Dương Nhất cắn răng, dù cho chân đã xuất hiện dấu hiệu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng rung lá dừa, nhìn thấy ba trái dừa đều rớt xuống đất, Dương Nhất mới từ từ trượt xuống, ôm ba trái dừa đến ngồi cạnh Mộ Ngôn Tín.
Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất đem dừa để trước mặt mình, túm tay Dương Nhất cẩn thận kiểm tra, thấy không bị ma sát làm bị thương mới yên tâm.
"Tín Tín bảo bối ngoan, đừng lo cho ta, ngươi cũng khát nước rồi, ta chặt dừa cho ngươi uống."
Dương Nhất nói xong, móc túi quần lấy con dao ra, lựa một trái dừa, bắt đầu dùng dao bào bớt phần vỏ bên ngoài để lộ ra phần vỏ cứng đối diện cuống dừa, rồi cũng vạt bỏ phần này đi để tạo ra một cái lỗ uống nước, thành công, cô nạo khoảnh thịt trên nắp dừa vừa vạt ra đưa cho Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín nhận lấy, bỏ vào trong miệng, "Tín Tín, vị như thế nào ah?" Dương Nhất hỏi.
"Không tệ, ăn rất ngon, nè, ngươi cũng nếm thử đi." Nói xong, không đợi Dương Nhất phản đối, trực tiếp đút phần còn lại vào miệng cô, Dương Nhất lắc đầu nhai nhai, vươn tay đem trái dừa đưa cho Mộ Ngôn Tín, "Tín Tín, uống đi, bên trong có chừng một lít nước, xem ra mấy ngày này chúng ta không cần lo không có nước rồi."
Dương Nhất nói như vậy là muốn Mộ Ngôn Tín an tâm, bờ biển này có chừng bảy tám cây dừa, dù cho có lấy quả xuống hết, cũng chỉ đủ cho một người, xem ra đợi lát nữa mình phải đi vào rừng một chuyến, coi có tìm được nguồn nước tốt hơn hay không.
Mộ Ngôn Tín uống vài hớp thì đem dừa đưa cho Dương Nhất, ý bảo cô cũng uống, sợ Dương Nhất không nghe lời, nàng còn kèm theo ánh mắt hình viên đạn, Dương Nhất nhận được tín hiệu uy hiếp, chỉ có thể cầm lấy uống, dừa còn hơi non nên có vị hơi chua, bất quá cái này có nhiều nguyên tố kali, rất có lợi cho việc hồi phục thể lực.
Sau khi uống xong, Dương Nhất bào lớp vỏ ngoài, xé xơ dừa tạo thành hình tổ chim, lại nhặt thêm mấy nhánh cây khô xung quanh, lấy hai cục đá đánh lửa ra bắt đầu mồi lửa, rất nhanh nhúm lửa thành công.
"Tín Tín, ở đây không có người, ngươi cởi quần áo ra hong khô đi, ta muốn đi chung quanh xem xét một chút, dù sao chúng ta cũng phải ở đây vài ngày, đi quan sát tình hình chung quanh là điều cần thiết ah." Dương Nhất ân cần nói.
"Ta đi với ngươi có được không?" Mộ Ngôn Tín nắm tay Dương Nhất nói ra.
"Không nên ah, ta cũng sẽ không đi xa, đi phụ cận nhìn xem một chút thôi, hơn nữa còn phải tìm bữa tối cho chúng ta ah. Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ngoan. Còn có quần áo ướt quá lâu ta sợ côn trùng sẽ đến cắn ngươi." Nói rồi, Dương Nhất tặng Mộ Ngôn Tín một nụ hôn nồng nhiệt, xong nhanh chóng chạy đi.
Dương Nhất xuyên qua lùm cây thấp tiến vào rừng, khí hậu ở đây cũng không tệ lắm, Dương Nhất vừa đi vừa suy tư, đi không bao lâu, Dương Nhất nhìn thấy một đám cây chuối tiêu, cô rất là hưng phấn chạy tới, thân cây chuối tiêu có nhiều nước, ừ, tốt rồi, Dương Nhất thầm nói trong lòng.
Dương Nhất tìm được gần đó có cây trúc rỗng ruột, lấy con dao ra, chuốt nhọn một đầu, sau đó cắm nghiêng vào thân cây chuối, thân cây chuối tích tụ nhiều nguyên tố hơi nước, cho nên cắm vào như vậy nước dễ dàng theo ra, ống trúc rỗng ruột tựa như ống nước.
Dương Nhất tùy tiện cầm lấy một khúc cây, ngay chỗ ống trúc chảy nước xuống, đào một cái hố nhỏ, rồi lấy lá chuối lót vào bên trong, như vậy nước chảy vào lá chuối sẽ sạch hơn.
Dương Nhất thỏa mãn nhìn xem kiệt tác của mình, hì hì, như vậy mấy ngày nay khẳng định nước là không cần lo nữa rồi.
Dương Nhất nhìn lên trời, thời gian không còn sớm, cho nên cô không có đi sau vào rừng, tìm được nguồn nước đã là một thu hoạch lớn.
Cô hiện tại nhất định phải đi ra bờ cát mới được, dù sao biển cũng là nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, Dương Nhất chật vật đi theo con đường nhỏ hướng ra biển, xuyên qua rừng rậm, là bãi cát rộng lớn, Dương Nhất nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy giữa mấy phiến đá chồng chất như có một cái hang nhỏ, cô hiếu kỳ đi qua, nhìn xem bên trong sẽ có cái gì.
Đi qua xem xét, cảm giác như đây là cái bãi rác tự nhiên, bên trong là một số vật phẩm văn mình hiện đại bị cuốn vào đây, Dương Nhất đi tới nhặt mấy thứ hữu dụng bỏ vào túi quần.
Lúc này Dương Nhất nhìn thấy trên bờ cát có một đống gì đó, nhanh chóng chạy tới xem, trời ạ, thì ra là một con cá bắt đầu bốc mùi, đây nhất định là bị mấy con cá ngoài đại dương ăn tươi, chết rồi sóng đánh dạt vào đây.
Dương Nhất dùng con dao đâm vào con cá, ngoài trừ mùi tanh, bên ngoài giống như không có gì, nhưng là lúc này Dương Nhất đột nhiên dùng tay bẻ ra một cái gai nhọn trên thân con cá, cô dùng dao cạo sạch phần thịt, từ trong T-shirt lấy ra đoạn cước dài tầm một mét khi nảy tìm được, lại đi ngược vào rừng tìm cây trúc, cắt một đoạn nhỏ ba centimet, vót nhọn, rồi lấy cước buộc xương cá dính với đoạn trúc, như vậy là trở thành cái lưỡi câu rồi, lấy trong túi quần ra cuộn sợi vải thô tìm được trong bãi rác dùng làm dây câu, thân trúc dài làm cần câu, ha ha, xem ra tối nay sẽ có tiệc hải sản đây ah... Dương Nhất vui bẻ nghĩ đến.
Mộ Ngôn Tín đã sớm hong khô quần áo, Dương Nhất đã đi một tiếng chưa trở lại, làm nàng rất là sốt ruột, nàng muốn đi tìm Dương Nhất, nhưng lại sợ Dương Nhất trở về không thấy nàng, nội tâm mâu thuẫn, cầm lấy nhánh cây không ngừng đâm đâm xuống cát. Hai mắt nhìn chằm chằm hướng Dương Nhất rời đi.
Nhìn sắc trời, biết mình rời đi một khoảng thời gian không ngắn rồi, sợ Mộ Ngôn Tín đợi quá lâu, Dương Nhất cầm cần câu tự chế trở về.
Mộ Ngôn Tín đã sớm bất an, giờ phút này đang lo lắng đi qua đi lại bên bờ biển chờ Dương Nhất về, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Mộ Ngôn Tín vội vàng chạy tới, có chút giận dỗi nói "Ngươi đi làm cái gì mà lâu như thế hả? Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi không?"
Lúc nói trên khuôn mặt còn kèm theo một tia uất ức, Dương Nhất ném cần câu xuống, áy náy nói "Tín bảo bối ngoan ah, ta đi loanh quanh một lát, đã tìm được rất nhiều thứ tốt, ta biết ngươi lo lắng, ngươi xem ta không phải đã gấp gáp trở về sao, nghe lời ah, ta đã làm cần câu, đêm nay chúng ta có cá ăn nha."
Mộ Ngôn Tín biết Dương Nhất không muốn nàng bôn ba, cũng không dây dưa nữa, chỉ ôm Dương Nhất nhẹ nhàng nói một câu "Về sau không cho phép bỏ ta đi lâu như vậy."
Dương Nhất xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ngôn Tín, hôn một cái, "Yên tâm đi, về sau không có nữa, nào, bảo bối đến đây ngồi ah."
Mộ Ngôn Tín nghe lời Dương Nhất, ngoan ngoãn ngồi trên bờ cát, Dương Nhất đi xuống biển, tới chỗ có nước cao đến bắp chân, tay cầm một cục đá lớn, mắt không ngừng quan sát cái gì đó, đột nhiên ném cục đá trong tay, liền nhìn thấy Dương Nhất vui vẻ cầm trong tay một con cá con dài ba bốn centimet, Dương Nhất đi trở về bờ biển, ngồi xuống bên cạnh Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín tò mò nhìn xem từng động tác của Dương Nhất, nhưng không có lên tiếng.
Dương Nhất dùng dao cắt đầu cá, lấy lưỡi câu bằng xương cá của mình xuyên qua cá con, dùng cá con làm mồi nhử bắt cá lớn.
Dương Nhất thành thạo ném mồi câu ra xa, giờ chỉ cần ngồi chờ cá mắc câu, Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất hoàn thành một loạt động tác mới mở miệng hỏi, "Nhất Nhất, như vậy có thể câu được cá sao?"
"Yên tâm đi, bảo bối, đây là khu vực nước cạn, cá rất thích những nơi như thế này, nhất định sẽ mắc câu."
Vừa dứt lời, Dương Nhất lập tứ đứng lên, vươn tay kéo cần câu, Mộ Ngôn Tín cũng vui vẻ kéo cùng Dương Nhất, thấy được con cá mòi chừng ba mươi centimet, Dương Nhất hưng phấn ôm Mộ Ngôn Tín hôn nồng nhiệt, vui vẻ hét lên "Tín Tín, ngươi xem, ông trời cũng giúp chúng ta, nhanh như vậy đã có cá mắc câu."
Mộ Ngôn Tín cũng rất là cao hứng, ôm eo Dương Nhất, không ngừng hôn lên mặt cô, "Nhất Nhất giỏi quá, yêu ngươi nhất ah."
Lúc này trông Mộ Ngôn Tín không khác gì tiểu nữ sinh, bỏ đi trói buộc của thân phận chủ tịch, không có áp lực của cha mẹ, chỉ có thoả mãn khi cùng một chỗ với người mình yêu.
Nhìn thấy con cá còn chưa chết, Dương Nhất đào cái hố cát, đặt mẫu nhựa vừa rồi nhặt được vào trong, múc nước biển vào, bỏ con cá xuống đó, bởi vì con cá này tối tới mới nướng, hiện tại nếu không lộng cho nó sống, đoán chừng buổi tối bị ươn, thịt sẽ không ngon.
Lại lần nữa các nàng ngồi xuống bờ cát, đợi cá cắn câu, nhưng là sự tình thường không thuận lợi như vậy, các nàng ngồi đợi một giờ, cũng chỉ câu được một đầu một vài con cá bằng đầu ngón tay.
Dương Nhất nhìn mặt trời, sợ Mộ Ngôn Tín phơi nắng quá lâu sẽ tổn thương, liền đuổi nàng vào ngồi dưới bóng cây, vô tình phát hiện cách cây dừa không xa, có lùm cây thấp thấp, tuy nhiên hơi rậm rạp, nhìn vào như là một cái bình phong tự nhiên, Dương Nhất thầm nghĩ, thật là trời không quên ta, chỗ này vừa vặn có thể dùng cắm trại đêm nay, nhưng vẫn là phải cải tạo một chút mới có thể ở được.
Bởi vì phơi nắng quá lâu, hơn nữa không có bôi kem chống nắng, cho nên mặt Mộ Ngôn Tín đỏ lên, Dương Nhất nhìn thấy như vậy, đau lòng muốn chết, đột nhiên nghĩ đến thịt dừa có tác dụng chống nắng, rút con dao ra, lấy trái dừa khi nảy, nạo thịt dừa, chà xát ra, "Tín Tín, ngươi xem mặt ngươi phơi nắng đến đỏ lên rồi, bây giờ ta lấy thịt dừa bôi lên cho ngươi, một lát sẽ đỡ hơn."
Từ lúc ngồi trên bờ cát đợi cá cắn câu, Mộ Ngôn Tín đã cảm thấy mặt mình nóng lên, lại còn hơi ngứa , nhưng nàng không nói ra, nàng không muốn Dương Nhất lo lắng, nghe được Dương Nhất nói như vậy, trong lòng đau xót, xem ra cho dù nàng không nói, cũng không tránh không pháp nhãn của bảo bối.
Dương Nhất cẩn thận đem thịt dừa bôi lên mặt Mộ Ngôn Tín, thịt dừa thơm thơm ngọt ngọt, sau khi bôi lên rồi, da mặt hấp thu tinh dầu trong thịt dừa, rất nhanh mặt Mộ Ngôn Tín không còn nóng không còn ngứa nữa.
Dương Nhất nhìn xem Mộ Ngôn Tín, trong lòng đoán được vừa rồi bảo bối là giấu không nói với mình, mất hứng cau mày nói "Tín Tín, ngươi thật không nghe lời ah, tại sao khó chịu không nói với ta, lỡ như ta không chú ý tới, chẳng phải ngươi sẽ khó chịu suốt vậy sao."
Dương Nhất nói xong còn mếu mỏ, như là mình chịu ấm ức, Mộ Ngôn Tín tự biết mình đuối lý, nàng lôi kéo cánh tay Dương Nhất lắc lư "Nhất Nhất, là ta sai rồi, từ giờ trở đi ta cam đoan có chỗ nào không thoải mái đều sẽ nói với ngươi, đừng giận ta ah."
Dương Nhất híp mắt, vẫn không để ý tới nàng, "Đừng nóng giận Nhất Nhất, người ta cũng là sợ ngươi lo lắng mà."
Nói xong còn bày ra bộ dạng muốn khóc, Dương Nhất nhìn thấy vậy, vội vàng kéo nàng vào lòng an ủi "Tín Tín nghe lời, không khóc ah, ta chỉ là nghĩ tới vừa rồi ngươi khó chịu mà không nói, ta rất đau lòng ah."