Ngư Trung Cảnh

1.

Nếu nói ta nhặt được Lục Cảnh, chẳng thà nói là hắn chủ động dâng đến cửa.

Sáng sớm hôm đó không biết sao ta lại không ngủ được, đứng dậy đi bộ ở sân sau, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa sân viện nhỏ có tiếng động. Mở cửa nhìn lại, một người mặc quần áo màu đỏ nằm ngửa ở cửa, trong không khí ngập mùi máu tươi. Ta bèn bước lên thăm dò, vẫn còn một hơi thở, ta đưa hắn vào sân.

Ta là đại phu, chuyện không thể nhìn nổi nhất là có người bị thương trước mặt ta.

Ban đầu đó vẫn là một cô nương, dù sao cũng mặc váy, gương mặt thanh tú, thân hình cũng không vạm vỡ. Chỉ là sau khi ôm vào phòng khách kiểm tra một lượt, nhìn phần ngực bằng phẳng, lại nhìn nhìn gương mặt thanh tú, ta không khỏi trầm tư.

Lần đầu tiên nhặt được người mà cứ như là không nhặt thì không được.

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, cũ mới không đều, nhìn có vẻ như bị roi da quất, mà chỗ mới nhất là ở vùng bụng, giống như là vết đao kiếm gây ra. Ta không biết hắn đã trải qua những chuyện gì, lại có thể khiến cơ thể trở thành tình trạng thảm thương như vậy.

Nhưng thế nào cũng là chuyện riêng của người ta, ta không tiện hỏi nhiều, chỉ quan tâm đến việc chữa trị.

Ta rửa sạch vết thương cho hắn, đắp thuốc, thay cho hắn bộ váy nhạt màu mới mua. Lúc đi mua váy, Trần Nhị nương trong tiệm còn nhiều chuyện hỏi ta: "Tiểu Giang đại phu, sao lại muốn mua váy chứ? Có người trong lòng rồi? Ôi chao, nói với ta xem cô nương nhà nào có phúc như vậy?"

Ta cười cười: "Nào có, mấy ngày nữa có một đường muội (em gái họ bên phía cha) bà con xa đến chỗ ta. Nàng gửi thư cho ta, muốn nhờ ta mua trước mấy bộ quần áo dự phòng."

Nói xong sợ nàng không tin, ta còn bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Nha đầu đó từ nhỏ đã được cưng chiều, trưởng bối trong nhà đều rất thương yêu."

Trần Nhị Nương nhìn ta lớn lên, biết ta không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, nói cũng không giống nói dối, mới đồng ý để ta đi.

Lại nhắc đến vị mới nhặt được kia, hắn ngủ mê man khoảng một ngày một đêm, lúc hắn tỉnh lại ta đang ở sân sau đảo thuốc, nghe được tiếng hắn mở cửa, nhìn lại thì thấy hắn đang tựa vào cửa, nhìn ta.

Lúc này đang ngày xuân, hoa đào ở sân sau nở rộ, gió thổi qua khiến cánh hoa bay lả tả trôi dạt đến chân hắn.

Ta buông đồ trong tay xuống, nhanh chóng bước đến, giẫm lên cánh hoa.


"Ngươi vừa mới tỉnh, không tiện đi lại, mau quay về nằm đi."

Hắn không nói lời nào, hơi nhíu mày nhìn ta.

"Ta họ Giang, là một đại phu." Ta chỉ chỉ ra hướng cửa sau: "Hôm qua ngươi ở ngoài cửa, ta đưa ngươi vào." Nhìn lại đồ trên người hắn: "Y phục này cũng là... ta thay cho ngươi."

Lúc này có vẻ như hắn mới yên tâm, cũng không nhìn ta đang đưa tay muốn đỡ hắn, tự xoay người vào nhà.

Không mấy lịch sự, nhưng ta cũng không hề cảm thấy kỳ lạ.

Sau đó ba ngày, hắn đều ngoan ngoãn ăn, uống thuốc, cũng nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ là chưa từng mở miệng nói chuyện.

Ta nghĩ có lẽ là người câm.

Không ngờ đến ngày thứ tư, hắn vừa mở miệng đã là lời khiến người ta ngạc nhiên: "Ta được Vương Gia chuộc từ Thanh Lâu về."

"Hắn nhốt ta, vậy nên ta đâm hắn một dao, trốn thoát. Nên Giang đại phu, nếu như ngươi bắt ta đến báo quan, có lẽ sẽ chiếm được không ít tiền thưởng.

Lời hắn nói hời hợt, ta nghe vậy rất tức giận, nhưng dù có tức vẫn cầm thuốc đặt lên sập gụ ở mép giường, nói: "Những lời này ngươi không cần nói với ta, ta chỉ lo việc cứu ngươi."

"Ngươi cứ như vậy tin ta?"

"Cô nương, ta đã nói rồi, ta là đại phu, ta chỉ lo việc cứu người."

"Ngươi và ta không quen biết, không sợ ta lừa ngươi sao."

"Nếu những gì ngươi nói đều là thật, vậy ngươi chưa từng giết người phóng hỏa, chỉ vì muốn sống, làm sai chỗ nào chứ? Người vô tội, tất nhiên ta cần phải cứu. Nếu ngươi gạt ta, trên thực tế ngươi là kẻ cực kỳ hung ác, ta đây cũng muốn chữa cho khỏi cho ngươi, sau đó lại giao ngươi cho quan phủ."


Ta nhìn vẻ mặt cúi xuống của hắn, nhẹ giọng nói: "Cô nương, ta là đại phu, không nhìn nổi người khác chết trước mặt ta mà thôi."

Cũng không nhìn nổi người được ta cứu lại đứng trước mặt ta nói là không muốn sống như vậy.

Nhưng ta cũng không có lập trường gì để khuyên hắn.

Ta đứng bên giường hắn một chút, thấy hắn có vẻ không có gì khác muốn nói, xoay người định đi, lại bị hắn gọi lại: "Giang đại phu."

Ta quay đầu lại.

Hắn nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt trong trẻo, mím môi nói: "Ta không phải cô nương."

"Ta biết."

Chỉ là nhiều ngày rồi ngươi đều mặc váy, cũng không có ý định cởi ra, ta bèn gọi như vậy.

"Nhưng ta vẫn mặc quần."

"Ừm." Ta kiên nhẫn đợi câu nói sau đó của hắn.

Bỗng hắn nở nụ cười: "Giang đại phu, gọi ta là A Cảnh đi."

"Cảnh trong cảnh xuân? (景)"

"Chữ cảnh có chữ Vương bên cạnh (璟), cảnh xuân Vương phủ."

2.


A Cảnh họ Lục, có người nói đó là họ của người phụ nữ đã nhặt được hắn.

Hắn kể không nhiều về chuyện đã qua, ta cũng chỉ biết là từ nhỏ hắn đã được nuôi như nữ nhi ở thanh lâu, sau khi lớn lên thì được Vương Gia nào đó chuộc ra, làm đồ chơi. Còn như chuyện làm thế nào trốn đi được, vết thương ở bụng làm sao mà có, sau khi rời khỏi Vương Gia thì làm thế nào, hắn chưa từng nhắc tới, ta cũng chưa từng hỏi.

Trấn Trần Gia cách Kinh Thành chỉ hơn mười dặm, đã qua nhiều ngày, nếu như quan binh muốn đuổi bắt sợ là cũng đã sớm đuổi đến. Ta cũng đã nhờ một số người vào thành bán hàng để ý thử trong thành có dán giấy bắt bớ người nào, hoặc là có quan binh lục soát gì đó không, kết quả là đều không có, kinh thành sóng yên biển lặng.

Ta đây mới hơi yên lòng, cũng để Lục Cảnh tĩnh dưỡng ở đây trước.

Vậy mà hắn lại có vẻ ngượng ngùng, nhất là lúc ta mua cho hắn mấy bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày, hắn mím môi không nói lời nào.

"Không phải ngươi nói ngươi quen mặc đồ nữ sao?" Ta ngừng tay đảo thuốc, nhìn về phía hắn ngồi ở bên cạnh, bỗng lại nói: "Nếu như lo lắng vấn đề tiền, cũng không cần. Ta là vậy đấy, gặp chuyện gì cũng muốn giúp. Từ khoảnh khắc cứu ngươi kia, tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện làm."

Khi còn bé phụ thân ta đã luôn nhắc ta quá nhiều sự đồng cảm, gặp phải một con mèo bị thương cũng phải dừng lại cứu, nhìn cứ như là đang nghiên cứu y học, lại cũng không phải là học y.

Nhưng mà dù có phải hay không, bây giờ ta cũng đã là một đại phu rồi.

Lục Cảnh vậy mà lại kiên trì nói: "Số tiền đó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta trả ngươi. Nhưng mà trừ chuyện đó ra..." Hắn dừng lại, vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi không cảm thấy ta rất kỳ quái sao?"

Ý là chuyện mặc đồ con gái.

Ta thoáng chốc không rõ nên giải thích thế nào.

Bởi vì theo lẽ thường thì đúng là hắn rất kỳ quái, nhưng mà với ta thì lại rất dễ chấp nhận. Dù sao thì ta cũng đã nữ giả nam sống ở trấn này hơn hai mươi năm, cũng là một quái thai.

Cuối cùng ta nói: "Cũng không phải chuyện đáng ngại. Ngươi muốn mặc gì đều là quyền tự do của ngươi mà thôi. Huống gì không phải ngươi nói là quen mặc quần hơn sao?"

Hắn hơi ngẩng ra, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Chỉ là bây giờ thân phận ngươi đặc thù, không hợp ra ngoài. Nếu ngươi muốn váy, nói sơ kiểu dáng với ta, ta mua cho ngươi. Giả sử ngày nào đó ngươi bị người ngoài nhìn thấy thì cứ nói là đường muội bà con xa của ta, đến đây ở một thời gian. Còn về tiền, ngươi đã áy náy thật sự muốn trả ta, chờ vết thương của ngươi lành, sau này có cơ hội đưa ta là được."

Lục Cảnh nghe xong những điều này, mím mím môi đáp một tiếng.


Tính cách đúng là lạnh lùng.

Vì để mua quần áo cho hắn, ta lại đến cửa hàng thợ may của Trần Nhị nương một chuyến. Ta thường đến tiệm của bà không vì điều gì khác, chỉ vì bà chính là bà chủ nữ duy nhất của trấn Trần Gia này.

Đại Sở không thích phụ nữ xuất đầu lộ diện chứ đừng nói gì đến kinh doanh. Nhưng mà Trần Nhị nương là một ngoại lệ. Trước đó bà gả cho một thương nhân, số không tốt, liên tiếp chồng chết con chết. Nhà chồng thấy một người phụ nữ như bà dễ bắt nạt nên bán hết của cải cửa hàng của bà lấy tiền, nhanh chóng cuốn gói chạy đến chỗ khác, chỉ để lại cho bà một căn nhà trống.

Rất nhiều người khuyên Trần Nhị Nương nhân lúc còn có thể sinh con thì mau tái hôn, bà lại cầm chổi đuổi hết những người thân đến cửa khuyên nhủ, đứng ở cửa chống nạnh lớn giọng nói: "Dù là ai lão nương cũng không lấy, cút xa chút. Sau này cứ đến một người ta đánh một người."

Sau đó khoảng nửa tháng, Trần Nhị Nương mở một cửa hàng may ở đầu đường trước nhà ta.

Không ai biết làm thế nào mà bà làm được.

Ta cũng không biết, nhưng ta biết tính tình của bà vô cùng nhiều chuyện. Lúc ta đến cửa hàng của bà lần hai, bà lập tức kéo ta bí mật hỏi một lúc lâu xem đường muội của ta này rốt cuộc là người thế nào. Ngày nào bà cũng nghĩ đến nửa đêm, phát hiện ra đã biết cha ta rất nhiều năm nhưng mà lại chưa hề nghe nhắc đến có qua lại với người bà con xa nào.

Ta nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ đành bịa chuyện nói: "Ta cũng mới biết mấy tháng trước. Đoán là lúc cha mẹ còn sống cũng không thích qua lại nên lạnh nhạt. Đừng nhắc chuyện này nữa, hôm nay ta đến để mua quần áo. Đường muội ta thấy những bộ quần áo lần trước mua ở chỗ ngài thì rất thích."

Lúc này bà mới tha cho ta, cười mặt đầy nếp nhăn để ta chọn tùy ý, sau cùng còn nói: "Thường ngày bệnh nặng bệnh nhẹ ít nhiều cũng có tiểu Giang đại phu ngươi chăm sóc, đợi lát nữa ta bớt cho ngươi hai mươi phần trăm."

Ta lắc đầu bật cười, chọn chọn lựa lựa trong một đống quần áo lòe loẹt, chọn ra mấy bộ mà Lục Cảnh nói với ta trước khi ra ngoài, bỗng nhìn thấy một chiếc váy dài màu xanh nhạt tươi mát thanh nhã, nghĩ rằng hợp với hậu viện hoa đào sẽ rất đẹp.

Ta lập tức bị ý tưởng này làm cho càng hoảng sợ.

Ta đã hơn hai mươi năm chưa mặc váy, mua nó thì có lợi ích gì?

Nghĩ vậy, nhưng mà ánh mắt vẫn dính vào bộ váy đó. Ta lại nghĩ đến chiếc váy màu đỏ mà Lục Cảnh mặc lúc mới gặp kia, đặt cạnh nhau cũng rất xứng đôi đó.

Nghĩ hay là vẫn cứ nên mua đi, có lẽ hắn sẽ thích.

Ta cứ như vậy lừa mình dối người lấy cái váy dài kia xuống. Lúc tính tiền ta còn hơi chột dạ, sợ Trần Nhị Nương nhạy bén sẽ phát hiện ra đầu mối gì. May là bà không nói gì, trái lại còn khen ta có mắt nhìn.

Trước khi đi, ta còn nghe bà tám chuyện với khách hàng: "Gào hơn nửa đêm mới ngừng đó! Thực sự tạo nghiệt mà, gả cho loại người như vậy, một khuê nữ đang tốt đẹp bị làm hại thành thế nào chứ. Nếu là con ta..."

Ta không tự chủ thở dài, đi vào trong nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận