Tô Trì từ nhỏ đã không thích khuôn mặt của mình.
Vì cái gì nhất định lớn lên phải có một bộ dạng đáng thương? Khi không cười, nàng giống như muốn khóc, tuy Tô Trì không cố ý nhưng vẫn sẽ có người hỏi.
"Tô Trì, cậu có tâm sự hả?"
"Tô Trì đừng khóc, chuyện nghiêm trọng gì cũng có cách giải quyết mà."
"Tô Trì, ai khi dễ ngươi, nói ta ta nhất định sẽ đánh cho hắn một trận, khóc cái gì."
Tô Trì mỗi lần như vậy đều mỉm cười "Đậu xanh rau má, ai muốn khóc đâu? Tướng mạo là do cha mẹ cho, ta có thể làm gì?" Bị nói đến hoài Tô Trì cũng không còn sức để phản đối, lớn lên ai oán thì có làm sao? Cũng không được ai oán hay sao? Các ngươi muốn nói thì nói đi.
Thế nhưng Tô Trì nhớ rõ sự kiện đã khiến nàng không coi thường khuôn mặt yếu kém nhu nhược của mình.
Khi đó Tô Trì vẫn còn học cấp hai, có một nam sinh thường xuyên đưa đồ ăn sáng cho nàng.
Tô Trì đối với nam sinh không có hứng thú, thế nhưng nghĩ lại, có thức ăn sáng miễn phí cũng là một điều tốt? Vì thế mỗi ngày khi có tiết học sớm nàng rất nhàn nhã ngồi gần cửa sổ, quay bút, ngẩng đầu, chờ mấy anh chàng nam sinh si tình cúi người vụng trộm đi đến bên nàng, không có cơ hội biểu lộ, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa đến cho nàng thức ăn sáng còn nóng hổi.
Nhưng cũng không phải nam sinh nào cũng có cơ hội đích thân đưa thức ăn sáng cho người mình yêu, có đôi khi ở trước cửa tranh chấp hoặc vì giành người yêu mà đấu đá lẫn nhau, ai có bản lĩnh quật ngã người khác, mới có cơ hội đưa thức bữa sáng đến cho người mình yêu, một lần dâng hiến cho nàng "công chúa" thích ăn chùa.
Tô Trì khi mới 14 tuổi, tình cảm cực mơ hồ, đối với nam hay nữ đều không có ý kiến, chỉ muốn chính mình mỗi ngày đều có thức ăn ngon, có thể gây sóng gió với cái danh hiệu hoa hậu trường học, thì nhân sinh đã rất thú vị rồi.
Lúc ấy có con trai của viện trưởng viện kiểm soát, ỷ mình mạnh mẽ cường tráng, lại nhiều tiền, Tô Trì ăn gần nửa năm buổi sáng của hắn.
Hắn một lòng muốn thêm nữa...muốn quen biết với nữ sinh "lệ quang lấp lánh", thở có chút gấp, nhã nhặn lịch sự, tướng mạo như hoa dưới nước, cử chỉ như liễu trong gió, tâm tư tương đối khó biết, bệnh như tây tử thắng ba phần.
Vì thế, vào ngày đó lúc mới tan học buổi tối trở về, công tử viện trưởng chặn Tô Trì ở cầu thang.
"Có muốn ăn khuya không?" Tô Trì thấy công tử viện trưởng hai mắt toả sáng, kiểu như hổ đói rình mồi, tựa hồ trên mặt còn viết hai chữ sờ sờ "háo sắc"
"Ngươi muốn ăn khuya không?" Công tử nhìn khuôn mắt thanh tú xinh đẹp của Tô Trì đến thất thần, ánh mắt dời đến đôi môi hơi mỏng, cứng đờ nuốt nước miếng.
"Muốn" Không muốn ta hỏi cái gì nữa chứ?
"Chuyện đó...chuyện đó" Công tử cả gan đi đến một bước, học cái kiểu mà tối qua bạn học hắn vừa dạy, đặt Tô Trì đặt giữa hai cánh tay, môi mân mê, toát mồ hôi lạnh nói: "Tô Trì, cậu để mình hôn một cái, mình sẽ mua thứa ăn khuya cho cậu"
Như vậy mà một chút, Tô Trì biết rõ công tử có tiền không có đầu óc này đang nghĩ gì.
Tên này nghĩ rằng chỉ một bữa ăn khuya có thể mua được nụ hôn đầu của nàng sao? Nụ hôn đầu rẻ đến thế sao?
"Cám ơn" Tô Trì lạnh lùng nói: "Ta thấy ta với ngươi không có khẩu vị ăn khuya rồi"
Công tử đương nhiên mất hứng, nghĩ thầm ta phong lưu phóng khoáng tuấn tú lịch sự, ai cho ngươi chán hả? Thấy Tô Trì yếu đuối nhu nhược, lý trí của công tử thoáng chốc vỡ tan, kích động vô số xúc động dấu kín, mạnh tay kéo Tô Trì lại, muốn cưỡng hôn nàng: "Cậu chỉ là một cô gái yếu đuối, còn muốn chạy sao?"
"Cô gái yếu đuối?" Bốn chữ này chạm đến chỗ hiểm của Tô Trì, núi lửa yên tĩnh trong lòng nàng phút chốc bộc phát.
Gần đây nàng rất mê xem phim hành động công phu, nàng lập tức nhớ đến kỹ thuật đá giò lái rất nổi tiếng, dốc hết sức lực đánh cho công tử ấy một cước khiến hắn bay về nội cung của mẹ hắn luôn.
Tô Trì chạy ra khỏi lớp học, ngửa mặt lên trời thở dài, đậu xanh rau má, chẳng lẽ ta lớn lên nhu nhược như vậy sao?! Để cho đàn ông hèn mọn bỉ ổi nghĩ rằng có thể bá vương ta được sao? Tô Trí đứng ở bãi tập xung quanh tối đen như mực, ánh trắng chiếu vào thân ảnh đơn độc của nàng, nàng không ngừng co vai lại, rất quỷ dị cười hắc hắc không ngừng.
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn như quả cam, thề thốt: "Ta muốn thay đổi!"
Từ nay về sau Tô Trì không bao giờ nhận bữa sáng mà đám nam sinh đưa đến nữa, không bao giờ muốn trở thành trung tâm của trường mà che dấu bản chất của mình.
Nàng minh bạch, mặt của nàng trông cực kỳ dễ ăn hiếp, nếu bản thân nàng không tỏ ra mạnh mẽ cùng lời nói...thì người khác đối với nàng sẽ có những suy nghĩ kỳ quái hay thậm chí là hèn mọn bỉ ổi.
Cho nên nàng càng lớn càng to gan, chỉ cần nam nhân nào liếc nhìn nàng.
nàng nhất định sẽ trừng mắt nhìn lại, nếu còn không sợ chết mà còn chạy theo đòi làm quen, nàng sẽ không chút nào hạ thủ lưu tình.
Nàng vô cùng phiền chán nam nhân, thấy nam nhân là nàng nhớ đến tối hôm đó mâm mê đòi hôn môi, từng đợt buồn nôn sẽ tràn lên vô hạn.
Khi tốt nghiệp cấp hai, Tô Trì có quen một học tỷ.
Khi đó học tỷ đã học cấp ba rồi, còn sắp lên học đại học, hai người họ gặp nhau trong một buổi hội chợ Anime.
Học tỷ là Coser, ở hội chợ anime nàng Cos Macross Sydney, một cô nàng tóc vàng, rất nữ vương, dáng vô cùng đẹp mắt.
Tô Trì ngơ ngác nhìn học tỷ rất lâu, nhiều người vây quanh học tỷ chụp ảnh, Tô Trì vẫn chậm chạp không hành động, chỉ xa xa nhìn nàng.
Học tỷ tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tô Trì, đẩy mọi người ra, đi đến chỗ Tô Trì đứng.
"Cùng đi ăn không?"
"Ân"
Cứ như vậy, lần đầu hai người gặp mặt mà như thân thiết mấy trăm năm tình như chị em, rất quen thuộc mà đi ăn cùng nhau.
Ngồi nhìn rất nhiều chú dì ở trong nhà ăn, học tỷ còn chưa cởi ra bộ áo xuyên không, quần áo không đổi, tóc cũng không gỡ ra, cứ như vậy mà tiêu sái ngồi đối mặt với Tô Trì để ăn cơm, gây chú ý với rất nhiểu người.
Thế nhưng Tô Trì cảm thấy như vậy là tuyệt nhất.
"Chị từng thích một cô gái" Cơm ăn mới đến một nửa, học tỷ đột nhiên nói như thế.
"Phốc" Tô Trì lập tức phun cơm.
Học tỷ mỉm cười với nàng, bắt đầu kể lại tình sử của của nàng.
Tình sử của học tỷ rất lãng mạn, lãng mạn đến nổi Tô Trì chưa bao giờ nghĩ là chuyện yêu đương lại tốt như vậy, tốt đến nỗi người chưa từng yêu đương như nàng cũng bắt đầu muốn có.
Hơn nữa đó cũng là lần đầu tiên Tô Trì biết rằng, không phải tình cảm nam nữ là duy nhất, trên thế giới vẫn còn có một nửa là nữ yêu thích nữ...
Sau đó nghỉ hè xong, Tô Trì vào trường cấp 3, còn học tỷ đã đưa nàng đến thế giới thần kỳ của bách hợp cũng bay sang thành phố khác để học đại học.
Ở trường cấp 3, Tô Trì gặp 80.
Có thể nói trong lúc tăm tối nhất sẽ xuất hiện định mệnh của mình, nàng lúc bắt đầu gặp 80 cũng không nghĩ sẽ cùng người con gái này có tình cảm gì, chỉ là đơn thuần muốn đùa giỡn cô gái nhỏ này để tâm tình sảng khoái một chút, nhưng có một ngày nàng phát hiện mình thật sự thích nàng muốn hôn môi nàng, lại bị đối phương không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Tuy ở trường cấp 3 Tô Trì vì đùa giỡn với các cô gái xinh đẹp mà mang tiếng xấu, nhưng nàng vẫn chưa cho đi nụ hôn đầu của mình, lúc muốn cho đi thì bị người ta hung hăng khước từ, cảm giác như vậy thật sự không dễ chịu.
Vận mệnh thì không cách nào nói rõ? Lúc nàng ôm 80 cảm thấy thật sâu sắc, nếu như không có cái công ty vô sỉ kia, không có học tỷ phóng khoáng kia, hoặc là lần đầu tiên nói với 80: "Mình muốn hôn cậu" thì 80 đã để cho nàng hôn rồi, nói không chừng nàng cũng không đi xa, cũng sẽ không làm phóng viên, càng sẽ không gặp lại 80, cuối cùng phát hiện mình vẫn yêu người con gái này, yêu đến không còn là chính mình.
Chủ nhật ở nhà nhàn nhã sau 12 giờ, Tô Trì ở trên giường ấm áp nắng xuân tỉnh dậy, trông thấy 80 đang cong người quấn tròn, trên bàn là những thứ rau quả mua từ siêu thị, còn có đống tạp chí mà các nàng hợp tác xuất bản.
Sự nghiệp, tình yêu đều ở trong tay, Tô Trì thở phào.
May mắn lúc ấy nàng da mặt dày nói những lời "thiên trường địa cửu" giấu trong lòng dù chưa bao giờ có ý định nói ra, nếu không....hiện giờ có khả năng hai người các nàng vẫn còn chơi trò giữ lấy rồi đẩy ra, làm nhau tổn thương, không thể nào bắt được trọng điểm của trò chơi.