Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Sau khi Thu Thiếu Lăng nghe được tiếng gió thì đã quá muộn.

Hắn chỉ cảm thấy sau lưng tê dại, phong tiễn sắc nhọn đâm vào xương dưới bả vai của hắn.

“Sưu…” Thu Thiếu Lăng hơi lảo đảo đi về phía trước.

“Thu đại ca!” Tiêu Dục Kỳ nhìn xa xa thấy hắn bị vây đánh, rất muốn chạy qua giúp hắn, nhưng mà năm sáu địch nhân đang vây y nửa bước cũng khó dời đi.

Thu Thiếu Lăng đau đớn khom lưng, mấy tên đại hán kia không bỏ lỡ thời cơ, lập tức lao tới. Trong mắt Thu Thiếu Lăng hàn quang chợt hiện, hắn chịu đựng đau đớn nhảy lùi lại phía sau, dồn sức vung một kiếm!

Hai hán tử đánh nghênh diện tới hắn còn chưa kịp kêu gào đã ngã xuống.

Đại hồ tử cùng hai danh thủ không ngờ hắn bị thương còn có thể phản kích, cước bộ không một chút do dự. Thu Thiếu Lăng đứng thẳng giữa các thi thể, thanh kiếm trên tay dính đầy máu tươi, cả người tản ra sát khí mãnh liệt.

Vết thương phía sau chẳng những không làm chiến ý của hắn suy yếu, ngược lại càng khiến hắn trở nên tàn khốc hơn. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như phong tiễn điên cuồng xông ra.

Trong chớp mắt, thủ hạ thân cận của đại hồ tử ngã vào vũng máu. Thu Thiếu Lăng tiến gần đến trước mặt đại hồ tử, đại hồ tử quá kinh hãi, gã còn chưa kịp cầm đao thì ngực đã không còn cảm giác —

“Ngươi…” Đại Hồ Tử không tin nổi khi nhìn kiếm của Thu Thiếu Lăng đâm xuyên qua mình, tiếp theo trước mắt gã là một mảnh huyết hồng, ý thức đã tách rời thân thể gã…


Thu Thiếu Lăng lạnh lùng rút kiếm ra, đá văng thi thể bên chân. Hắn đi về hướng tên Ba Nam đã dùng phong tiễn đả thương hắn hiện đang trốn sau tảng đá, đối phương sợ đến mức tè ra quần, cuống cuồng bò ra ngoài. Thu Thiếu Lăng nhặt đại bản phủ (rìu bản to) của địch nhân trên mặt đất, vùn vụt một tiếng dùng sức văng ra!

“Úc —!” Địch nhân kêu thảm thiết một tiếng, toàn bộ đầu gã bị bổ ra, gục xuống bãi cỏ.

Lúc này, Tiêu Dục Kỳ cũng xử lý xong địch thủ của mình, chạy về bên cạnh hắn. Hơn ba mươi tên gián điệp của Ba Nam quân, đã bị hai người tiêu diệt toàn bộ.

“Thu đại ca! Ngươi không sao chứ?” Y lo lắng nhìn vết thương của Thu Thiếu Lăng, phong tiễn vẫn còn cắm trên lưng hắn!

“Không sao đâu…” Thu Thiếu Lăng thở một cách yếu ớt, sắc mặt hắn trở nên vô cùng trắng bệch, sức bật vừa rồi khiến cho thể năng của hắn trong chớp mắt đã rất suy yếu.

Tiêu Dục Kỳ vội vàng đỡ lấy hắn, Thu Thiếu Lăng ra lệnh:

“Chúng ta mau trở về báo tin cho Tiêu tướng quân, chắc hẳn là Ba Nam quân đang tiến vào…”

“Vâng!”

Tiêu Chấn Hải, Cận Tương Du cùng vài vị tướng quân, sau khi nhận được tin tức Thu Thiếu Lăng bị tập kích thì hoả tốc chạy ra doanh ngoại. Đúng lúc Tiêu Dục Kỳ và Thu Thiếu Lăng cưỡi ngựa về tới ngoài cửa.

“Dục Kỳ!” Tiêu Chấn Hải chạy tới, nhìn nhi tử của mình từ trên xuống dưới, sau khi không phát hiện có vết thương gì trên cơ thể y mới thở ra một hơi. Tiêu Dục Kỳ xuống ngựa, thật cẩn thận đỡ Thu Thiếu Lăng xuống dưới.

“Phụ thân! Thu đại ca bị trúng tiễn!” Việc Tiêu Dục Kỳ báo cáo đầu tiên chính là chuyện này.

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, Tư Thiệu nghe xong càng lộ ra vẻ mặt vô cùng đau lòng, hắn bất chấp những ánh mắt của người ngoài, chạy vọt tới đỡ Thu Thiếu Lăng, Thu Thiếu Lăng hơi ngạc nhiên nhìn hắn một chút, lại quay mặt đi, Cận Tương Du lập tức sai người tìm quân y.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tiêu Chấn Hải hỏi.

Mặt Thu Thiếu Lăng đã không còn chút máu, nhưng hắn vẫn cố giữ tinh thần để bẩm báo:

“Báo cáo tướng quân, chúng ta ở biên quan Lộc Sơn phát hiện một đám gián điệp Ba Nam giả trang Vận Bắc quân, mạt tướng nhận thấy mục đích của bọn họ là muốn phá hoại đàm phán hoà bình của quốc gia ta cùng Vận Bắc, hơn nữa chúng ta tin là đã có không ít Ba Nam quân thuận lợi lẻn vào lãnh địa quốc gia ta.”

“Cư nhiên có loại chuyện này? Lão phu nhất định phải bắt Ba Nam quân trả giá cho những việc đê tiện này!” Tiêu Chấn Hải giận tím mặt.

“Tương Du!”

“Có!”


“Lập tức viết thư bẩm báo Thánh Thượng!”

“Tuân lệnh!”

“Chu tướng quân!”

“Có tiểu nhân!”

“Lập tức dẫn quân tới biên quan lùng tìm tung tích của Ba Nam quân! Sau khi phát hiện giết không cần luận tội!”

“Rõ!”

Mọi người lĩnh lệnh rồi tản đi, Tiêu Chấn Hải hướng Tiêu Dục Kỳ nói:

“Dục Kỳ, đưa Thu tướng quân lui xuống nghỉ ngơi, hảo hảo chiếu cố hắn”.

“Vâng…” Tiêu Dục Kỳ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tư Thiệu sải bước tới chỗ Thu Thiếu Lăng, bế hắn lên, tự ý đi vào doanh khu.

Tiêu Dục Kỳ đứng ngây người một lúc lâu, Tiêu Chấn Hải lắc lắc đầu, cũng bỏ đi. Tiêu Dục Kỳ thật vất vả mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới trướng tử của Thu Thiếu Lăng.

Tiêu Dục Kỳ ló đầu vào cửa trướng, quân y đã tới, hắn lấy từ hòm thuốc một chút dược phấn cùng công cụ nhổ tiễn. Thu Thiếu Lăng cởi thượng y nằm trên giường, nằm sấp trên đùi Tư Thiệu, Tư Thiệu ngồi ở bên giường nắm chặt tay hắn.

Tiêu Dục Kỳ hít sâu một hơi, bước vào.


“Tư tướng quân, Thu đại ca…”

Thu Thiếu Lăng từ từ nhắm hai mắt đáp lại:

“Ngươi tới rồi?”

Tư Thiệu kín đáo nhìn y một cái, ánh mắt lại nhìn thân thể Thu Thiếu Lăng. Tiêu Dục Kỳ đứng không được tự nhiên, không biết phải làm gì.

Lúc này quân y đem tới cái kìm đốt đỏ, hắn đi vào bên giường — Tiêu Dục Kỳ không dám nhìn kỹ quá trình nhổ tiễn, y xoay người nhìn xuống đất. Trên giường, truyền đến những tiếng kêu đau đớn rất nhỏ, một lát sau, thanh âm đã ngừng hẳn, Tiêu Dục Kỳ lén quay lại nhìn.

Tiễn đã được lấy ra, quân y bắt đầu băng bó cho Thu Thiếu Lăng. Tư Thiệu chăm sóc Thu Thiếu Lăng tóc ướt đẫm mồ hôi, tình cảm yêu chiều biểu lộ không bỏ sót. Khuôn mặt Thu Thiếu Lăng kề sát đùi hắn như đang làm nũng. Bầu không khí ái muội phiêu đãng giữa họ ngay cả trì độn như Tiêu Dục Kỳ cũng cảm thấy được.

Quân y cầm một ít dược, đưa cho Tiêu Dục Kỳ đang đứng đó đem đi sắc, Tiêu Dục Kỳ mang dược ra.

Y đi vào thiện phòng, mượn trù tử một cái siêu, nhóm lửa rồi sắc dược. Y lúc thì thêm lửa lúc lại thêm nước, mệt đến đổ mồ hôi.

Sắc được hơn nửa giờ cuối cùng cũng xong! Tiêu Dục Kỳ đổ siêu dược đen sì vào trong chén, cẩn thận bưng ra ngoài.

Để tránh dược bị đổ, y bước chậm rãi về trướng bồng của Thu Thiếu Lăng, còn chưa tới trước cửa, chợt nghe thấy cuộc đối thoại bên trong. Y khẽ nín thở để nghe — (nhìu chiện >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận