Ngự Trị Vạn Giới


Sau khi sút bóng vào chân tên đồng học cùng lớp Ninh Vương bị triệu tập đến phòng ban giám hiệu để xử lý.
Mặc dù hiệu trưởng không biết hắn là cố tình sút bóng vào chân Chí Cường hay là không cố tình, việc hoạt động thể dục thể thao bị chấn thương là chuyện hoàn toàn bình thường.

Không thể trách xử phạt hay bắt hắn bồi thường được, dù sao thì theo lời một số học sinh chứng kiến kể lại thì chính Chí Cường là người cố ý đá trái bóng về phía hắn trước.
Hơn nữa Ninh Vương cũng hoàn toàn có thể trả lời rằng là bóng đi lệch quỹ đạo so với dự tính mà bay trúng Chí Cường đồng nghĩa với việc hắn không hề cố tình gây ra chấn thương cho đồng học.
Đến nước này rồi thì hiệu trưởng cũng chỉ có thể khiển trách hắn một chút sau đó đuổi về lớp học, còn về tiền thuốc thang cho Chí Cường thì thôi khỏi, nhà trường sẽ tự thu xếp cho việc này.

Hai tiết học cuối cùng rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Sau khi cùng đồng học chào tạm biệt lão sư, lúc này Ninh Vương và các đồng học của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc sách vở chuẩn bị ra về.
Nhưng ngay vừa khi hắn vừa bước chân ra khỏi cổng trường thì có một chiếc xe Van màu đen chắn trước mặt hắn sau đó có vài gã mặc vest màu đen thân hình cao to bước xuống xe.
“Ngươi là Trần Ninh Vương có đúng không?”.
Một tên trong đám cầm tấm ảnh bên trong là hình của Ninh Vương quan sát thật kỹ sau đó hướng hắn hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn.
“Đúng vậy, Trần Ninh Vương là ta, các ngươi có chuyện gì sao?”.
Thấy câu trả lời của Ninh Vương bọn chúng liếc mắt nhìn nhau sau đó gật nhẹ đầu một cái.
“Nếu ngươi đúng là Trần Ninh Vương thì lên xe đi theo bọn ta một chút, không thì đừng có trách”.
Lời nói của tên mặc vest đen đập vào tai Ninh Vương khiến hắn có chút ý cười nhẹ sau đó hỏi ngược lại.
“Nếu ta không theo thì sao? Các ngươi có bản lĩnh gì thì mang hết ra đây cho ta xem”.
Ninh Vương thản nhiên nói.
“Ngươi tìm cái chết”.
Lúc này một tên cái trán đã nổi gân xanh gương mặt có chút vặn vẹo giơ cánh tay lên tính động thủ với Ninh Vương.
Nhận thấy xung quanh có rất nhiều học sinh đang quan sát cuộc đối thoại của đám người bọn hắn cho nên tên bên cạnh lập tức cản lại hành động của tên kia.
“Bình tĩnh đi Báo tử, đừng làm hỏng chuyện của lão đại, ngươi không thấy có rất nhiều người đang nhìn sao? Còn ngươi nữa tiểu tử, muốn xem bản lĩnh của chúng ta đúng không? Có gan thì lên trên xe đi một chuyến”.
Không như tên được gọi là Báo tử kia, kẻ này có một cái đầu biết suy nghĩ, quan sát kỹ có thể thấy hắn toát lên vẻ rất điềm tĩnh và nguy hiểm hơn rất nhiều cái tên kia rất nhiều.

Mà Ninh Vương cực kỳ ưa thích cái dáng vẻ và tác phong của tên này, nếu như có thể thu làm thủ hạ sẽ thuận tiện cho rất nhiều việc.
Ninh Vương thầm nghĩ trong đầu sẽ không giết tên này mà tìm cách thu phục hắn bất quá nếu hắn không biết thức thời thì người chết lúc này sẽ có lợi với hắn hơn là người sống.
Ngắm nhìn xung quanh Ninh Vương thấy có khá nhiều đồng học trong trường cùng một số người khác đang nhìn về phía của bọn họ, để tránh phiền phức tìm đến thân hắn đưa ra quyết định.
“Được thôi”.
“Dẫn ta đi xem bản lĩnh của các ngươi”.
Ninh Vương tiếp gương mặt lạnh nhạt tiếp tục thản nhiên nói sau đó bước lên trên xe một cách rất tự nhiên mà không có chút rụt rè hay sợ hãi.

Nếu đổi cho một tên học sinh bình thường gặp phải hoàn cảnh này chỉ sợ đã sớm khóc hết nước mắt cầu xin.
Đám người trông thấy Ninh Vương đã bước lên trên xe thì nhìn nhau gật đầu sau đó cũng bước vào trong xe mà cố định chỗ ngồi.
Ổn định xong, chiếc xe bắt đầu di chuyển ra đường lớn sau đó lên cao tốc rồi tiến về vùng ngoại thành của thành phố.
Lúc trên xe đám người cũng không có nói gì cả vì đây không phải là một chuyến đi chơi hay vui đùa gì hết.

Ninh Vương cũng thừa hiểu đám người này là đang dẫn mình đi đâu, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì rất có khả năng là hôm nay sẽ có đi mà không có về.

Nhưng mà Ninh Vương thì khác với hắn hôm nay sẽ là một lần thu hoạch rất lớn.
Nơi mà hắn đang được đưa đến chính là biệt thự riêng của người đứng đầu Thiên Địa Hội từng một thời lẫy hoạt động trên đất Việt - Đoạn Minh Sơn, Đoạn lão đại.
Còn về lý do hắn bị dẫn đi chắc hẳn là vì Đoạn Minh Sơn đã biết hắn là kẻ cuối cùng gặp được Đọan Hải - em trai của hắn đã mất tích mấy ngày hôm nay.

Sau khi cho người đi điều tra thì Đoạn lão đại biết được rằng đêm hôm đó sau khi đám người Hoàng Ánh Ly bị chặn bởi Đoạn Hải thì Ninh Vương xuất hiện sau đó bị hắn đuổi đi.
Có thể điều tra ra được tung tích của Ninh Vương là nhờ vào một nữ hài trong nhóm vì thấy hắn khá là soái nên đã chụp lại ảnh của hắn lúc đó vô tình tạo ra manh mối cho Đoạn Minh Sơn điều tra ra được thông tin của hắn.

Mặc dù chỉ dựa vào một tấm ảnh nhưng trong vòng hơn nửa ngày đã tìm ra được thì phải biết tài lực của Thiên Địa Hội và Đoạn gia cũng không phải dạng vừa.

Gần nửa giờ đồng hồ sau chiếc xe dừng lại tại trước cửa của căn biệt phủ xa hoa tráng lệ.
Được sự cho phép của cảnh vệ chiếc xe bắt đầu tiến vào phía bên trong khu sân cực kỳ rộng lớn, xung quanh là vô số cảnh vệ đang canh gác nghiêm ngặt cùng với những con chó đã được huấn luyện.
Mặc dù vẫn còn cách căn biệt phủ trước mặt khá xa nhưng vì để đảm bảo cho Thiên Dịa Hội đại lão chiếc xe vẫn phải dừng lại cách nó khoảng 100 mét.
“Tới nơi rồi, xuống xe đi”.
Tên lái xe nói với tất cả mọi người và yêu cầu cả đám xuống xe.
Cả đám người bên trong bắt đầu từng người một bước xuống.
“Được rồi, tiểu tử đi theo ta”.
Đám người Ninh Vương bắt đầu tiến vào vào sâu bên trong con đường dẫn tới căn biệt phủ.
Đến cửa lớn Ninh Vương mặc dù đã biết những thế lực lớn này có sử dụng hàng nóng là chuyện bình thường thế nhưng vẫn khiến cho hắn có chút kinh ngạc hai tên cảnh vệ ở trước cửa trên tay là hai khẩu súng trường cỡ lớn AK-47.
Dù cho có là hàng nhập lậu đi chăng nữa thì xài hàng nóng giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Đối mặt tràng diện đừng nói là người bình thường kể cả cảnh sát có ở đây cũng phải sợ hãi trước uy thế này.
Hai tên cảnh vệ thấy đám người đi tới liền mở cửa cho họ tiến vào trong.
“Vào thôi”
Tên vest đen đi đầu khua tay một cái ra hiệu đám người tiến vào bên trong.
Tiến vào trong, khung cảnh đập vào mắt hắn trước tiên là sự xa hoa lộng lấy của căn biệt phủ này, mọi thứ trong đây đều là đồ đắt tiền nhất và có cả những thứ giá trị mà ở thời điểm hiện tại có tiền chưa chắc đã mua được.
Sau đó đập vào mắt của hắn là một vị trung niên nam tử đang ngồi oai vệ ở một chiếc sofa lớn cũng đang nhìn về phía hắn mà quan sát kỹ.

Xung quanh của gã là những tên cảnh vệ mặc vest đen giống như đám người dẫn hắn đi vậy.
Gã trung niên nam tử này chính là Đoạn Minh Sơn - lão đại của Thiên Địa Hội.
“Tiểu tử, ngươi là Trần Ninh Vương có đúng không?”
Gã trung niên nam tử hướng mắt về phía Ninh Vương dùng một giọng trầm thấp mà uy nghiêm hỏi.
“Phải, là ngươi tìm ta sao?”.
Mặc dù biết lý do hắn tìm mình nhưng mà vẫn thản nhiên mà trả lời.
Thấy Ninh Vương thản nhiên đáp lại khiến cho Đoạn Minh Sơn có chút hiếu kỳ đối với hắn.Vì sao một tên tiểu tử mới chỉ học đến cao trung năm thứ ba thì lấy đâu ra can đảm để đứng đối diện mà nói chuyện với hắn như vậy.
“Hảo tiểu tử, ta cũng không có tốn thời gian với người nữa, ta hỏi ngươi một câu, ngươi biết có biết Đoạn Hải không?”.
“Nó là em trai của ta, đã mất tích mấy ngày nay rồi mà theo thông tin ta điều tra được thì kẻ gặp nó cuối cùng là tiểu tử nhà ngươi”.
“Ta hỏi ngươi, nó đang ở đâu?”.
Đoạn Minh Sơn lúc này cũng không lòng vòng nữa mà trực tiếp hỏi thẳng Ninh Vương về Đoạn Hải, mỗi một câu hắn lại thêm một chút ý lạnh vào trong lời nói.
Luồng này ý lạnh có thể khiến cho người đối diện cảm thấy không rét mà run nhưng mà đối với Ninh Vương thì chút ít này hàn khí chẳng là cái gì hết.
“Ồ, tìm Đoạn Hải sao? Ta biết tung tích của hắn ở đâu đó, kể cả những tên đi cùng với hắn mấy hôm trước nữa”.
Ninh Vương nhẹ nhàng trả lời.
Đoạn Minh Sơn ngay lập tức bật dậy khỏi ghế gằn giọng hỏi:
“ĐOẠN HẢI! Nó ở đâu, tiểu tử ngươi mau nói”.
Sự bùng nổ từ bên trong huyết mạch tình thân đã khiến cho Đoạn Minh Sơn khó lòng mà giữ nổi bình tĩnh được nữa.

Hắn chỉ còn có người thân duy nhất là đứa em trai này, nếu nó mà có làm sao thì hắn sẽ đau khổ đến tột cùng.

Cho dù có phải trả giá lớn hắn cũng phải tìm bằng được thằng em trai này về.
Cảm xúc của Đoạn lão đại lúc này khiến cho Ninh Vương hắn cảm thấy khá ngỡ ngàng không nghĩ rằng hắn lại lo lắng cho em trai đến vậy nhưng nó chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất ngay lập tức.
Ninh Vương cười khẩy một cái sau đó tiến tới chiếc sofa đối diện với Đoạn Minh Sơn mà ngồi xuống sau đó dương tay lên chỉ chỉ về phía cái miệng của chính mình nói:
“Đoạn Hải, hắn á, ở bên trong này này, ta lỡ ăn mất rồi”.
Sau đó hắn cũng ngay lập tức điều động ý niệm xuất ra từ bên trong không gian cá nhân là mấy cái xác của đám tiểu đệ đi theo Đoạn Hải ngày hôm đó.
“Tên mập đó ta đã ăn mất rồi, hiện giờ ta chỉ còn giữ lại mỗi đám này thôi, ngươi có cần lấy lại không?”.
Mấy cái xác sớm đã lạnh ngắt từ lâu của mấy tên tiểu đệ đi cùng Đoạn Hải được Ninh Vương dùng ý niệm đặt rải rác trên nền nhà của căn biệt phủ này.

Một màn này đã khiến cho Đoạn Minh Sơn hoàn toàn mất đi lý trí rồi.
Cái trán sớm đã nổi đầy gân xanh, nét mặt đỏ bừng vặn vẹo trông cực kỳ dữ tợn trong đầu hắn lúc này không cần biết là Ninh Vương có phải kẻ đã giết chết em trai hắn hay không nữa mà là.
Sát, sát và sát thế thôi.
“...Bọn mày…Giết…GIẾT NÓ CHO TAO!”
Nhận được lệnh từ lão đại cả đám rút ra từ trong người là những cây súng ngắn đã được trang bị từ trước mà hướng về phía Ninh Vương chuẩn bị bóp cò.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG.
OÀNH OÀNH.
ẦM ẦM.
Liên tiếp là những tiếng nổ lớn và những phát đạn được hướng về phía Ninh Vương mà nã xối xả.

Bất quá trước khi đám người Thiên Địa Hội này nổ súng về phía Ninh Vương, thì hắn sớm đã biến hai cánh tay của mình thành hình hai cái cự đại khiên chắn.

Nó được bao bọc bởi những lớp kim loại nhọn và gồ ghề lên trông không được bắt mắt cho lắm những rất là vững chắc đừng nói là đạn của súng lục này cho dù là đạn RPG bắn vào thì cũng có thể bị chặn lại.
LẠCH CẠCH LẠCH CẠCH.
“Chết tiệt, ta hết đạn rồi”.
“Ta cũng vậy”.
“Tiểu tử đó chết chưa”.
Đám người Thiên Địa Hội từng tên lần lượt đều hết đạn.
“Hửmm, các ngươi đã hết đạn rồi sao? Bắn đủ rồi, giờ thì tới lượt của ta”
Cái cự đại khiên chắn ở tay trái được hắn chuyển về hình dạng bình thường còn một tay phải được Ninh Vương hắn chuyển đổi - biến hóa thành hình dạng của một sợi xích có thể co dãn độ dài tùy ý trong vòng 10m trở về.

Nó được gắn thêm vô số những chiếc dao nhỏ ở bên cạnh mỗi mắt xích, trông cực kỳ sắc bén.
Đám người đã vô cùng hãi hùng với một màn biến hai tay thành khiên chắn đạn của hắn mà bây giờ nhìn thấy nó sợi xích sắt sắc lẻm nối liền với tay phải của Ninh Vương bọn chúng cảm thấy “ÁN TỬ” đang đến rất gần rồi.
Chỉ thấy Ninh Vương xoay người nhẹ một cái mà tay phải thì duỗi hết cỡ ra đằng sau vận lực một cái.
XOẸT.
Sợi xích bay theo phương ngang theo lực quất mạnh của Ninh Vương cắt ngang một cái ngọt lịm.
Nó cắt thật mạnh qua thân thể của từng tên cảnh vệ đang đứng trước mặt của Đoạn Minh Sơn sau khi nã súng về phía Ninh Vương.
Sau đó.

À mà không còn sau đó nữa chỉ thấy cả thân thể của từng tên cảnh vệ cứ thế mà bị cắt làm đôi sau đó đổ gục xuống sàn nhà ầm ầm.
Đoạn Minh Sơn vô cùng hoảng sợ sau khi chứng kiến năng lực của Ninh Vương quay người hướng về phía đám người mà đã dẫn Ninh Vương hắn tới đây hét lớn:
“Báo tử, Hắc Lang cứu ta”.
Báo tử cùng với Hắc Lang ngay lập tức dùng tốc độ cực nhanh phi tới chắn ở trước mặt Đoạn Minh Sơn, bảo vệ cho ông chủ.
“Tiểu tử, hôm nay mày phải chết rồi tên súc sinh”.
“Ha ha, Báo tử và Hắc Lang đều là Minh Kình đỉnh phong võ giả ta xem ngươi sống sót kiểu gì”.
Đoạn Minh Sơn lúc này đã có chút điên dại mà nhìn về phía Ninh Vương cười lớn.
“Minh Kình võ giả sao?”
“Tốt, để cho cân kèo thì ta bỏ dạng chiến đấu để chơi với các ngươi”.
Sợi xích biến mất các thớ thịt cùng cơ bắp cuồn cuộn sau đó biến trở lại thành một cánh tay bình thường sau đó đưa cánh tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho chúng tới đi hắn cân hai.
OÀNH
Sàn nhà bị lực tác động từ đôi bàn chân của hai Minh Kình đỉnh phong võ giả không chịu được mà nứt thành từng đường mạng nhện lớn.
Hắc Lang cùng Báo tử lao tới như vũ bão sau đó hai người đều tung ra một quyền 10 phần lực lượng vì kẻ trước mặt không phải kẻ tầm thường, chúng không muốn vì một chút khinh địch mà bị trọng thương hay bỏ mạng tại đây.
ẦM
Quyền kình xé gió hướng thân thể của Ninh Vương mà nện tới, chỉ là chúng cực kì dễ dàng bị hai bàn tay của hắn bắt lại không thể nhúc nhích được.

Mặc dù khi va chạm lực tác động cực lớn khiến cho cả không khí xung quanh diện tích tiếp xúc cũng phải nổ một tiếng lớn nhưng lại chẳng thể gây ra được nổi một chút ít tổn hại cho hắn.
“Hah, Minh Kình đỉnh phong võ giả ngươi nói chỉ có thế này lực chiến đấu thôi sao?”
Ninh Vương hướng mắt về phía tên Đoạn Minh Sơn đang núp ở đằng sau có chút ý cười mà nói.

Sau đó lập tức dùng lực bóp nát hai cái nắm đấm này một cách dễ dàng sau đó thả ra.
RĂNG RẮC.
Chỉ thấy hai tên võ giả này kêu lên một tiếng lớn mà ôm quyền ngã quỵ xuống dưới nền đất.
“Argggggg”.
Đau đớn đã làm nhụt đi một phần ý chí chiến đấu của chúng còn phần lớn là vì chúng đã nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên.

Đau đớn và sợ hãi là cảm xúc chính của hai tên Báo tử và Hắc Lang trong lúc này.
Nhìn thấy hai chỗ dựa cuối cùng của mình đang sợ hãi và đau đớn khi đối mặt với kẻ thù Đoạn Minh Sơn lúc này đã triệt để mất hết hi vọng.

Hắn từ chỗ hãi nhiên mà lẩm bẩm sau đó càng ngày giọng nói càng lớn mà phát ra một cách điên dại.
“Không…không…Chuyện này…Không hợp lý một chút nào…KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ NÀO! CÁC NGƯƠI LŨ CHÓ CHẾT KIA MAU ĐỨNG DẬY CHO TA!”.
Hắn lúc này đã triệt để phát điên rồi.
“Ngậm cái miệng của ngươi lại, cái thứ ồn ào chết tiệt kia”.
Từ bàn tay của mình Ninh Vương bắn ra một cái gì đó, không rõ là thứ gì.

Nó xuyên thẳng vào đầu của Đoạn Minh Sơn khiến cả cơ thể hắn đổ gục xuống sàn.

Sau đó nhìn về phía hai tên võ giả đang quỵ dưới nên đất nói:
“Giờ các ngươi có hai sự lựa chọn”.
“Một là phục tùng, hai là chết”.
“Chọn đi”.
Ninh Vương nói từng câu, mỗi câu lại thêm một tia sát ý khiến cho hai tên võ giả lập tức đổ mồ hôi hột dù sao là người thì đều sợ chết nhất là chúng đã đạt được đến Minh Kình đỉnh phong rồi bọn chúng không thể chết được.
Dẫu sao cũng đánh không lại cứ lựa chọn phục tùng trước sau này ra sao ai mà biết, sống cái đã rồi tính tiếp.
“Bọn ta nguyện ý phục tùng ngài”.
Ninh Vương thừa sức nhìn thấu ý đồ của hai tên này.

Sau đó cũng phóng ra từ bàn tay hai khỏa gì đó đâm vào trong cơ thể của hai tên võ giả.
“Nói mồm suông thì không được, có thứ này các ngươi mới không thể nào phản bội được”.
Sau đó nhìn tên Hắc Lang một chút nói.
“Ta đã quan sát ngươi từ lúc ở trường rồi, điềm tĩnh và giữ được cái đầu lạnh ngươi rất thích hợp làm thủ hạ của ta cho nên ta sẽ tạm thời giữ ý thức cho ngươi.

Còn về tên báo tử này 10 tên ta cũng không cần”.
Ninh Vương chỉ tay về phía của Báo tử một cái.
Chỉ thấy sau đó cả thân thể hắn bắt đầu vặn vẹo mà bắt đầu là hét lớn sau đó hai mắt trở lên đục ngầu một màu hắc sắc mà mất đi hoàn toàn ý thức.

Chỉ thấy cả cơ thể của hắn toàn bộ đau đớn như chưa hề có chuyện gì xảy ra tiến lại gần Ninh Vương sau đó quỳ một chân xuống đất cơ mồm bắt đầu cử động phát ra âm thanh giống như đang cố học lại tiếng của con người vậy.
“#@!$...Chủ[email protected]!$…Nhân”.
Thứ hắn vừa đưa vào trong cơ thể của Đoạn Minh Sơn và hai tên Hắc Lang cùng với Báo tử chính là Sát Cơ Vỹ.

Cách thức nó ký sinh và hoạt động vô cùng trơn tru khiến cho Ninh Vương rất hài lòng về nó.
“Hmm,Tốt, đứng lên đi”.
Hắn ra hiệu cho Sát Cơ Vỹ trong thân thể Báo Tử đứng dậy đi ra phía sau hắn.

Sau đó tiếp tục nhìn về phía Hắc Lang mà nói.
“Đó chính là hậu quả nếu như ngươi không biết thân biết phận của mình, ý thức của ngươi sẽ bị xóa bỏ thay vào đó là một thứ khác chiếm giữ toàn bộ thân thể”.
“Đã hiểu rồi chứ”.
Hắc Lang sợ hãi gật đầu lia lịa.
“Đừng có hoảng sợ như vậy, nó chính là con dao hai lưỡi.

Nó có thể chiếm hữu cơ thể ngươi nếu ngươi phản bội ngược lại nó cũng ban cho ngươi khả năng vượt trội giống như ta vừa nãy vậy ngươi có thể sử dụng ý niệm để sử dụng những khả năng mà nó có chỉ cần ngươi cung cấp cho nó đủ chất dinh dưỡng khi nó đói là được”.
“Thế nên ngươi phải cảm thấy tự hào vì nhận được nó mới phải”.
Ninh Vương thấy hắn đã hoảng sợ đến cực điểm cho nên cũng đành giải thích một chút.
“Vâng, thưa chủ nhân”.
Hắc Lang lúc này đã bớt đi đôi phần sợ hãi so với lúc trước sau đó cúi đầu xuống tỏ thái độ cung kính.
“Ha ha, tốt, rất biết điều, ta sẽ ban cho ngươi một phần thưởng sau khi chuyện này kết thúc”.
Ninh Vương tán thưởng hắn bằng một phần thưởng sau khi chuyện này kết thúc.
“Đa tạ chủ nhân ban ơn”.
Thân phận chủ tớ đã được xác định Hắc Lang đứng dậy đi ra phía sau hắn đứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui