Ngư Trung Cảnh

Ta ho khan một tiếng: "Trùng hợp thôi. Trần cô nương, chúng ta đi thôi."

Gian hàng hội chùa trải dài cả một con phố, đầu đường bên kia là một ngôi miếu Nguyệt lão. Có người nói nam nữ cùng đi thẳng đến cuối đường này, lại đến miếu nguyệt lão cầu một cái khóa đồng tâm thì có thể trọn đời ở bên nhau, bạch đầu giai lão.

Trần Văn Ngọc ở bên cạnh thao thao bất tuyệt giới thiệu địa điểm cho Lục Cảnh, ta nghe đến giữa trán chảy đầy mồ hôi.

Con đường này có vẻ... không dài lắm.

Nhưng mà may là Trần Văn Ngọc dường như càng có hứng thú với Lục Cảnh hơn, hoặc có lẽ là càng thích trang phục của Lục Cảnh. Chỉ chốc lát đã kéo hắn đi dạo vài cửa hàng vải vóc, miệng không ngừng khen vẻ ngoài ngày thường của hắn rất đẹp.

Hai người tỷ muội tình thâm, có vẻ ta hơi dư thừa.

Mãi đến khi chúng ta gặp Trần Thạch, gần nhất hắn vừa bắt được con mồi nên muốn đến hội chùa thử vận may, bán da lông và cao đắt hơn.

Lúc đụng phải hắn thì Lục Cảnh đang đi bên cạnh ta, bên kia bị Trần Văn Ngọc kéo cánh tay. Ta cũng không cảm thấy đó là cảnh tượng lúng túng, sau đó lại nghe Trần Thạch nói: "Tiểu Giang đại phu, trùng hợp vậy sao, muốn cùng đi dạo không?"

Không chờ ta nói gì hắn đã đứng về phía bọn ta, còn nhân lúc tc bị Trần Văn Ngọc kéo đi đến sạp hàng khác thì rỉ tai ta nói: "Tiểu Giang đại phu, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không từ bỏ."

Lúc này hai người đang chọn đồ ở sạp bên cạnh bỗng quay đầu nhìn qua, cảnh tượng nhìn thấy là một tráng hán trẻ đang nói thầm vào tai ta, vậy nên ánh mắt hai người kia đều rất quái dị.

Chết tiệt, đúng ra ta ra ngoài đã quên xem ngày.

Trần Văn Ngọc chạy đến kéo ta đi qua: "Tiểu Giang đại phu đứng đây làm gì vậy, mau đến giúp ta nhìn thử mấy cây trâm này."

Lúc ta đang ngẩn người thì lòng bàn tay bị nhét vào một thứ gì đó lạnh như băng, là Lục Cảnh bỏ vào tay ta. Hắn nháy mắt hỏi ta: "Đường ca, cây trâm này, ngươi thấy đẹp không?"

Hình thức đơn giản, đỉnh đầu khắc một bông hoa đào, chính giữa hoa điểm một hạt châu vàng nhạt.

Ta xoa xoa hoa bông hoa, ngượng ngùng nói: "Ta không hiểu những thứ này, ngươi thích là được rồi."

Trần Văn Ngọc ở bên cạnh lựa lựa, cầm một cây khác: "A Cảnh, ta thấy cây này cũng rất được, nhìn rất xứng với ngươi."

Hoa văn phức tạp, điểm xuyết vài viên ngọc trai, rất hoa lệ, hình như càng hợp với hắn hơn một chút.

Trần Thạch cũng đến bên cạnh Lục Cảnh phụ họa nói: "Ta cũng thấy đẹp. A Cảnh cô nương đeo cái gì cũng đều rất đẹp."

Lục Cảnh lại cầm lấy cái trong lòng bàn tay ta, cười nói: "Ta lại càng thích cái này."

Chẳng biết từ lúc nào mà Trần Văn Ngọc đã chen vào giữa Trần Thạch và Lục Cảnh: "Hình như cũng rất được, ta vẫn tin vào mắt nhìn của A Cảnh. Ngươi có muốn đeo lên xem thử không?"

Cô nương thiếu thông minh này còn nói thêm một câu: "Hay là Giang đại phu giúp đỡ chút đi."

Lục Cảnh nâng mắt nhìn ta: "Đường ca có thể gắn giúp ta không?"

Ta và Lục Cảnh cao gần bằng nhau, mà Trần Văn Ngọc lại thấp hơn bọn ta nửa cái đầu, Trần Thạch ấy mà, hắn rất cao nhưng mà tất nhiên Lục Cảnh sẽ không gọi hắn giúp.

Trần Văn Ngọc nhìn ta không gì nóng bỏng hơn, ta không thể làm gì khác hơn là nhận lấy cây trâm trong tay hắn.


Cây trâm bị cầm lâu, ấm áp như tay hắn vậy.

Lục Cảnh đến gần ta, hơi hơi cúi đầu để lộ ra đỉnh đầu đen nhánh và búi tóc đơn giản. Hắn đã sống ở y quán lâu rồi nên mùi thảo dược nhè nhẹ trên người trực tiếp xông vào mũi ta.

Chẳng biết tại sao ta lại nghĩ đến giấc mộng kỳ lạ vào thời gian trước, ta và hắn chặt chẽ không thể tách rời, nhưng mà trên người hắn không hề có mùi, ta không hề ngửi thấy gì.

Lúc gắn xong cây trâm thì sau lưng ta đã chảy một lớp mồ hôi mỏng.

Đầu sỏ gây nên còn cười nhẹ nhàng hỏi ta: "Đường ca cảm thấy có đẹp không?"

Ta không trả lời.

Trần Văn Ngọc vỗ tay cười nói: "Giang đại phu quá xấu hổ đó. A Cảnh đeo cái gì cũng đẹp."

Trần Thạch ngẩn ra một lúc cũng nói: "Đẹp, A Cảnh cô nương rất đẹp."

Lục Cảnh vẫn cười nhìn ta.

Ta nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Cũng được."

Nhưng thật ra là rất đẹp, trước giờ hắn đều rất đẹp.

10

Lúc trước ta còn cảm thấy con đường này không dài, ta sai rồi, thực tế thì mỗi bước đi trên con đường này đều vô cùng dày vò, chủ yếu cũng vì mấy người đồng hành.

Trần Thạch nói không từ bỏ thì đúng thật là không từ bỏ, đợi cơ hội là lại sán đến bên cạnh Lục Cảnh, khen miễn cưỡng cũng phải khen hai câu. Trần Văn Ngọc cũng rất kỳ lại, nhìn thấy bọn họ đứng chung với nhau còn phải kéo ta chen vào, sau đó sán đến bên cạnh Lục Cảnh.

Cứ lòng vòng như vậy, dọc đường cứ sán đến sán lui, chỗ đứng đổi đi đổi lại, cuối cùng còn thật sự đã đến Miếu Nguyệt lão.

Thật ra bốn người chúng ta không ai cần khóa đồng tâm, nhưng Trần Văn Ngọc liếc tc một cái, kéo tay Trần Thạch nói: "Tên ngốc, mau cùng ta ra sau miếu nguyệt lão xem đi, nghe nói phía sau có rất nhiều động vật nhỏ."

Trần Thạch ngẩn ra: "Sau miếu cũng không phải trên núi, có thể có động vật gì chứ? Kiến sao? Kiến cũng xem được à?"

Trần Văn Ngọc kéo hắn: "Kiến cũng rất đẹp, dù sao thì ngươi cũng đi theo ta đi, ngươi không đi ta sẽ nói chuyện ngươi tiêu pha tiền bán da cho mẹ ngươi biết."

"A Cảnh cô nương..."

"Người ta còn phải đi mua đồ với Tiểu Giang đại phu nữa, đợi lát nữa rồi nói." Nói xong mạnh mẽ kéo Trần Thạch đi.

Ta lờ mờ không hiểu: "Hóa ra bọn họ biết nhau?" Dáng vẻ trên đường khiến ta tưởng là kẻ thù chứ.

"Thanh mai trúc mã." Lục Cảnh nhẹ bẫng tổng kết một câu, trở lại dáng vẻ lạnh nhạt bình thường: "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, Giang đại phu, không ngại dẫn ta đi vào chứ?"

Không có người ngoài, ta cũng bình tĩnh hơn: "Được, giờ ngươi muốn đi chỗ nào?"


Lục Cảnh nhìn về phía một cái sạp không xa, chỉ chỉ vào một "chỗ".

Trước sạp kia bu đầy người, bán khóa đồng tâm.

Cả người ta lại không được tự nhiên: "Ngươi muốn mua khóa đồng tâm sao?"

Hắn trừng đôi mắt ngây thơ: "Chỉ muốn xem. Trước đây ta mới chỉ nghe đến cái này, nhưng mà trước giờ chưa từng nhìn thấy, hơi tò mò."

Trước đây hắn không ở thanh lâu thì ở Vương phủ, đúng là nhìn không thấy mấy điều này. Ta lại mềm lòng, trong lòng thầm chửi mình rất nhiều, gật đầu định dẫn hắn đi. Nhưng mà vừa nhất chân đột nhiên thấy được một ánh mắt, ta chợt quay đầu, chỉ nhìn thấy phía sau cây đa lớn lộ ra một góc áo.

Lục Cảnh cũng nhìn lại, vẻ mặt hơi lộ ra vẻ quái dị.

"Ngươi biết sao?"

"Không biết." Hắn lắc đầu, thu tầm mắt lại, cực kỳ tự nhiên lôi kéo tay áo của ta: "Chúng ta đi xem thử cái sạp kia đi."

Tiếp đó sự chú ý của ta lại dời đến bàn tay đang kéo ống tay áo của ta, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lại có vẻ hợp với màu áo lục này của ta.

Đợi khi lấy lại tinh thần thì Lục Cảnh đã mua hai cái khóa đồng tâm ôm vào lòng.

Ta ngạc nhiên: "Ngươi đây là..."

Hắn cười nói: "Lỡ như sau này Giang đại phu lấy vợ, đồ này của ta xem như là quà tặng."

Ta lắc đầu liên tục: "Ngay cả ngươi cũng trêu ghẹo ta, người sáng suốt đều nhận ra được Trần cô nương không có ý với ta, ngươi cũng đừng nhắc ta chuyện lấy vợ nữa. Không phải chỉ muốn ta đưa ngươi đi dạo sao? Đi, ta đưa ngươi đến một chỗ."

Chỗ đó ở gần miếu nguyệt lão, có một con sông, bờ sông dài có rất nhiều cây đa lớn, quanh năm xanh tươi tốt. Bây giờ đang là hoàng hôn, trên sông có nắng chiều, trên bờ có gió xuân.

Ta dẫn Lục Cảnh đi dạo hóng gió bên bờ sông: "Khi còn nhỏ Trần Thư Thư cạnh bên nhà ta thường dẫn ta đến đây nghịch nước, hơn nữa thường đều là chập tối, cảnh sắc rất đẹp."

"Quả thực rất đẹp." Lục Cảnh nhìn chằm chằm mặt nước nở nụ cười, nhìn về phía ta: "Giang đại phu rất ít nói chuyện quá khứ."

Ta khoát tay: "Vì không có gì để nói. Nếu như ngươi muốn nghe, trái lại ta có thể kể chút ít về Trần Thư Thư."

Tuổi thơ của ta đại khái được chia làm hai phần, một phần có Trần Thư Thư, một phần không có Trần Thư Thư. Trần Thư Thư tên đầy đủ là Trần Thanh Mai, hơn ta tám tuổi. Có lẽ chuyện xưa có thể tổng kết lúc nàng theo cha ta học y đến năm mười sáu tuổi, gả cho lão viên ngoại, chết vì khó sinh, hưởng thọ hai mươi mốt. Nhưng ta không muốn nhắc những chuyện này.

Lúc Trần Thư Thư mười lăm tuổi đã từng có chàng trai trong mộng, là một thư sinh trấn trên. Hai người thích nhất hẹn nhau ở bờ sông này, còn ta thì tất nhiên là để họ mượn danh nghĩa gặp nhau. Bọn họ ở trên bờ bí mật nói chuyện, ta ở dưới sông bắt cá chơi. Đợi ta bắt được cá, không thấy hai người họ đâu. Ta lên bờ mới biết bọn họ giấu ta lén đi mua khóa đồng tâm, một cái có khắc chữ "mai", một chiếc có khắc chữ "Dung".

"Sau đó thì sao?" Lục Cảnh nhẹ giọng hỏi.

Khóe môi ta giật giật: "Sau đó thế nào ư, Trần Thư Thư gả cho người khác. Người thư sinh kia đậu khoa cử, đi đến Kinh Thành nhận chức."

Trần Thư Thư khó sinh mà chết, nguyên nhân là lão viên ngoại kia đạp nàng một cái. Mà nghe cha ta nói lúc nàng chết trong tay vẫn còn cầm chiếc khóa kia.


"Ta cảm thấy con gái sống thật khổ sở. Không thể đi học, không thể làm quan, không thể buôn bán. Cuối cùng cả đời chỉ để gả cho một lang quân như ý, sinh con, chăm lo việc nhà, cứ như là tất cả may mắn đều dựa vào người đàn ông." Ta ngừng một chút, cũng không biết đang nói ai: "Nhưng mà trên đời này lại có rất nhiều kẻ lừa gạt và đàn ông bội bạc."

Ta là một tên lừa gạt, ta không thể nhận nổi bất cứ ý tốt của cô nương nào, mà chuyện của Trần Thư Thư khiến ta trước nay vẫn luốn cảm thấy sợ hãi với tình yêu.

Lục Cảnh nhìn ta không hề chớp mắt, thở dài: "Không nên để ngươi nói những chuyện này, cũng khó xử ngươi."

Ta lắc đầu: "Tức cảnh sinh tình, chuyện thường thế gian." Rồi trêu ghẹo hắn: "Thế nào, chỉ có ngươi được ngắm hoa tâm trạng ưu tư, không cho phép ta ngắm sông nhớ lại chuyện cũ sao?"

Lúc này đến lượt hắn nói không thành lời, ta tha cho hắn một lần: "Không phải làm khó ngươi, nếu như buồn, có muốn đi uống một lý giải sầu không?"

Thật ra là trong lòng ta muốn uống, hôm nay ban ngày đi dạo cũng xem như xao nhãng, chi bằng dứt khoát vò mẻ thêm sứt, lãng phí luôn cả buổi tối. Huống gì vò rượu ta chôn dưới cây hoa đào ở hậu viện cũng đã nhiều năm, sớm nên đào lên.

Ta và Lục Cảnh ăn ý, hoàn toàn quên hai người còn lại, vội vàng trở về y quán đào rượu ra, bày một bàn nhỏ ở hậu viện, ngồi dưới tàng cây uống rượu.

Rượu hoa đào, vài hớp đã khiến ta nghĩ đến cảnh tượng tháng ba.

Thời gian trôi qua thật nhanh, ta và người đối diện đã quen biết hơn một tháng. Lúc này hắn cười hỏi ta: "Giang đại phu, ngươi uống rượu giải sầu là có chuyện gì?"

"Mượn rượu tiêu tiêu buồn chứ không phải mượn rượu giải sầu mà. Chẳng lẽ ta phải đọc sách thuốc mua vui?" Ba bốn ly hạ xuống, ta thật sự có hơi choáng váng: "Sách thuốc sợ là ngươi nghe cũng không hiểu, ta có thể đọc cho ngươi bài thơ.

Thỏ đực nhấc chân trước, mắt thỏ cái mê ly... À, hình như không phải thơ, là Mộc Lan Từ." Ta vừa nói vừa gãi đầu, hơi ngượng ngùng.

Hắn khẽ cười thành tiếng, không để ý mấy, ngón tay khẩy nhẹ trên mặt bàn: "Vậy có muốn nghe hát không? Trước đây ta học không ít, chỉ là mọi chuyện đều học không ra hồn."

Ta chống cằm chớp mắt: "Không sao, ngươi cứ hát."

Hắn bèn đứng lên, tắm mình trong ánh trăng hát: "Không phải là tình lận đận, dường như là lầm lỡ tiền duyên. Hoa tàn hoa nở tự có lúc, lại đều dựa vào thần mùa xuân. Vậy có đợi đến cuối cùng, ở lại cũng thế nào? Nếu trên đầu cài đầy hoa trên núi, đừng hỏi rằng thiếp về đâu..."

Giọng hát ai oán, ta thoáng như nhìn thấy hắn đứng ôm đàn tỳ bà hát trước mặt mọi người, trước mặt những quan lại hiển đạt, nhưng hắn lại không bố thí ánh mắt cho ai.

Không đúng, hắn đang nhìn ta.

Hắn nhíu mày.

Ta đứng dậy, vì uống nhiều rượu nên dưới chân nhẹ bẫng, nhưng mà vẫn đi được đến trước người hắn, đưa tay chạm vào giữa chân mày hắn: "Ngươi đừng nhíu mày, A Cảnh."

Hắn đột nhiên cầm lấy cổ tay ta, nhìn ta chằm chằm.

Ta nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Hắn trừng mắt nhìn ta, giọng run run: "Không có gì, lần đầu nghe nươi gọi ta là A Cảnh."

Ta cười híp mắt nhỏ giọng nói: "Lén nói nhỏ cho ngươi biết, không phải là lần đầu gọi đâu. Ta đã gọi rất nhiều lần."

Yếu hầu hắn khẽ nhúc nhích: "Lúc nào?"

Ta rút tay về, "Suỵt" một cái, cười nói: "Ở trong mơ."

Ở trong mơ, trên giường, bên tai, vô số lần.

Hắn vỗng nhiên che mắt ta, cứ như vậy hôn ta, trong miệng đầy mùi vị của rượu hoa đào. Ta có hơi khó thở, chóng mặt, cũng không biết hắn đã ôm lấy eo ta, đi lên từng chút một, linh hoạt thăm dò vào áo ta, sau đó dừng lại.


"Thì ra là vậy." Hắn buông ta ra, vùi đầu vào cổ ta, cười ha ha: "Hóa ra là vậy, thảo nào, thảo nào."

Lúc hắn cười, khí thở ra phun vào cổ ta, tê tê dại dại.

Ta đã sớm không phân biệt được phương hướng, còn tưởng là ở trong mộng, ngây người hỏi: "Sao vậy?"

Hắn không đáp, dựa vào vai ta cười, một lát sau mới ngẩng đầu, chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch cho ta, vuốt ve môi nhỏ hơi sưng của ta, giọng nói khàn khàn: "Không có gì, ngươi say, Giang Ngư."

Ta vỗ tay hắn, trừng mắt nhìn: "Phải không? Ta chỉ cảm thấy nóng đến sợ."

Đêm mùa xuân không nên nóng như vậy.

"Đó là vì ngươi say."

"Cũng chỉ khi ngươi say, ta mới dám chạm vào ngươi."

Rượu này tố, nhưng cũng không tốt.

Khó có được một lần say rượu, giấc mơ vậy mà lại càng hoang đường hơn.

Ta nằm trên giường, Lục Cảnh ngồi bên cạnh giường, tay trái đan với bàn tay ta, tay phải đặt ở dưới làn váy ta, giữa hai chân.

Dưới ánh trăng, váy sam màu phấn rung động liê hồi.

Mèo con ngoài phòng khiến lòng người ngứa ngáy.

Nhưng mà tiếng hít thở của Lục Cảnh đêm nay lại rõ ràng đến khó tin.

"gm." Hắn run rẩy gọi ra.

Ta mở nửa mắt, miễn cưỡng lên tiếng: "Ừm?"

"Ngươi vừa gọi ta là gì?"

"A Cảnh?"

Hắn hừ một cái, ngón tay quấn càng chặt hơn: "Gọi thêm mấy tiếng."

Ta rất buồn ngủ, nhắm hẳn mắt lại, miệng thì thầm loạn lên: "A Cảnh, A Cảnh, A Cảnh..."

Giấc mộng những ngày qua, ta đều nói bên tai hắn.

Không biết đã gọi bao nhiêu tiếng, ta nghe hắn khàn khàn thở một hơi, rên rỉ một tiếng vô cùng kiềm nén.

Trong phòng có một mùi nồng nặc kích thích khiến ta hơi tỉnh táo lại, kéo kéo tay hắn: "A Cảnh, ta đang nằm mơ sao?"

Người kia không nói gì, chỉ có tiếng sột soạt truyền đến.

Đến khi ta lại đi vào giấc nhủ, hắn dán bàn tay ta lên trán hắn, lạnh lẽo, ẩm ướt.

"Giang Ngư, đây là một giấc mộng." Hắn nói: "Một giấc mộng đẹp."

"Với ta là vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận