Ngự Tỷ Hành Động

Cơ Phồn Tinh cũng tán đồng lời nói của Hà Như Mộng, nhưng chỉ cần chứng kiến cảnh chị gái nhà mình chịu oan ức là cán cân trong lòng cô lập tức chao nghiêng.
"Hy vọng giống như em nói, em cũng chỉ là lo lắng cho chị gái thôi. Chị ấy từ nhỏ đã được che chở, lúc gặp rắc rối cũng đều là em thay chị ấy gánh chịu. Bây giờ thấy chị ấy mệt mỏi như vậy, trong lòng rất tiếc thương."
Cơ Phồn Tinh bất đắc dĩ cười cười, hẳn là vậy rồi. Lúc trước che chở cho người ta kỹ quá nên bây giờ sinh nghi với đối tượng yêu đương của người ta, có lẽ em ấy sợ chị gái bị ức hiếp, bị khổ sở, bị cô đơn.
Hà Như Mộng có thể cảm nhận được lắng lo trong lòng Cơ Phồn Tinh, nhưng sự thật là sự thật, cô vẫn luôn tin tưởng chị gái của mình.
"Em thật giống mẹ của người ta, đúng chuẩn một người mẹ dịu hiền."
Hà Như Mộng biết Cơ Phồn Tinh thật chất vốn dịu dàng, hiền lành đến độ có thể khiến người ta đắm chìm vào đó, một khi em ấy đã quan tâm ai thì chẳng gì bì được, thậm chí còn đủ bao dung mọi sai lầm của chị gái, cưng chiều hết mực, yêu thương hết lòng.
"Thật sao? Chị có nguyện ý làm con gái của em không? Như vậy cũng không tệ ha, cũng không cần sinh con nữa, con gái đã lớn đến vậy mà."
Cơ Phồn Tinh nghiêng người ôm eo Hà Như Mộng cười khanh khách hệt như đứa trẻ.
"Có em muốn vậy thôi chứ chị không hề muốn nha!"
Hà Như Mộng chu môi ra vẻ tức giận. Cô biết dù là tình thân hay tình yêu, Cơ Phồn Tinh đều cưng chiều đối phương hết mực.
"Thật mà, nhưng... Làm vợ cũng không tệ."
Cơ Phồn Tinh cười tà mị, tay phải chậm rãi dời xuống dưới nắm chặt nơi mềm mại, thừa dịp Hà Như Mộng chu môi dỗi hờn liền ngậm chặt lấy đôi môi mềm kia.
Tuyết trắng phau phau như chiếc váy lớn bao phủ lên cả thành phố S, dưới bầu trời đêm, màn tuyết tựa như một khối tơ lụa giăng bay trên không trung, khiến thế gian phút chốc bình yên.
Buổi sáng tuyết vẫn còn nhan nhản khắp nơi dưới ánh mặt trời, mặc dù không có ngày xuân ấm áp, ngày hè nóng bức, ngày thu sảng khoái, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm nhận được 'sau mùa tuyết tan, bầu trời sẽ trong xanh'.
Cơ Phồn Tinh và Hà Như Mộng dậy rất sớm, bởi vì họ biết Cơ Hạo Nguyệt khó chịu nên đã cố tình dậy sớm nấu món cháo cô thích nhất. Đến bảy giờ rưỡi, cửa phòng kia vẫn không có dấu hiệu mở, hai người đành phải đổ thức ăn vào nồi giữ ấm, sau đó để lại một tờ giấy trên bàn rồi đi làm.
Thời gian cứ thế thoi đưa, chuyện tối qua giống như một vở kịch nhỏ làm cuộc sống thêm vui. Cơ Phồn Tinh vẫn bận rộn công việc tại văn phòng, đồng thời lên kế hoạch đăng ký kết hôn.
Đăng ký kết hôn là chuyện lớn, Trạm Cẩn Tịnh cũng dành thời gian đến giúp đỡ, trên danh nghĩa là nói như vậy, nhưng cô còn chuyện khác cấp bách hơn. Gần đây cảm xúc của Lâm Nhuế không được ổn định cho lắm, hay tùy hứng lại cố chấp. Cơ Phồn Tinh gọi đó là 'hội chứng lãnh đạm của tình yêu', đại khái là sau khi trải qua kích tình thì tâm tính sẽ mất cân bằng.
Trạm Cẩn Tịnh hối thúc Cơ Phồn Tinh nhanh chóng làm cho xong vì sợ Lâm Nhuế sẽ hối hận phủi mông bỏ đi. Trong lòng Cơ Phồn Tinh cũng khẩn trương theo, bởi lẽ vợ mình cũng bị người ta dòm ngó. Trận giáo huấn lần trước không hề có động tĩnh khiến cô càng thêm bất ổn, dự cảm cũng xấu theo từng ngày. Lần này có thể thuận lợi đăng ký kết hôn rồi làm cho bụng của người yêu to lên sẽ có thể trực tiếp đá bay tình địch trong vòng một nốt nhạc.
Loay hoay mãi, đến khi xong xuôi mọi chuyện đã đến giữa trưa. Dạo này khẩu vị của Hà Như Mộng không được tốt nên Cơ Phồn Tinh cũng ít khi ra ngoài ăn cơm, tan làm sẽ lập tức về nhà nấu cả một bàn nóng hổi đủ món người kia thích ăn.
Lúc cả hai về đến nhà đã gần mười hai giờ. Tuyết hôm qua khá lớn, đường vẫn còn đọng nước lại, tốc độ lái xe cũng chậm đi không ít.
Bình thường hai người đã quen với cảm giác trống trải khi về đến nhà, hôm nay vừa vào cửa liền trông thấy một người mặc đồ ngủ ngồi trên sofa ăn vặt xem TV, còn một người kia đang nằm trên đùi người nọ, thỉnh thoảng há mồm ăn khoai tây chiên từ tay người phía trên, trong khi mắt vẫn đăm đăm vào quyển tạp chí trên tay cực kì nghiêm túc.
Cơ Phồn Tinh và Hà Như Mộng đứng ở phòng khách không biết nên nói gì, hiển nhiên hai người kia chẳng thèm quan tâm, thậm chí ngay cả cái liếc xéo cũng chả có.
Vợ chồng người ta tiêu diêu tự tại thế kia mà mình và vợ lại lao tâm lao lực lo lắng đủ bề. Cơ Phồn Tinh cảm thấy trong lòng có chút chao đảo, hai người này vứt việc bỏ chạy hết nửa năm, bây giờ trở về nước còn tiêu dao như thế, thật sự là thiên lý bất dung!
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, chẳng phải hôm qua chị bảo say máy bay rất khó chịu sao? Bây giờ ăn nhiều đồ ăn như thế, bộ không sợ đau dạ dày vào bệnh viện làm khách ư?"
Cơ Phồn Tinh khoanh hai tay trước ngực, cười cười đi về phía trước. Hà Như Mộng thấy tình hình không mấy khả quan liền thức thời lên lầu thay quần áo. Nơi này rất nguy hiểm, dù là ai bạo tạc cũng không thể tránh né, chạy trước là thượng kế.
"Không biết nữa, tôi vừa ăn cơm xong rồi, đây chỉ là đồ ăn vặt thôi. Còn nữa, bọn này quyết định sẽ ở lại đây ít ngày, cũng đã báo Thái hậu lúc sáng, bà ấy nói tạm thời không về, còn kêu chúng ta ở chung hòa thuận, đừng gây chuyện."
Cơ Hạo Nguyệt nhai khoai tây ''rồm rộp' rất có tiết tấu, mắt luôn nhìn TV chằm chằm, không thèm liếc em gái dù chỉ một cái, nói chuyện cũng rất tùy ý, tựa như không hề suy nghĩ.
Thấy chị gái càng như vậy, lòng Cơ Phồn Tinh càng chao nghiêng, bao nhiêu lo lắng chị gái sẽ bị ức hiếp tối qua bỗng chốc tan biến. Ở chung hòa thuận? Nhảm nhí! Ai có thể sống hòa thuận với chị ấy được chứ! Chỉ với công việc hiện tại thôi đã khiến cô mệt như trâu rồi, hơn nữa tiền lương toàn bay vào thẻ của Cơ Hạo Nguyệt, chuyện này không khiến người ta tức giận mới lạ.
Cơ Phồn Tinh xòe tay ra trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, vẻ mặt khó chịu.
Hà Giai Kỳ cũng không biết chuyện gì khiến Cơ Phồn Tinh nhăn nhó như thế, cô chỉ biết em gái đã ngoan ngoãn lên lầu tránh núi lửa phun trào rồi. Hai chị em nhà họ Cơ bày ra tư thế quá man rợ, nếu cô có thể đi sẽ đi ngay, chẳng ai muốn bị hai ngọn núi lửa kẹp vào giữa dày vò.
Cơ Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh đầy nghi ngờ, hoàn toàn không rõ ý của em gái.
"Cô cũng muốn ăn cái này hả?"
Cô lấy ra một miếng khoai tây chiên đặt lên tay Cơ Phồn Tinh, dáng vẻ vô cùng hào phóng.
Cơ Phồn Tinh rất muốn bóp nát miếng khoai trên tay lắm luôn, cô cảm thấy mình thật sự rất đáng thương, Cơ Hạo Nguyệt vừa ngốc lại vừa ngu, thỉnh thoảng chị ấy cũng thông minh ở vài thời điểm, cũng chính là khu gặp rắc rối.
"Tiền."
Chữ này gần như nạy răng chui ra, cách hé miệng hiện rõ sự khó chịu.
"Tiền gì? Cô không có tiền sao? Tôi cũng đâu có tiền, đã tiêu pha hết ở nước ngoài rồi."
Cơ Hạo Nguyệt bắt đầu giả vờ ngây ngốc, biểu thị hoàn toàn không rõ ý của đối phương, ra vẻ mình là người nghèo, không tiền không của.
"Chị bớt giả ngu đi. Lúc trước chúng ta đã ước định thế nào, chị đừng hòng hủy diệt chứng cứ, tôi có file ghi âm đây này. Còn nữa, sau này ở chung, việc nhà phải phân chia ra làm. Một tuần bảy ngày, thứ hai đến thứ tư là chị và chị dâu làm, thứ năm đến thứ bảy đến lượt tôi với Mộng Mộng làm, chủ nhật bốn người cùng làm. Nấu cơm cũng thế, đừng hòng lười biếng."
Cơ Phồn Tinh nhét miếng khoai vào miệng chị gái rồi vung tay bỏ đi.
Cơ Hạo Nguyệt nhìn em gái đi vào bếp rồi lại nhìn Hà Giai Kỳ lắc đầu, biểu thị hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, có phải em đắc tội gì đó với Tiểu Tinh Tinh không? Nhìn mặt em ấy liền biết em chắc chắn có nhược điểm gì đó."
Hà Giai Kỳ buông quyển tạp chí xuống, ngẩng đầu nhìn người nọ. Cô có thể nhìn ra tính cách hay giấu nhẹm mọi chuyện vào lòng của Cơ Phồn Tinh, so với tâm địa xấu xa của mình, có lẽ em ấy thích ngấm ngầm chỉnh đốn người khác hơn.
Âm thanh đánh nhau trên TV hơi lớn, Cơ Hạo Nguyệt lập tức chỉnh nhỏ đi.
"Hả, nhược điểm gì? Em là người đứng đắn, là công dân tốt đấy, sẽ không làm chuyện xấu xa."
Cơ Hạo Nguyệt nói đến ngại miệng, không dám nhìn vào mắt Hà Giai Kỳ, cô thật sự sợ bị người khác nhìn thấu.
Hà Giai Kỳ nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt cố ý trốn tránh lại càng thêm hiếu kì số tiền Cơ Phồn Tinh muốn lấy. Cô rất hiểu vợ mình, em ấy thiếu ai nhất định sẽ trả lại dù nhỏ nhất.
"Bao nhiêu tiền?"
Không phải chỉ là tiền thôi sao? Hà Giai Kỳ cảm thấy vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết tuyệt đối không phải là vấn đề.
"Gì mà bao nhiêu tiền? Em không thèm tiền của chị đâu, hơn nữa em đang giữ toàn bộ thẻ của chị rồi. Chị muốn cho em tiền hả? Trừ phi chị có quỹ đen."
Cơ Hạo Nguyệt nghi ngờ nhìn Hà Giai Kỳ chằm chặp, có quỹ đen không phải không tốt, miễn là đừng xài tiền bậy bạ.
"Ha ha, làm gì có, tại muốn giúp em giải quyết vấn đề nên thuận miệng nói thôi."
Hà Giai Kỳ cầm lấy tạp chí tiếp tục xem, cô thật sự có giấu một ít quỹ đen để phòng chuyện quan trọng cấp bách bất chợt xảy ra. Tiền này tạm thời không thể lấy, đợi đến khi xong chuyện mới dám giao nộp.
"Nếu em biết chị tàng trữ kim khố thì đợi ra phòng khách mà ngủ ha!"
Cơ Hạo Nguyệt không thèm nhìn đến mặt mũi Hà Giai Kỳ. Cô biết người này dùng tiền vung tay quá trán nên mới hảo tâm cứu vớt kiếp bại gia. Còn Tiểu Tinh Tinh kia dù sao cũng là em ruột của cô, so đo có ích gì, đợi nó hết giận, tất cả đều sẽ tan thành mây khói.
Hà Như Mộng xuống lầu trông thấy hình tượng 'vợ chồng ân ái' cũng không muốn quấy nhiễu mà chỉ lặng lẽ vào bếp hỗ trợ.
Đợi đến khi làm cơm xong đã hơn một giờ, dùng bữa và dọn dẹp hết mọi thứ lại càng trễ hơn, thường sẽ đến ba giờ mới hoàn tất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui