn nói lời này… Tiêu Dục Kỳ rùng mình một cái, cho y mười lá gan y cũng không dám hoa tâm.

Mặt tròn nhỏ tựa hồ rất tán thưởng:

“Cũng đúng, hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ chứ? Vẫn là an tâm chăm chỉ luyện võ nghệ, tranh thủ công danh đi…”

“Hì hì…” Đồng liêu bên cạnh giễu cợt gã: “Nếu ta nhớ không lầm, tiểu tử ngốc ngươi cũng từng đi khiêu chiến thì phải?”

“Ngươi ít phá ta, trong doanh người có năng lực đánh bại Thu tướng quân có thể đếm được trên đầu ngón tay, ta là tuy bại vưu vinh!” Mặt tròn nhỏ bác bỏ.

“Phải phải phải, ai… Nhớ ngày đó ta nhìn thấy Thu tướng quân, cũng tơ tưởng nửa ngày… Nhưng sau khi biết được sự lợi hại của hắn, ta không có can đảm đi khiêu chiến”.

“Đúng vậy… Tướng quân chẳng những võ công rất cao, lại thêm tướng mạo tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả…” (2) Một thanh niên mập mạp say sưa nói.

“Không đúng nhá! Tướng quân hẳn là ‘thử mạo chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỷ hồi tầm’!” (3) Mặt tròn nhỏ ở một bên phản bác.

“Khoe khoang tài văn chương cái gì? Bộ dáng tướng quân chỉ có thể dùng ‘thạch phá thiên kinh’ (4) để hình dung!” Lại có người đề xuất phản đối.

Bọn họ vì lấy câu chữ gì để hình dung tướng mạo của Thu Thiếu Lăng mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, Tiêu Dục Kỳ bưng chén cơm trốn qua một bên, đỡ phải bị nước miếng bọn họ bắn trúng.

“Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”, “Thử mạo chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỷ hồi tầm”, “Thạch phá thiên kinh” …

Nói trở lại, những lời này dùng trên người Lôi Thế Hiên cũng phi thường thích hợp…

Tiêu Dục Kỳ vừa bới cơm vừa si ngốc nở nụ cười.

Ngày này là ngày quân doanh mở cửa, binh lính không cần trực ban có thể đến thị trấn ngoài doanh trại hưu nhàn một chút. Những người trẻ tuổi bị buồn bực mấy tháng trời giống như chim sổ ***g, một hồi công phu đã tán ra vô tung vô ảnh, không biết là đi đâu chơi bời rồi.

Tiêu Dục Kỳ không có tiết mục gì, vốn định ở lại trong trướng đọc sách cả ngày, nhưng lúc giữa trưa bị Thu Thiếu Lăng lôi đi, họ cưỡi ngựa đi vào trong mấy khu chợ ở ngoài.

Dòng người đông đúc giữa phố xá náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng người bán rao hàng, nơi này là thành thị biên giới, có thể nhìn thấy rất nhiều lữ nhân không cùng quốc gia.


Thu Thiếu Lăng giống như một hài tử, một tay băng đường hồ lô (5) một tay quế hoa nhưỡng mai kiền (6), vừa đi vừa ăn, bất diệc nhạc hồ. Tiêu Dục Kỳ không hứng thú lắm đi theo phía sau hắn, vô cùng buồn chán quan sát cảnh vật xung quanh.

Một làn hương vị ngọt ngào xộc tới, Tiêu Dục Kỳ chuyển mắt, một xâu băng đường hồ lô xuất hiện trước mặt y. Thu Thiếu Lăng lộ ra vẻ tươi cười đáng yêu, nói:

“Ngươi cũng ăn thử xem.”

“Không cần…”

“Đi mà, hương vị ngon lắm nga.”

Tay Thu Thiếu Lăng lại để sát vào một chút, Tiêu Dục Kỳ dưới ánh mắt chờ đợi của đối phương, bất chấp khó khăn cắn một viên.

Ô… Ngọt quá!

Tiêu Dục Kỳ bị quả mơ ngọt quá mức xông lên cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn, gần như không nhịn được nhổ ra, y bịt mũi bức chính mình nuốt vào.

“Ha ha…” Tiếng cười sang sảng của Thu Thiếu Lăng vang lên bên tai.

“Thu đại ca…” Tiêu Dục Kỳ nước mắt lưng tròng — mơ ngọt tới nỗi nước mắt y cũng ứa ra.

Thu Thiếu Lăng tựa hồ bị y chọc rất vui, hắn dần dần ngừng cười:

“Ngươi không thích ăn băng đường hồ lô sao?”

Tiêu Dục Kỳ gật đầu:

“Đồ ngọt quá ta chịu không nổi.”

Khóe miệng Thu Thiếu Lăng mang theo tiếu ý, hắn nhìn Tiêu Dục Kỳ, ánh mắt lại phiêu hướng về nơi xa.


“Ngươi cùng hắn thật sự rất giống…” Hắn nói thầm một câu.

“Cái gì?” Tiêu Dục Kỳ không chú ý hắn nói cái gì.

“Không có việc gì.” Thu Thiếu Lăng cười xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đi đường, Tiêu Dục Kỳ vội vàng bắt kịp cước bộ hắn.

Hai người đi dạo vài vòng, Thu Thiếu Lăng giống như làm sao cũng ăn không đủ no, không ngừng mua quà vặt. Tiêu Dục Kỳ không rõ rốt cuộc hắn tới nơi này để làm gì, đành phải nghe lời theo sát hắn.

Đi lại đi, họ đến một khu chợ bán thức ăn náo nhiệt phi phàm, bên đường đầy rẫy hàng quán, có bán thịt, có bán cá…

Tới nơi này đều là phụ đạo nhân gia (chị em phụ nữ), Tiêu Dục Kỳ cùng Thu Thiếu Lăng hai đại nam nhân không được tự nhiên xuyên qua giữa đám người. Thu Thiếu Lăng không dấu vết quan sát, bỗng nhiên, hắn dừng cước bộ.

Tiêu Dục Kỳ khó hiểu dừng lại theo hắn.

“Thu đại ca?”

Thu Thiếu Lăng đối y ra dấu ‘suỵt’, khóe mắt hắn phiêu hướng góc bên cạnh. Tiêu Dục Kỳ nhìn qua —

Đó là một quán bán thức ăn, bà chủ nhiệt tình tiếp đón khách nhân, sạp hàng phía trước quán là một lão giả cao tuổi. Trong tay lão mang theo một cái giỏ trúc lớn, đang cúi đầu cẩn thận chọn lựa một ít ớt tươi.

Chỉ là một lão nhân gia bình thường đang mua đồ ăn mà thôi, có cái gì đặc biệt?

Tiêu Dục Kỳ nghi hoặc nhìn Thu Thiếu Lăng, đối phương như trước nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào quán ăn.

Lão nhân kia chọn đầy một giỏ ớt đỏ, trả tiền, cước bộ tập tễnh đi ra. Vốn tưởng rằng lão nhân ly khai, họ sẽ không quan sát nữa, ai ngờ Thu Thiếu Lăng lại dắt Tiêu Dục Kỳ lặng lẽ đi theo phía sau lão nhân kia.

Tiêu Dục Kỳ tuy là không rõ nội tình, nhưng y cũng không phản kháng mặc cho Thu Thiếu Lăng kéo y đi.

Lão nhân xách giỏ thức ăn nặng nề, đi ra khỏi chợ, dần dần đi tới vùng ngoại thành người ở thưa thớt. Thu Thiếu Lăng cùng Tiêu Dục Kỳ thật cẩn thận rụt lại phía sau thân cây, nhìn chăm chú vào hướng đi của lão ta.

Nơi cách họ hơn năm mươi thước, một chiếc mã xa đơn sơ đứng dưới đại thụ, đánh xe chính là một nam tử trung niên, lão nhân đi qua, đặt giỏ phía sau thùng xe.

“Đều là gia vị?” Nam tử hỏi, thanh âm sặc mùi khẩu âm phương bắc. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng đám Tiêu Dục Kỳ vừa vặn ở cuối chiều gió, bởi vậy đối phương nói chuyện theo hướng gió truyền tới rõ ràng.

“Đúng vậy, gia vị”. Lão nhân khàn khàn trả lời.

“Vậy đi thôi.”


Lão nhân lên xe, nam tử thét to một tiếng, mã xa loảng xoảng đông loảng xoảng đông nhanh chóng lên đường.

Thu Thiếu Lăng thấp giọng nói bên tai Tiêu Dục Kỳ:

“Theo sau.”

“Nga…” Tiêu Dục Kỳ gật đầu, tuy rằng y từ đầu tới đuôi đều cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng cá tính y không chủ kiến quyết định ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Hai người võ công tạo nghệ đều có trình độ nhất định, cho dù tốc độ mã xa rất nhanh, nhưng họ vẫn có thể theo sát sau không bị rớt lại.

Mã xa đi trên con đường bùn bằng phẳng, Tiêu Dục Kỳ cùng Thu Thiếu Lăng dựa vào cây cối bên đường cạnh che dấu, tiếp tục theo dõi.

Mã xa chạy một đoạn đường, tiến vào một mảnh rừng cây rậm rạp. Một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kéo dài giữa rừng cây. Trong rừng cây hoang vu này, lại có nhà dân sao?

Hiện tại ngay cả Tiêu Dục Kỳ trì độn cũng cảm thấy không thích hợp, Thu Thiếu Lăng bên cạnh y cũng lộ ra biểu tình ngưng trọng. Đường chỉ có một, họ không cần tốn công đi theo phía sau mã xa, bất quá Thu Thiếu Lăng cũng không giảm bớt tốc độ.

“Nhanh một chút”. Thu Thiếu Lăng hạ lệnh, Tiêu Dục Kỳ vội vàng gia tốc.

Đại khái đi năm dặm đường rừng, rốt cuộc nhìn thấy lối ra.

“Đây là…” Tiêu Dục Kỳ giương mắt cứng lưỡi nhìn công trình kiến trúc xuất hiện trước mắt.

Ở bên kia rừng cây, cư nhiên có một tòa binh doanh quy mô không nhỏ!

Chú thích:

(1) niệp hoa nhạ thảo = trêu hoa ghẹo nguyệt.

(2) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước kia chưa từng có, sau này cũng sẽ không có.

(3) Thử mạo chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỷ hồi tầm:

Tạm dịch: Mạo này chỉ trên trời mới có, nhân gian biết kiếm ở nơi đâu?

(4) Thạch phá thiên kinh: long trời lở đất, kinh động lòng người.

(5) băng đường hồ lô: mứt quả ghim thành xâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận