Ngự Tỷ Quyết Đấu

Buổi chiều, trong văn phòng Tổ Trọng án, Lương Tiểu Nhu ngồi ở trước bàn, vẫn ngồi xem DVD lặp đi lặp lại không biết đã bao nhiêu lần, ánh sáng trên màn hình máy tính khúc xạ lên gương mặt sáng sủa của cô, vẽ ra một nét nghiêm trang và nghiêm túc.
Nếu ở đây không có, thì cô sẽ đổi một góc độ khác để xem...
Có rồi!
Bất chợt, chân mày của Lương Tiểu Nhu nhướng cao lên.
"Hung thủ không chỉ có một người."
Trong phòng họp nhỏ của Tổ Trọng án, Lương Tiểu Nhu ngồi ở vị trí đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Gã đàn ông trong đoạn phim không phải chỉ thỏa mãn bản thân hắn, hắn còn biểu diễn cho một người khác xem nữa, hơn nữa không phải người nhà của nạn nhân. Có người ở đó quan sát, ca ngợi hành vi của hắn." Lương Tiểu Nhu đi đến trước màn hình lớn, ánh mắt ngừng ở nơi đó.
"Mỗi người sẽ đặc biệt ghi lại một bản, để tiện cho sau này hồi tưởng lại." Vu Nhiễm tiếp ứng nói.
"Làm sao chúng ta có thể xác định được?" Thẩm Hùng hỏi.
"Nhìn ở đây." Lương Tiểu Nhu ấn nút tạm dừng, sau đó trả về trước một đoạn ngắn, chỉ dẫn bọn họ nhìn màn hình. "Mọi người có thấy rõ không, ống kính ở đây hơi có chút run. Một người phụ trách tra tấn, một người phụ trách ghi hình, giữa hai người này chắc có quan hệ chủ tớ."

Tiểu Thắng cũng chú ý thấy, cậu ta dùng bút chỉ vào màn hình lớn. "Trong đoạn phim này, hung thủ quay đầu lại nhìn máy quay tổng cộng ba lần, theo như Madam nói thì như vậy có nghĩa là hắn đang nhìn trợ thủ của mình. Rất rõ ràng, hai tên này đều rất điên cuồng, mới có thể chuyển hóa sự tưởng tượng tàn ác thành hành động."
"Chứng hoang tưởng đôi*." Lương Tiểu Nhu trầm giọng nói.
*Chứng hoang tưởng đôi: hay còn gọi là Cặp đôi điên loạn. Nó có nghĩa đen là "cơn điên được hai người cùng chia sẻ", hay hơn nhiều so với tên gọi theo kỹ thuật "rối loạn loạn thần chia sẻ". Nó xảy ra khi hai người (hay nhiều hơn) sống gần nhau cùng có chung một hoang tưởng.
Chứng hoang tưởng đôi là một hiện tượng tâm lý khá hiếm thấy. Hai người hoặc nhiều người có hành vi giống nhau hoặc có những hoang tưởng về tinh thần tương tự. Nói một cách khác thì đó là chỉ sự liên kết giữa hai người bọn họ, bọn họ sẽ dẫn dắt nhau lộ ra mặt xấu xa nhất của mình, phối hợp với nhau, để đưa ảo tưởng của mình thành hiện thực, lún sâu trong hành vi và tâm trạng cực đoan.
"Hầu hết những nhóm tội phạm như thế này thì luôn có kế hoạch, sẽ có một tên cầm đầu xúi giục và một tên đồng lõa tận tâm phục tùng. Mà trong một nhóm, thường thì tên cầm đầu sẽ kiên quyết lấy mạng nạn nhân. Đĩa DVD này đại biểu cho trạng thái tâm lý của chúng, coi như một món đồ kỷ niệm chung." Biểu hiện của Lương Tiểu Nhu rất lạnh lùng. "Tên cầm đầu sẽ tạo ra động cơ để tên phục tùng tiếp tục tham gia, trung thành và nghe theo. Cũng là để đề phòng đối phương muốn rút ra, đây cũng đủ là át chủ bài uy hiếp đối phương."
"Bọn chúng chắc chắn phải rất thân quen nhau, như vậy mới có thể nhanh chóng hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương có phải giống như mình không, cũng có thể nhanh chóng kết thành đồng minh."
"Vậy cũng không hẳn." Lương Tiểu Nhu trầm ngâm một lúc. "Người có chứng hoang tưởng đôi, cho dù là bản thân hoàn toàn không tiếp xúc người khác, cũng có thể từ cái nhìn đầu tiên đã xác nhận lẫn nhau là cùng một dạng người, bởi vì trên người bọn chúng có chung hơi thở của sự điên cuồng hung ác.
"Bây giờ điều quan trọng nhất của chúng ta là tìm được Vương Bối Lạp." Thẩm Hùng đề nghị, "Chúng ta nên mở rộng phạm vi tìm kiếm."
Trong lúc này, điện thoại của Lương Tiểu Nhu vang lên, sau khi cô bắt máy và nghe được nội dung trong điện thoại thì ánh mắt cô tối đen lại.

"Không cần nữa..." Thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua, Lương Tiểu Nhu không tỏ thái độ gì, lại mang theo vẻ nghiêm túc: "Đã tìm được thi thể của Vương Bối Lạp."
Mọi người gần như ngưng thở.
Thi thể của Vương Bối Lạp được phát hện ở dưới một cây cầu, cả người trần truồng, hai chân ngoặt lại, một tay đặt ở trước ngực, tay còn lại thì rủ xuống đất. Vùng kín bị quấn nhiều vòng bằng băng keo trong suốt, trông càng nhục nhã. Nét mặt của Vương Bối Lạp trước khi chết vẫn đầy sợ hãi, đôi mắt mở to, trạng thái chết rất thê thảm.
Bọn họ, vẫn là không kịp.
"Ngực của nạn nhân, còn có cổ và đùi bị vết thương nghiêm trọng, dựa vào màu sắc vết thương thì xem ra cô ấy đã bị tra tấn trong nhiều ngày." Cổ Trạch Sâm vừa cẩn thận xem xét vết thương, vừa nói với Lương Tiểu Nhu mới chạy tới. "Nguyên nhân cái chết là do thắt cổ bằng dây thừng."
Qua thêm một bước khám nghiệm tử thi của pháp y Cổ Trạch Sâm, nạn nhân đã tử vong vào đêm hôm qua, nhưng ở đây không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, nạn nhân là sau khi chết mới đị đưa đến đây. Sau đó Tổ Pháp chứng đến hiện trường tiến hành điều tra và xét nghiệm, bởi vì sáng nay có mưa, cho nên có thể có một số dấu vết ban đầu đã biến mất. Trên băng keo cũng không có phát hiện dấu vân tay của hung thủ, trong cơ thể nạn nhân cũng không có tinh dịch của hung thủ.
"Trong đoạn phim nạn nhân có đeo một chiếc nhẫn ở tay trái, mà hiện tại không có." Vu nhiễm mặt không đổi sắc mà lật thi thể, nhìn về phía Lương Tiểu Nhu. "Chẳng lẽ hung thủ cũng cần những chiến lợi phẩm khác sao?"
"Rõ ràng là vậy, có lẽ bọn chúng cảm thấy quay phim lại vẫn còn chưa đủ. Chiếc nhẫn đó rất có khả năng đã được hung thủ đưa cho nữ đồng bọn của bọn chúng. Nhìn vào chiếc nhẫn mà nạn nhân đáng thương từng đeo, sẽ làm cho hung thủ cảm thấy rất hưng phấn." Lương Tiểu Nhu phân tích.
Tiểu Thắng đứng trên cầu nhìn tư thế kỳ lạ của thi thế, cảm thấy có chút sợ hãi. "Hung thủ dùng đủ mọi cách để tra tấn cô ấy, tại sao chết rồi mà còn làm làm tư thế của cô ấy ra như vậy? Chẳng lẽ cô ấy còn chưa chịu đủ nhiều hành hạ hay sao?"

"Dĩ nhiên là hung thủ cảm thấy không đủ. Hành vi này là sự đả kích cuối cùng đối với nạn nhân và người nhà nạn nhân. Cho dù là ai tìm thấy thi thế, thì chắc chắn cũng sẽ bị sốc. Bọn chúng làm vậy là đang muốn nói cho cảnh sát biết."
"Nói cho chúng ta biết cái gì?" Tiểu Thắng theo sát mà hỏi.
Lương Tiểu Nhu khoanh tay, mặt không đổi sắc: "Hãy nhìn kiệt tác của bọn ta đi, các người không thể nào ngăn cản được bọn ta."
Tiểu Thắng không khỏi rùng mình một cái.
Cô khom người cẩn thận nhìn thi thế của Vương Bối Lạp, "Thi thể bị bỏ lại nơi thường xuyên có người đi qua, có vẻ như bọn chúng cũng chẳng bận tâm chôn thi thể." Sau đó đứng dậy, bắt đầu ra chỉ thị một cách ngắn gọn: "Nhiễm Nhiễm, cô đi với tôi tới nhà của nạn nhân; Thẩm Hùng và Tiểu Thắng, tiếp tục ở lại hiện trường, nhìn xem còn có... manh mối nào bị chúng ta bỏ sót hay không; gọi điện thoại cho Thạc Tử, bảo cậu ta cố gắng giải mã chương trình nhanh một chút."
"Yes, Madam!"
Đây là hung thủ muốn khiêu khích cảnh sát bọn họ sao?
"Khi tôi và chồng mình xem đến đoạn ghi hình tra tấn thì cũng đã đoán được sẽ có kết cục như vậy." Bà Vương lau đi nước mắt, khuôn mặt bà toát ra nỗi đau lòng vô hạn. "Ít nhất con bé cũng không phải tiếp tục chịu khổ nữa."
Lương Tiểu Nhu nhìn bà, thái độ bình tĩnh. "Chúng tôi có thể giúp được gì không?"
"Chồng tôi trước đây có tặng cho con bé một chiếc nhẫn kim cương, là quà mừng sinh nhật tuổi 20 của con bé. Bối Lạp vẫn luôn đeo trên tay. Có thể trả chiếc nhẫn lại cho tôi không?" Giọng nói của bà Vương có chút run rẩy.
"Tôi sẽ lập tức đi tìm." Lương Tiểu Nhu gật đầu, sau đó nhìn Vu Nhiễm bên cạnh.

"Bà Vương, hiện tại chúng tôi đang điều tra vụ án này, cho nên cần phải biết một số thông tin về con gái bà. Bà có biết con gái mình bình thường có quan hệ không tốt hay xích mích với ai không, hoặc có ai đang theo đuổi cô ấy không? Tính tình của con gái bà như thế nào? Là kiểu nội tâm khép kín, hay là vui vẻ năng động, thích kết bạn với người như thế nào?" Vu Nhiễm khẽ hỏi.
Bà Vương che mặt, "Chuyện này rất quan trọng sao? Bây giờ tôi... bây giờ tâm trạng của tôi rất rối..."
Lương Tiểu Nhu nghiêng người về phía trước, giọng điệu kiên định nhưng lại khiến người khác yên tâm. "Tôi biết bây giờ bà rất buồn, nhưng chúng tôi cần phải biết những thông tin này. Qua sự suy đoán của chúng tôi, hung thủ không phải người bình thường, suy nghĩ của bọn chúng rất cẩn thận, hơn nữa còn có kế hoạch tỉ mỉ. Nếu chúng tôi không thể mau chóng bắt được hung thủ, có lẽ sẽ còn có những cô gái khác bị hại. Bà nên biết là chuyện này rất quan trọng, chúng tôi có thể từ những thông tin này mà phán đoán kiểu hung thủ, từ đó thu nhỏ lại phạm vi người bị tình nghi."
Hai mắt bà Vương ngấn nước mắt, nhìn cô, một lúc lâu sau, mới từ từ nói: "Bối Lạp lần nào về, chồng tôi cũng sẽ dạy con bé chơi bóng. Bối Lạp rất tự tin, quen biết rất nhiều người ở trường, nó rất thích cười. Thành tích học của nó tốt lắm, cũng rất ít gây thù kết oán với người khác, bạn học và giáo viên đều rất thích nó. Chồng tôi hay cho rằng Bối Lạp rất thích lấy lòng người khác, nhưng tôi lại cảm thấy nó rất ngoan hiền..."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Lương Tiểu Nhu nói nhẹ nhàng.
"Có nhân chứng nhìn thấy Bối Lạp chỉ đường cho người ta, bà có cảm thấy đây là chuyện mà con gái bà sẽ làm không?" Vu Nhiễm hỏi bà Vương.
"Từ nhỏ chúng tôi đã dạy Bối Lạp phải biết giúp đỡ người khác, chẳng lẽ vì chuyện này lại trở thành mục tiêu ra tay của bọn tội phạm?" Bà Vương khóc lắc đầu, không thể tin được sự thật này.
Lương Tiểu Nhu cau mày.
Hết Chương 67
Mình đã điều chỉnh lại một vài đoạn gọi tên Hán của Bela ở chương trước ^^ nếu ai hay có thói quen save lại để dành đọc thì có thể save lại chương 66. Mình rảnh thì cũng hay điều chỉnh lại các chương trước, cho nên những bạn nào hay đọc bên wattpad mà thấy lỗi thì có thể là vẫn còn đang đọc những chương bị lấy chưa được điều chỉnh lại. Tất cả những chương truyện được post trên wattpad hiện nay đều không hề có sự đồng ý của mình, ngoài những bạn mình đã hứa sau này khi truyện hoàn thì được post. Có tâm xin hãy tôn trọng công sức của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận