Nhìn cỗ huyết ngai được hình thành từ huyết dịch và sinh cơ mà thành viên trong gia tộc của mình sau khi bị rút sạch mà thành.
Và kẻ thản nhiên không một chút nhân từ làm ra một màn chấn động nhân tâm kia, hai chân hắn vắt chéo an tọa trên cỗ huyết ngai ấy vô cùng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khiến cho trong lòng đám người có thân thích vừa bị lấy đi sinh mạng có chút mất bình tĩnh và trở lên vô cùng căm phẫn.
Bất quá cho dù có là phẫn nộ đi thế nào chăng nữa bọn chúng cũng phải kìm nén xuống mà coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vì bọn chúng biết rằng, nếu như dám đứng lên phản kháng thì không chỉ bản thân mà sẽ là cả gia tộc bị kéo theo mà cùng chung số phận.
Còn về phía đám người vừa rồi lên tiếng chất vấn Ninh Vương kia thì giờ khắc này là cực độ hoang mang, sợ hãi không biết phải xử lý ra làm sao.
Bọn chúng vô thức nhìn lẫn nhau rồi ánh mắt quay sang nhìn những kẻ tới từ gia tộc có mặt vào buổi thọ yến ngày hôm đó với thái độ cầu khẩn.
Một màn vừa rồi đã thực sự để cho đám người này biết rằng đây đã không phải là cấp bậc tồn tại mà mình có thể trêu chọc được nữa rồi.
Nhưng cho dù có là vậy đi chăng nữa thì có lẽ đã quá muộn màng để quay trở về lúc ban đầu rồi, đáp lại ánh nhìn cầu khẩn của bọn chúng chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt không mấy để tâm.
Cùng với đó chính là ánh nhìn trông như vô cảm, lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa trong đó là sự chết chóc, tàn bạo tới từ Ninh Vương đang ở phía trên quan sát.
Tim đám người đập nhanh, huyết dịch trong cơ thể được vận chuyển đi tới khắp nơi trên cơ thể và đặc biệt là não bộ.
Ngay lúc này bọn chúng cần phải tìm ra cách để thoát khỏi tình cảnh khốn khó như hiện tại, thế nhưng là ngồi ở phía trên cỗ huyết ngai kia Ninh Vương không cho bọn chúng cái cơ hội đó.
Hắn hơi duỗi tay ra một chút sau đó búng nhẹ một cái giống như đưa ra một mệnh lệnh nào đó.
Tạch~
Bên trong khuôn viên có chút yên tĩnh hòa lẫn đâu đó một chút không khí của sự bất an, sợ hãi mà đám người tạo thành nay đột nhiên bị một cái búng tay làm cho phá vỡ.
Ẩn núp ở đâu bên trong phạm vi xung quanh khuôn viên rộng lớn này, Vô Ảnh giống như một sinh vật không tồn tại ở thế giới này đột nhiên xuất hiện.
Và cũng ngay ở thời khắc nàng vừa xuất hiện cũng là thời khắc nàng biến mất, một trận sương mờ phát ra từng tia huyết quang nồng đậm như kinh lôi thiểm điện mà nhanh chóng tiếp cận đám người kia.
Tiếng vù vù của kình phong, tiếng rẹt rẹt giống như một thứ gì đó di chuyển quá nhanh mà ma sát với không khí bên trong không gian.
Tạo ra một thứ âm thanh của tử vong và chết chóc đang tới gần, báo hiệu thời khắc cuối cùng của đám người kia đã tới.
Phanh Phanh Phanh!~
Màn sương đỏ lướt qua nhưng một cơn gió chỉ trong một khoảnh khắc ngắn rồi vút đi và biến mất hoàn toàn không một chút dấu vết.
Mà chỉ để lại ở những nơi nó đã đi qua khoảng hơn chục cái đầu đang từ từ tách rời khỏi cổ mà lăn lông lốc trên nền đất.
Lại thêm một màn kinh thế hãi tục diễn ra khiến cho những kẻ có mặt ngày hôm nay ngoại trừ những kẻ tới từ Chưởng Thiên Điện sinh ra bất an, hoang mang cực độ.
Cho dù có là những thành viên lớn tuổi nhất, đã trải qua vô số những chuyện máu tay trong cuộc đời thì, những chuyện phát sinh trong chỉ một buổi sáng ngày hôm nay đã đủ để triệt để nghiền ép tất cả.
“Còn kẻ nào có ý kiến gì nữa hay không?”.
Ninh Vương hai chân vắt chéo, hai tay đặt ở hai bên, lưng tựa về phía sau mà nhìn xuống đám người với thái độ bình thản, lạnh nhạt mà đặt câu hỏi.
Và tất nhiên không ngoài dự đoán là không có bất cứ một kẻ nào dám lên tiếng ở thời điểm hiện tại cả.
Số lượng người đã chết đã đủ để bọn chúng hiểu rằng, thiếu niên đang ngồi ở trước mặt kia đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn chúng rồi.
Tốt nhất là câm miệng quan sát từ giờ cho tới khi mọi thứ kết thúc rồi lại đưa ra phương án xử lý sao cho tốt nhất a.
Chẳng có ai lại muốn ở thời điểm này đứng ra làm dê đầu đàn cả.
“Rất tốt, có vẻ như các ngươi đã hiểu ra vấn đề của mình bây giờ rồi”.
Đối với thái độ của đám người phía dưới, Ninh Vương có chút hài lòng gật đầu sau đó tiếp tục nói.
“Ta cũng sẽ không tiếp tục nhiều lời nữa mà bắt đầu đi vào trọng điểm cho buổi triệu tập ngày hôm nay”.
“Bắt đầu kể từ giờ phút này trở đi, toàn bộ những thế lực lớn nhỏ nằm trong phạm vi Bắc Bộ đều sẽ nằm dưới sự kiểm soát và khống chế tới từ Chưởng Thiên Điện của bổn quân”.
“Mỗi một cái thế lực hay gia tộc bất kỳ sau ngày hôm nay đều sẽ có thành viên của Chưởng Thiên Điện đứng ở phía sau điều hành và đưa ra những quyết định quan trọng, đồng thời cũng là cầu nối đối với gia tộc và thế lực đó đến với tổng bộ chúng ta”.
“Và ta biết sau khi bản thân nói xong câu này, ở đây sẽ có rất nhiều kẻ bất mãn và không phục đối với số phận hiện tại của mình.
Bất quá những lợi ích phía sau một khi các ngươi gia nhập và đứng dưới quyền điều hành của Chương Thiên Điện là vô cùng lớn a”.
Ninh Vương tựa lưng về phía sau ghế ngồi, ánh mắt mang đầy sự nghiền ngẫm mà quan sát đám người ở phía dưới với thái độ nắm hết thảy mọi thứ ở trong tay.
Đang trong lúc có người định lên tiếng không đồng ý đối với sự áp đặt này của Ninh Vương thì hắn lại đột nhiên lên tiếng.
Điều này khiến cho toàn bộ những kẻ ở dưới lại thêm một lần nữa suy nghĩ lại.
“Hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi, vì quyết định ngày hôm nay của các ngươi sẽ là tương lai của chính mình đó”.
“Ngày càng một trở lên lớn mạnh hay là biến thành thức ăn trên đĩa tùy ý cho người ta xâu xé chính là dựa vào thời khắc này a”.
Đối với những gia tộc, thế lực có mặt vào buổi thọ yến mấy ngày trước của Huyền lão gia tử và được chứng kiến thực lực cũng như sức mạnh mà Chưởng Thiên Điện phô ra.
Ánh mắt của bọn họ quan sát lẫn nhau trong lòng âm thầm làm ra một quyết định rõ ràng là… thần phục a.
Thế nhưng là trong số đó lại có một kẻ đang vô cùng tức giận và phẫn nộ trong lòng đối với quyết định này và là cả những hành vi trước đó của Ninh Vương.
Ngày hôm nay Diệp gia đã tới nơi này dựa theo như thông báo trước đó của Chưởng Thiên Điện và mang tới tổng cộng là 6 thành viên.
Bao gồm Diệp lão gia tử - Diệp Bắc, Diệp gia chủ - Diệp Vấn Thiên cùng với 4 vị tộc lão cao tầng nữa là tổng cộng 6 người.
Ấy thế mà những kẻ mà Ninh Vương giết để tạo ra huyết ngai mà bản thân đang ngồi thì trong số đó lại có đến 4 của Diệp gia.
Ba vị cao tầng tộc lão và… Diệp lão gia tử - Diệp Bắc.
Diệp Vấn Thiên hai mắt đã tràn ngập tơ máu, bàn tay hắn nắm chặt tới mức đã có từng giọt huyết tinh rỉ xuống nền đất mà bi phẫn nhìn lấy kẻ đang ngồi ở phía trên kia.
Diệp gia đây chắc chắn là bị hắn nhắm vào, không cần phải bàn cãi gì nữa hết.
Đúng vậy, Ninh Vương hắn đây đích xác là đang nhắm vào Diệp gia hay nói cách khác chính là đang khiến Diệp Vấn Thiên giận sôi lên để đưa Diệp gia đâm đầu vào chỗ chết.
Còn về lý do là vì sao thì cũng rất đơn giản thôi, ở đây có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ đều không có mặt ngày hôm đó và không phải ai cũng cảm thấy tuyệt đối sợ hãi và thần phục trước Chưởng Thiên Điện.
Vì vậy Ninh Vương cần phải tìm người đứng ra để hắn giết gà dọa khỉ a.
Và sau đó dùng chính Diệp gia để làm một nhỏ lợi tức đem chia đều cho những gia tộc thần phục còn lại.
Vừa có được một chút sự trung thành trước tiên, vừa khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi và nên nhớ rằng, đây không phải là con đường mà chúng có thể tùy ý quay đầu, phản chủ.
Và đoán xem, lợi ích ở trước mắt cộng với việc đối phương thực lực quá mạnh mẽ lại vô cùng tàn bạo thì, thử hỏi có mấy kẻ can đảm để mà đâm sau lưng Chưởng Thiên Điện.
Trừ khi bọn chúng nhận được lợi ích vô cùng to lớn sau đó hoặc là không cảm thấy bị ràng buộc sau cái chết mà thôi.
Nắm được nhân tâm mới dễ làm việc và Ninh Vương cũng biết điều đó, mặc dù vẫn còn có rất nhiều cách cực đoan hơn và dễ dàng hơn để nắm được đám người này trong tay.
Nhưng đổi lại là hắn sẽ phải giết rất nhiều người và sự trung thành thì ngày càng không thấy, không phải là quyết định đúng đắn cho một sự phát triển lâu dài.
Còn về lý do vì sao Ninh Vương lại chọn Diệp gia làm “đá mài dao” cho sự kiện lần này thì đầu tiên là vì.
(vốn từ vẫn còn khá nông, không biết dùng “...” trong trường hợp này có đúng không :3 các vị cho xin ý kiến để ta sửa đổi nhé, vì ta tạm thời chưa nghĩ ra từ nào thích hợp hơn cả.)
Thông qua lần hấp thụ ký ức của Diệp Thần tên phế vật kia thì Ninh Vương cũng biết một số chuyện hay ho, như là việc tên phế vật này để lại cho cha hắn Diệp Vấn Thiên vài con át chủ bài.
Nhờ đó, chỉ có thể là Diệp gia mới đủ can đảm để thêm một lần nữa dùng mạng ra làm tiền đặt cược khi đối đầu trực tiếp với hắn, ngoài ra đều là một lũ sợ chết.
Tiếp đó là Ninh Vương cũng thừa biết bên trong nội bộ Diệp gia cũng đã sớm thối nát từ cao tầng cho tới thành viên, mỗi người đều có lòng tham không đáy và vô cùng ích kỷ.
Chỉ biết nghĩ cho lợi ích của bản thân thay vì nghĩ cho gia tộc, tìm cách vượt qua cửa ải khó khăn này.
Một khi không còn Diệp Thần dẫn dắt, cái gia tộc này không sớm thì muộn cũng sẽ bị thế lực khác làm cho lụi tàn mà thôi.
Như vậy chẳng thà làm đá lót đường cho Ninh Vương đạp lên để thống trị những kẻ còn lại a.
(Viết tới đây thì nghĩ ra được từ đá lót đường :v)
Cứ như vậy, Ninh Vương từng bước một mà khiến cho Diệp Vấn Thiên nóng giận mất khôn mà kéo Diệp gia xuống dưới đáy vực sâu không lối thoát.
Chờ hắn không nhịn được nữa mà lên tiếng phản bác Ninh Vương và khi đó cái bánh ngọt Diệp gia sẽ được chia đều cho đám gia tộc còn lại.
...
ASHIBA SÁNG MAI PHẢI DẬY SỚM ĐI LÊN BỆNH VIỆN TRONG NỘI THÀNH KHÁM LẠI MỘT CÁI, CÓ CHÚT PHÁT BỆNH TRỞ LẠI RỒI.
TRÁN LẠI NÓNG NƯỚC MŨI LẠI CHẢY RỒI, CỨ TƯỞNG LÀ KHỎE RỒI CƠ MẸ NÓ :)) THÔI CỐ VIẾT MỘT CHƯƠNG NGẮN NGẮN CHO CÁC VỊ ĐỌC TẠM, TA SẼ CỐ VIẾT BÙ TRONG THỜI GIAN SỚM NHẤT(CÓ LẼ LÀ NHƯ VẬY:) ).
ĐI NGỦ SỚM ĐÂY CÁC VỊ NHỚ GIỮ SỨC KHỎE A Mệt vãi lìn đ làm ăn được gì,,,