Ngự Tỷ Quyết Đấu

Lương Tiểu Cương sâu sắc cảm thấy bản thân nên đi mua xổ số, nói không chừng có thể trúng giải thưởng lớn, bởi vì hôm nay có thể để cậu tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng nồng nàn mà bình thường người khác muốn cũng không được – có hai người đang ôm hôn. Mấu chốt hai người đều là con gái... À thì, được rồi, Hongkong hiện giờ cũng rất cởi mở mà cậu cũng không phải người có tư tưởng cổ hữu gì, cho nên để cậu tiếp nhận cũng rất OK.; nhưng cốt lỗi quan trọng ở đây đó là một trong hai cô là chị gái của cậu, là bà chị bình thường thích làm mặt nghiêm túc vô cùng mạnh mẽ dường như lúc nào cũng đầy tự tin và khí thế.
Cậu luôn luôn cho rằng kiểu như bà chị mình thì dù có yêu cũng sẽ không giống như các cô gái trẻ hay làm nũng, thể hiện ra trạng thái yêu đuối, chị ấy và Cao Ngạn Bác Sếp trước đây của mình khi quen nhau còn không phải như vậy à? Thỉnh thoảng thấy hai người ở bên nhau, gặp phải chuyện gì khác biệt, chị ấy cũng không hề chịu thua kém, chẳng biết bao dung và nhường nhịn chút nào. Nói hai là người yêu, còn không bằng nói đồng nghiệp thì thấy có vẻ hợp lý hơn, bởi vì giữa hai người, thật sự không hề ra dáng của những người yêu nhau.
Sẽ không vui vẻ vì Sếp Cao, cũng chẳng đau lòng vì anh ấy, thờ ơ lạnh nhạt giống như vốn chẳng cần đến tình yêu.
Lương Tiểu Cương vẫn luôn thầm suy nghĩ: có phải chị hai vốn dĩ không thương Sếp Cao? Cho nên lần đó thấy vẻ mặt dửng dưng của chị gái khi nói chuyện hai người chia tay, cậu cũng thở phào trong lòng, giống như chia tay là đúng. Sau đó còn thầm hạ quyết tâm, nếu chị gái thích sống một mình, thì sau này cậu sẽ nuôi chị ấy, chăm sóc chị ấy, cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Nhưng hôm nay cậu nhìn thấy gì?
Cậu nhìn thấy: chị gái bị Madam Mã của MBA ôm vào trong ngực, Madam Mã hôn chị ấy, vẻ mặt chị ấy say đắm rung động, mắt nhắm nghiền, hai tay ôm chặt cổ Madam Mã, lông mi run rẩy và hai má ửng đỏ khiến cho chị ấy giống như một cô gái trẻ đắm mình trong tình yêu nồng nhiệt, hạnh phúc đầy ắp không gì diễn tả được.
Hạnh phúc ư...?
Lương Tiểu Cương ngẩn người, đã rất lâu cậu không có nhìn thấy vẻ mặt này của chị hai.
Trong trí nhớ từ thơ ấu, chị gái luôn luôn che chở chăm sóc cậu. Mẹ qua đời từ sớm, với tính tình của ba, chị ấy không thể để lộ ra bất kì sự yếu đuối nào, chị ấy chỉ có thể tiếp tục kiên cường. Nhưng... hiện tại cậu mới biết thì ra chị gái mình cũng sẽ biểu lộ ra dáng vẻ như thế này, sự mạnh mẽ của trước đây, chẳng qua là do đối phương không phải là người chị ấy muốn.
Người chị hai muốn là Madam Mã sao? Nghe nói đó là Thanh tra ngự tỷ lạnh lùng của MBA, nghe đồng nghiệp nói, cô ấy rất kiêu ngạo, biểu cảm lạnh nhạt, rõ ràng là đại băng sơn di động mà, muốn thấy cô ấy cười còn khó hơn leo lên đỉnh Everest. Nhưng vào lúc này cậu nhìn thấy được gì? Cô gái ôm hôn chị gái của cậu tỏ ra rất dịu dàng, giống như khối băng tan chảy bởi ánh mặt trời chiếu rọi trên đầu, diện mạo vốn đã xinh đẹp lại càng toát lên vẻ đẹp vô hạn.
Hai người con gái ôm hôn nhau, đứng thẳng người, chiều cao tương đồng kề sát nhau, mái tóc đen mượt mà giống nhau, thật sự rất hòa hợp.
Hoàn mỹ đến thế.
Lương Tiểu Cương ngẩn ngơ, thật sự choáng váng, trong mắt đầy hình ảnh gương mặt say đắm của chị gái, và khóe miệng nhoẻn cười. Vẫn là Madam Mã phát hiện bọn họ trước, sau đó phản ứng bằng một cái liếc mắt, dửng dưng, như bao phủ bởi một lớp sương băng mỏng, rồi lại lóe lên thứ ánh sáng vụn vặt, khiến cậu lập tức tỉnh táo lại.
Ánh mắt đó như một lời tuyên bố, và cũng là một sự khát vọng tất yếu.
Tuyên bố chị gái cậu là của cô ấy, hơn nữa còn chắc chắn cậu sẽ không ngăn cản bọn họ.
Phải, làm sao cậu lại ngăn cản hai người họ? Lương Tiểu Cương hơi cười khổ trong lòng, chị gái cậu tốt như vậy, những năm qua vẫn luôn suy nghĩ cho cậu và ba, không cần biết người chị ấy thích là nam hay nữ, chỉ cần có thể làm cho chị ấy hạnh phúc, cậu sẽ không ngăn cản.
Hơn nữa, đối phương lại là Madam Mã tài giỏi như vậy, làm sao cậu có thể ngăn cản?

Lương Tiểu Cương cảm thấy nhiều ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, dường như vô tận nhưng thực tế chỉ khoảng mấy giây. Lương Tiểu Nhu cũng phát hiện bọn họ, lập tức tách ra khỏi cái ôm của Mã Lạc Xuyên, cùng lúc nhìn thoáng qua em trai cưng của mình.
Nghĩ muốn rời khỏi người Mã Lạc Xuyên một chút, tay lại bị lòng bàn tay toát hơi lạnh của Mã Lạc Xuyên nắm chặt lại, như để chứng minh điều gì. Lương Tiểu Nhu bối rối, quay đầu nhìn Mã Lạc Xuyên, Mã Lạc Xuyên nhìn vào mắt cô, bình tĩnh, lặng lẽ, tự tin, mỉm cười.
Chỉ với nụ cười này, Lương Tiểu Nhu đã bình tĩnh lại.
Quên đi, để Tiểu Cương biết cũng tốt, vốn cô cũng chẳng muốn gạt bọn họ. Thực tế nếu có thể, cô hận không thể để cho tất cả mọi người trên đời này biết, người yêu cô là một người con gái hoàn hảo ưu tú như thế này.
Cho nên, Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên đứng sóng vai, thái độ cũng rất thờ ơ, không hề xấu hổ hay bối rối vì bị bắt ngay tại trận, chỉ đứng đó, mở to mắt bình tĩnh nhìn hai người họ.
Thái độ đối diện hiện thực của cả hai nhất quán làm cho Lâm Thinh Thinh và Lương Tiểu Cương vẫn còn đứng sững sờ ở cửa cảm nhận được áp lực không nhỏ. Lâm Thinh Thinh đáp trả lại bằng một cái nhìn xem thường: Có phải hay không? Em là người bên phe hai chị mà, là hai chị ôm ấp nhau cho đã mà không khóa cửa kỹ, sao em biết được chứ? Em cũng đâu cố ý vừa vào cửa đã bắt gặp hai người, giờ còn cùng nhìn em bằng ánh mắt như vậy để làm gì, có biết là đáng sợ lắm không?
Lương Tiểu Cương vô tội đến muốn chết: Cho xin đi, em đã tỏ thái độ gì đâu, hơn nữa cũng đâu có ý muốn cản trở hai người, có thể nào đừng dùng ánh mắt ớn lạnh như nhìn phạm nhân để nhìn chằm chằm em hay không hả?
Lâm Thinh Thinh nhạy cảm vẫn chưa nắm bắt được tình hình, đối diện với hai cái nhìn áp lực, mà vẫn cố vắt ra một nụ cười, cười ha ha vỗ vai của cậu trai giống như còn đang choáng váng bên cạnh, "Tiểu Cương, thật ra chị cậu với Madam Mã đang chơi đùa thôi..."
Nói ra khỏi miệng, Lâm Thinh Thinh hối hận không thể cắn đứt lưỡi cho rồi. Có kiểu giải thích vậy sao?! Làm gì có chuyện hai người con gái chơi trò hôn này?! Nhưng mà phải lấy lý do gì đây... May mắn, vấn đề này cũng không cần Lâm Thinh Thinh suy nghĩ nữa, chị Tiểu Nhu đã ngắt lời cô ấy rồi.
"Tiểu Cương, em thấy rồi." Giọng điệu của Lương Tiểu Nhu rất bình thản, hỏi một câu khẳng định, chứ không phải câu nghi vấn.
"Dạ." Lương Tiểu Cương gật đầu, cậu trai hay thích giả bộ làm shota đáng yêu vào lúc này cũng là rút đi vẻ bỡn cợt, tỏ thái độ rất nghiêm túc hỏi cô, "Chị hai, chị nghiêm túc sao? Chị thật sự thích Madam Mã?" Cậu nhìn người con gái đang đứng bên cạnh chị hai mình.
Chỉ đứng bình thường vậy thôi, dường như lại giống như một tư thế bảo vệ.
"Chị rất nghiêm túc." Lương Tiểu Nhu đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng tương tự, đôi mắt đen láy hiện lên sắc thái kiên định, cô khẽ mím môi, gằn từng tiếng thổ lộ nỗi lòng của mình. "Chị không phải thích chị ấy, chị yêu chị ấy."
Mã Lạc Xuyên đứng sau lưng cô nghe được, cười mỉm.
"Vậy thì tốt." Lương Tiểu Cương nghe được "lời thổ lộ" của chị gái mình, vẻ mặt dịu đi, quay ngoắt về lại vẻ cợt nhã. Cậu không cần Madam Mã tỏ thái độ, cái nhìn hồi nãy cũng đã đủ rồi. Cậu chỉ cần biết thái độ của chị mình thôi, mà rất rõ ràng, một khi chị ấy đã thật sự quyết định thì cho dù là ai cũng không thể nào thay đổi. Cậu cũng không nghĩ phải thay đổi, cho nên lòng cũng nhẹ nhõm.
"Chị hai, em ủng hộ chị. Đến lúc ba điên lên, em cũng sẽ đứng về phía chị." Lương Tiểu Cương mỉm cười nhìn cô, vỗ ngực hứa hẹn.

Lương Tiểu Nhu hơi ngập ngừng, tiến lên ôm lấy chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.
Bắt đầu từ lúc nào, Tiểu Cương đã không còn cần cô bảo vệ, mà ngược lại có thể bảo vệ cô rồi?
Cậu nhoẻn miệng, cười tủm tỉm nhìn Madam Mã, cảm thấy càng nhìn càng vừa mắt, càng nhìn càng hãnh diện hơn. Chị hai đúng là lợi hại, cô gái khó chinh phục như vậy cũng bị chị ấy theo đuổi được, có điều không biết ai là công ai là thụ đây (...), trong lòng quá vui vẻ, nên kìm lòng không đậu mà mở miệng gọi: "Chào anh rễ."
Mã Lạc Xuyên khẽ cười, gật đầu một cách tự nhiên trả lời lại, "Ừ, chào em."
Lương Tiểu Nhu: "..."
Lâm Thinh Thinh: "..."
Lương Tiểu Nhu xấu hổ đính chính lại: "Em nhầm rồi! Phải gọi là chị dâu!"
Nụ cười của Mã Lạc Xuyên lại càng dịu dàng hơn, "Tiểu Nhu, Tiểu Cương gọi rất đúng mà, chúng ta làm người phải nên thành thật."
"Thành thật cái gì?! Em là công, gọi chị là chị dâu mới chính xác chứ." Lương Tiểu Nhu quay sang trừng mắt với Mã Lạc Xuyên.
"Phải không? Nhưng tối hôm qua rõ ràng là tôi..." Mã Lạc Xuyên cười như không cười mà nhìn cô.
"Không cho nói!" Lương Tiểu Nhu vội vàng che miệng của Mã Lạc Xuyên lại.
"Tôi chỉ muốn ăn ngay nói thật, để em trai của chúng ta biết được tình hình thực tế mà thôi."
"Cái tình hình thực tế của chị là giả."
"Tiểu Nhu, em chưa từng nghe, sự thật thắng hùng biện à."
"Nhảm nhí!"

Cảnh sát Lương nổi cáu và Thanh tra Mã phúc hắc thích chọc ghẹo rõ ràng không coi người bên cạnh ra gì, không muốn chứng minh thuộc tính của mình, mặc dù càng nhìn càng thấy như nói xạo giấu đầu lòi đuôi, mà "sự tương tác" giữa hai người đối với người bên cạnh mà nói chẳng khác gì đang tán tỉnh nhau.
Lâm Thinh Thinh và Lương Tiểu Cương đơ mặt, một lần nữa bị cái đẹp phớt lờ...
Bọn họ có phải nên tránh mặt một chút sẽ tốt hơn không?!
Bốn người đi xuống lầu ăn sáng, Lương Tiểu Cương chào hỏi "anh rễ tương lai" xong thì thật sự thân thiết chui vào xe Mã Lạc Xuyên, ngược lại đẩy Lương Tiểu Nhu ra. Lương Tiểu Nhu không nói gì, miễn cưỡng mở cửa xe của mình, chở Lâm Thinh Thinh đi theo chiếc Honda trắng phía trước, lái đến Sở Cảnh sát.
Lương Tiểu Nhu để một tay trên vô lăng, lái một cách thờ ơ, vẻ mặt chán chường vô cùng, trông rất lười biếng, rồi cho thấy một chút mùa xuân.
Lâm Thinh Thinh oán thầm: ngồi chung xe với em mà làm cái thái độ vậy, bình thường ở chung với Madam Mã, chắc chắn là đầy mùa xuân luôn rồi? Lâm Thinh Thinh đụng cánh tay Lương Tiểu Nhu, giọng điệu tinh nghịch, "Có phải chị nên cám ơn em không? Có phải nên mời em ăn gì không nè?"
"Tại sao chị phải mời em ăn hả?" Lương Tiểu Nhu thắc mắc.
"Đều là nhờ em khoảng thời gian này luôn ở chỗ A Sâm, hai người mới có thể mỗi ngày đều thân mật khắng khít nha." Lâm Thinh Thinh chu miệng, thổi hơi vào mặt cô, cố ý nhấn mạnh mấy lời cuối cùng. "Nói cho em biết, thân hình của Madam Mã có phải rất chuẩn hay không?"
Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, nghe được câu hỏi của Lâm Thinh Thinh thì lập tức kiêu ngạo nhướng mày, khóe miệng nhoẻn lên cười, giọng điệu như vẫn còn dư vị: "Thân hình của Lạc Xuyên... chuyện đó là tự nhiên."
Lạc Xuyên của cô, thuần khiết thanh lịch nhã nhặn, lại xinh đẹp mỹ miều; cử chỉ lạnh lùng kiêu ngạo, thần thái văn vẻ; lúc động tình thì... quyến rũ hấp dẫn, vẻ ngoài hiếm thấy*, lãng mạn, dáng vẻ có một không hai, quá mức hoàn hảo tốt đẹp... Chuyện này tự nhiên không thể nói với người ngoài.
*Nguyên văn: không cốc u lan – hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc, ý nói vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng ví von nhân phẩm ưu nhã.
Chỉ có thể một mình cô biết thôi.
Lâm Thinh Thinh bĩu môi, chị Tiểu Nhu bây giờ, suốt ngày cằn nhằn càu nhàu, chẳng chịu nói với mình cái gì. "Vậy chị có nghĩ tới chuyện sau này không?"
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, "Ý em là...?"
"Hai người chẳng lẽ tính cứ tiếp tục như vậy? Không tính sẽ sống chung sao?"
"Sống chung?" Lương Tiểu Nhu nhìn về phía Lâm Thinh Thinh, trong đôi mắt nhiễm một chút ngượng ngùng. "Dĩ nhiên chị có nghĩ đến, nhưng không biết chị ấy nghĩ sao."
"Trời ạ, hai người đều có tình cảm với nhau, sao chị ấy lại không chịu chứ?" Lâm Thinh Thinh vỗ mạnh vai cô, nói với giọng như người rất từng trải. "Yên tâm đi, nói không chừng Madam Mã cũng có suy nghĩ này trong đầu, chỉ đang chờ chị mở miệng thôi. Dù sao trên cơ bản em cũng luôn ở nhà của A Sâm, mấy hôm nữa là dọn hành lý qua bển rồi. Thấy em tốt với chị không?"
"Ừ, chị biết rồi..." Lương Tiểu Nhu như có điều suy nghĩ mà gật đầu, nhìn bóng người ngồi trong chiếc xe trắng phía trước.
Sống chung, có vẻ là một lực chọn tốt. Có thể gần gũi thân mật với chị ấy hơn, có thể ngày ngày đều thấy chị ấy, thật sự đúng là ước mơ tha thiết của mình.

"Khoan đã." Lương Tiểu Nhu bỗng dưng tỉnh ngộ, "Nói cách khác, giờ em đang sống chung với A Sâm? Hèn gì cả ngày cũng chẳng thấy em về. Chị nói chứ, em có cần nôn nóng vậy không? Không phải tính sang năm kết hôn sao, còn muốn hằng đêm sinh ca?"
Giờ đổi lại Lâm Thinh Thinh cũng yếu ớt biện minh, Lương Tiểu Nhu nói móc cô ấy, thời gian trôi qua trên đường rất nhanh, hai chiếc xe đều đã đến Sở Cảnh sát.
Ở cửa lại gặp Từ Dung Duyệt của Tổ Pháp chứng, vẫn quyến rũ hấp dẫn như vậy, nhưng sắc mặt có hơi nhợt nhạt. Lâm Thinh Thinh trêu ghẹo, "Chị Dung Duyệt, sao vậy, mắt thâm quầng luôn rồi, buổi tôi ngủ không ngon sao?"
Từ Dung Duyệt mỉm cười, cũng không trả lời.
Không phải ngủ không ngon giấc, rõ ràng là cả đêm cũng không có ngủ!
Mọi người cười cười nói nói đi vào thang máy, đi lên tầng trệt của Tổ Trọng Án, Lương Tiểu Nhu chào hỏi mọi người, trước khi bước ra thang máy, Mã Lạc Xuyên tỏ vẻ có chuyện tìm cô, cho nên hai người cùng đi ra. Lương Tiểu Cương và Lâm Thinh Thinh nháy mắt, lại bất ngờ khi thấy Từ Dung Duyệt cũng bước ra thang máy.
"Chị Dung Duyệt, chị không đi nhầm chứ?" Tổ Pháp chứng đâu phải ở tầng này!" Lâm Thinh Thinh giữ chặt Từ Dung Duyệt.
Vẻ mặt Từ Dung Duyệt có chút bối rối, "Chị tìm Madam Mã có một số việc," Cũng không nói thêm gì, đã đuổi theo bóng dáng của hai người.
Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên ngầm hiểu nhau đi về phía văn phòng Thanh tra Tổ Trọng Án, mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông đứng đó, dường như đã đứng rất lâu.
Người đó xoay người lại, Lương Tiểu Nhu cảm giác cơ thể Lạc Xuyên ở bên căng thẳng.
Cứng đờ.
Gương mặt lo lắng nôn nóng của Mã Tấn Thao khi thấy hai người thì dịu đi một chút, "Madam Lương, cuối cùng cô cũng đến rồi! Còn có Tiểu... Lạc Xuyên, con thật sự cũng ở đây!"
"Ngài Mã, có chuyện gì không?"
"Tiểu Khê em gái của Lạc Xuyên bị bắt cóc rồi!"
Lương Tiểu Nhu sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn Lạc Xuyên, vẻ mặt ít thể hiện cảm xúc của cô lại đang ngẩn ra.
Mà Từ Dung Duyệt đúng lúc đi đến sau lưng hai người nghe thấy những lời này, cũng lập tức giật mình tại chỗ.
Hết Chương 81
Mặc dù Dung Duyệt tỷ ra không nhiều nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy khá thích nhân vật này =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận