Qua sự cố gắng cả đêm của Lương Tiểu Nhu và Từ Dung Duyệt, cùng với sự giúp đỡ của Dương Dật Thanh chủ nhiệm Tổ Pháp chứng không đáng tin cậy lắm, tất nhiên là còn có toàn thể đồng nghiệp Tổ Trọng án đồng lòng phối hợp, cuối cùng cũng tìm thấy được một manh mối rất quan trọng.
Thông qua vết sơn, bọn họ đã tìm được đại lý của loại sơn đó. Sau khi hỏi chuyện thì bọn họ biết lý do vì muốn phối hợp hoạt động quảng bá trong tương lai, nên chưa đưa loại sơn này vào thị trường Hongkong, mà toàn bộ sơn đều được lưu trữ tại một kho hàng ở Tây Cống. Nói cách khác, con tin Mã Lạc Khê có thể bị giấu ở đó.
Sau khi có kết quả, không để chậm trễ, vào rạng sáng, Lương Tiểu Nhu dẫn theo một nhóm người lập tức tới kho hàng ở Tây Cống, thành công trấn áp được bọn cướp và cứu được Mã Lạc Khê.
Mã Lạc Khê bị trói tay sau lưng, bịt mắt, rũ mặt xuống, kì lạ là nội tâm không hề cảm thấy quá sợ hãi. Mã Lạc Khê co người lại, lặng lẽ ngồi trong góc, nghe bọn cướp thầm thì to nhỏ về mình, bình tĩnh thờ ơ như thể chẳng liên quan gì đến bản thân.
Thật sự quá kì lạ, Mã Lạc Khê không hề lo lắng cho số phận tương lai của mình, nhớ nhung trong lòng, bồi hồi trong đầu không phải chị hai, mà là người phụ nữ – Từ Dung Duyệt phóng khoáng xinh đẹp ấy... Bản thân vẫn luôn là một người theo khuôn khổ nề nếp, vậy mà lại làm ra chuyện tình một đêm. Sáng hôm đó sau khi thức dậy, nhìn cơ thể khỏa thân trắng hồng quyến rũ bên cạnh, Mã Lạc Khê thậm chí đã có một loại xúc động muốn tự sát, vì cô ấy đã nhìn thấy những đường cong trên cơ thể người đó phủ kín bởi các dấu hôn hồng nhạt... Đây là do mình làm ư? Nói cách khác, buổi tối đó là do mình đã ăn cô ấy...?
Cũng không dám nhìn cô ấy thêm nữa, mình gần như là chạy trối chết, về nhà rồi cũng không thể yên lòng. Thường tự an ủi bản thân chẳng qua chỉ là một đêm phong lưu, nhưng gương mặt quyến rũ của người đó cứ xuất hiện trước mắt. Cho nên ngày qua ngày cũng không làm được chuyện gì, cứ luôn nhớ về cô ấy, cái cảm giác cô đơn trước đây khi bị chị hai bỏ rơi cũng đã lặng lẽ bị cảm xúc kì lạ này thay thế.
Cái cảm xúc này, gọi là rung động.
Mà cảm xúc rung động này lại khiến cho Mã Lạc Khê thật sự không dám đối mặt với bản thân, đối mặt với tình cảm sâu đậm của mình dành cho chị gái.
Phải rồi, mình thích chị hai mà, tại sao chỉ trải qua một đêm tình ái, lại sinh ra sự quyến luyến không hiểu được với người chỉ mới gặp một lần ấy?
Cái hôm bị bắt cóc, Mã Lạc Khê vốn lái xe đi gặp mặt đối tác, quá trình bàn bạc cũng xem như hài lòng, chỉ là không biết khi bản thân phân tâm có bị ông chủ Hồ phát hiện hay không? Sau đó khi Mã Lạc Khê trở về thì tính yên lặng một mình một chút, nên chọn một con đường khá hẻo lánh, sau đó... Không có sau đó, bởi vì cô đã bị bắt cóc.
Bản thân vốn có học võ được mấy năm cũng không phải dễ dàng bị bắt cóc như vậy, nhưng đã nhiều ngày không ngủ ngon giấc, trong một lúc sơ sảy đã bị đánh thuốc mê bất tỉnh, sau đó thì bị bắt về. Rõ ràng bọn cướp này chỉ là tép riu, nghe theo sự sai bảo của tên cầm đầu, cho nên Mã Lạc Khê cũng không bị tổn thương gì.
Cả đêm đó, đôi mắt bị che đi, bóng tối bao trùm đầy đáng sợ, lại đúng lúc cho Mã Lạc Khê không gian hoàn hảo để suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Khoảnh khắc khi miếng vải đen được tháo xuống, Mã Lạc Khê đã hi vọng mình có thể nhìn thấy người đó, nhưng đập vào mắt lại là một cô gái lạ lẫm, vô cùng xinh đẹp, đôi môi mỏng khẽ mím, từng đường nét trên gương mặt dần hiện ra có sức mạnh và khí thế khiến người ta yên tâm, đôi mắt trong sáng giống như viên ngọc đen, chớp mắt có thể toát lên khí chất cứng cỏi.
Cô gái nói: Em không sao rồi.
Mã Lạc Khê thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng lập tức cảm thấy thắc mắc, "Cô là...?"
Cô gái nhoẻn miệng cười, cởi dây thừng cho Mã Lạc Khê, nhẹ giọng trả lời: "Quên tự giới thiệu, tôi là Lương Tiểu Nhu Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án. Tiểu Khê, chào em, tôi đã nghe Lạc Xuyên nhắc về em. Lạc Xuyên..." Cô ngập ngừng, lại nói tiếp: "Chị ấy cũng rất lo lắng cho em."
Lương Tiểu Nhu? Một cái tên rất nhu nhược, lại có vẻ không phù hợp với một người tài giỏi như vậy. Và chị hai, chị ấy rất lo lắng cho mình...? Đây vốn là một tin tức đáng để cho Mã Lạc Khê vui mừng, nhưng không biết tại sao bây giờ nghe được, ngược lại sinh ra một cảm xúc rất nặng nề. Là bởi vì vào lúc này cô ấy chỉ muốn nghe thấy tin về người phụ nữ đó sao?
Mà... cô gái trước mặt này có vẻ như rất thân thiết với chị hai?
Mã Lạc Khê lắc cánh tay ê ẩm, châm chước hỏi han: "Madam Lương, cô có biết cảnh sát Từ Dung Duyệt của Tổ Pháp chứng không?"
"Dung Duyệt? Tôi quen." Lương Tiểu Nhu gật đầu.
"Cô ấy... cô ấy..." Không biết nên mở miệng nói như thế nào, Mã Lạc Khê thất vọng rũ mắt xuống.
Lương Tiểu Nhu lặng lẽ quan sát cô bé "đã nghe nói đến nhiều" này, trông rất xinh đẹp, gương mặt hiện lên một nét kiên cường không thua bất kì ai. Bây giờ nhìn vẻ mặt của cô ấy, giống như có quan hệ không đơn giản với Dung Duyệt. Lương Tiểu Nhu nhoẻn miệng, bắt đầu giật dây bắc cầu giúp ai đó. "Lần này vì cứu em Dung Duyệt cũng bỏ không ít công sức, chúng tôi có thể nhanh chóng tìm được em, cũng là nhờ cô ấy cố gắng cả đêm không ngủ."
Quả nhiên, cô bé lập tức lộ ra dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Madam, chúng tôi tìm được chiếc điện thoại di động này trên người bọn bắt cóc, sau đó phát hiện trong mục lục cuộc gọi khoảng thời gian này xuất hiện một dãy số điện thoại với tần suất cao." Tiểu Thắng đi tới, đưa điện thoại cho Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu cầm lấy mở ra xem, nụ cười chợt tắt đi, cúi xuống trầm ngâm. Số điện thoại trông rất quen, giống như số của Lưu Vĩ Đình.
Lương Tiểu Nhu ngẩng lên nghiêm nghị hỏi cô bé: "Có phải Lưu Vĩ Đình thích em không?"
Dáng vẻ nghiêm túc của Lương Tiểu Nhu làm cho Mã Lạc Khê cảm thấy lúng túng, cô ấy cảm thấy vị Thanh tra này nghiêm túc lên thật sự rất có uy nghiêm, suy nghĩ một chút, "Hình như là vậy."
"Biểu hiện của cậu ta mấy hôm nay thế nào?" Lương Tiểu Nhu liền hỏi.
"Cũng bình thường, nhưng hai hôm trước cậu ấy có tỏ tình với tôi." Cô bé nhíu mày, rõ ràng cô ấy cũng không thích hành động này của Lưu Vĩ Đình. "Tôi rất nghiêm túc từ chối cậu ấy, thẳng thắng nói với cậu ấy chúng tôi không thể nào."
Lương Tiểu Nhu lộ ra dáng vẻ như giác ngộ, khóe miệng nhoẻn lên vòng cung đầy ẩn ý. "Quả nhiên..."
"Ý của Madam Lương vụ bắt cóc này là do Vỹ Đình bày ra?" Mã Lạc Khê cũng rất thông minh, thấy thế thoáng suy đoán một chút đã cho ra đáp án, mặc dù đáp án này làm cho cô ấy cảm thấy có chút khó tin. Người con trai sạch sẽ điển trai vẫn luôn cười với cô ấy, vậy mà lại làm ra chuyện như thế này...?"
"Có phải thật sự là cậu ta hay không, đợi lát nữa về Sở Cánh sát thẩm vấn bọn bắt cóc là sẽ biết được thôi, nhưng đoán chừng cũng 8, 9 phần." Lương Tiểu Nhu thở dài. "Muốn yêu không thành nên nghĩ ra chủ ý này, có lẽ không phải thật sự muốn gây bất lợi cho em, chỉ là muốn mượn này để được em để ý và yêu thích thôi." Lại tiếp tục lầm bầm: "Vậy hiện giờ, Lưu Vĩ Đình ở đâu?"
Biết được chuyện bắt cóc đã bị bại lộ thì tiếp theo cậu ta sẽ làm ra chuyện gì nữa?
"Lưu Vĩ Đình với mẹ tôi rất thân thiết..." Mã Lạc Khê ngơ ngác nói tiếp.
Sắc mặt Lương Tiểu Nhu biến đổi rất nhỏ, lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin gửi đi.
*********
"Ông –"
Điện thoại để trong túi áo hơi rung lên làm Mã Lạc Xuyên đang nhắm mắt ngủ dựa vào ghế trong phòng bệnh thức dậy. Mã Lạc Xuyên lập tức mở mắt ra, nhìn xung quanh, ngoài người đàn ông mới giải phẫu xong nằm trên giường bệnh thì không thấy ai khác. Khẽ nhíu mày, Mã Lạc Xuyên lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, biểu hiện dần trở nên huyền diệu.
Lưu Vĩ Đình? Khoan đã, lúc ông ta phẫu thuật xong thì hình như nghe mẹ và Biện Lâm nói chuyện có nhắc đến cái tên này...
Mã Lạc Xuyên bấm số của mẹ cô, "Hai người hiện giờ ở đâu?"
"Lạc Xuyên à, chúng ta đang ở sân thượng với Lưu Vĩ Đình bạn tốt của Tiểu Khê. Bởi vì cứ ngồi miết ở trong phòng bệnh thì có chút ngột ngạt, chúng ta lại sợ nói chuyện sẽ làm phiền con nghỉ ngơi, nên lên sân thượng hóng gió."
Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại mê mang, "Lưu Vĩ Đình đến đây hồi nào?"
"Mới đến một lúc... Cậu làm gì! Nè nè! Khoan đã! ————" điện thoại đột ngột phát ra tiếng hét của Thường Vân, sau đó là một đoạn tạp âm, rồi điện thoại bị cúp.
'Mẹ? Mẹ ơi?" Sắc mặt Mã Lạc Xuyên nghiêm túc nặng nề cất điện thoại đi, căng thẳng trong lòng, chỉ sợ tên Lưu Vĩ Đình đó đã nhận được tin bắt cóc thất bại. Gương mặt hiện lên nét lạnh lẽo, cô lập tức chạy ra thang máy. Đang giờ phút quan trọng, thang máy lại chậm một cách chết tiệt. Mã Lạc Xuyên đợi vài giây, nhìn thấy con số thay đổi một cách chậm chạp, quyết định đổi hướng chạy nhanh qua chỗ thang bộ.
Sân thượng rất cao, tối qua lại không nghỉ ngơi tốt, cộng với việc mới mất nhiều máu, cho nên tốc độc đi cầu thang lần này của cô chậm hơn so với bình thường. Đến khi cô lên được tới sân thượng, đã là 10 phút sau.
Đầu tiên cô tìm thấy Thường Vân rõ ràng đã bị đánh ngất xỉu dựa lưng vào cửa, cô đưa bà đến một góc an toàn, sau đó văng ổ khóa cửa đi lên.
Trên sân thượng, không ngoài suy đoán của cô, Lưu Vĩ Đình bắt Biện Lâm làm con tin, tay cầm một con dao, để trên cổ Biện Lâm, thái độ điên cuồng.
"Cô chính bạn của vị Madam Tổ Trọng án kia? Cũng là cảnh sát sao, có phải cô cũng muốn cứu con mụ này?!" Thấy Mã Lạc Xuyên đi lên sân thượng như vậy, vẻ mặt của Lưu Vĩ Đình rất kích động, một bàn tay to bóp cổ Biện Lâm, tay kia thì quơ quơ con dao nhỏ uy hiếp bà ấy.
"Cậu bình tĩnh một chút." Đôi mắt Mã Lạc Xuyên dõi theo Lưu Vĩ Đình đồng thời chân di chuyển về phía cậu ta với biên độ nhỏ, mở bàn tay ra. "Cậu xem, trong tay tôi không có súng, tôi không thể gây uy hiếp với cậu được. Nếu như cậu muốn có con tin, vậy để tôi làm con tin đi."
"Cô cho tôi là thằng ngu à! Vừa nhìn đã biết cô rất ghê gớm, đổi cô làm con tin không phải sẽ càng thiệt hơn sao! Không được! Chỉ có thể là bà ta!" Lưu Vĩ Đình mặc vest xộc xệch, gân cổ rống lên.
"Được, được, tôi hiểu rồi." Giọng của Mã Lạc Xuyên thấp lại trầm ổn, cô thở dài, "Nhưng tôi không rõ cái là, cho dù chuyện đó bị bại lộ, nhưng cậu cũng không gây tổn hại gì với Lạc Khê, nên cho dù bị kết án cũng sẽ không nặng, cậu cần gì phải khăng khăng không bỏ qua cho bà ấy. Cậu có thể bỏ trốn, xác suất thành công không phải lớn hơn nhiều sao?"
Lưu Vĩ Đình cúi đầu nhìn người bị hắn bắt giữ, trong mắt rõ ràng toát lên thù hận. "Bởi vì tôi ghét con mụ này! Là bởi vì bà ta, Tiểu Khê mới không chịu quen tôi!"
Những lời này vừa nói ra, không chỉ mình Mã Lạc Xuyên sửng sốt, mà ngay cả Biện Lân đang bị hắn bóp cổ đến khó thở cũng rất bất ngờ. Nếu như không phải thời cơ không thích hợp, cô thật sự muốn cho hắn một cái nhìn khinh bỉ: Tiểu Khê không chịu quen cậu là vấn đề của bản thân cậu, liên quan gì đến bà ấy?
"Thật sự! Là tại bà ta! Cho dù tôi nói bóng gió thế nào, bà ta cũng không chịu hứa gả Tiểu Khê cho tôi! Lúc trước khi tôi tỏ tình với Tiểu Khê cũng vậy! Tôi biết trong lòng Tiểu Khê cũng thích tôi mà! Chắc chắn là vì con mụ đáng ghét này! Tiểu Khê mới không muốn quen tôi! Còn gạt tôi nói cô ấy đã có người mình thích! Từ nhỏ tôi đã ở bên cô ấy, tôi còn đi Mỹ vì cô ấy, cô ấy không thích tôi thì thích ai?!"
Biện Lâm nghe xong thấy thật không biết nói sao, mặc dù bà ấy không biết người trong lòng Tiểu Khê là ai, nhưng chắc chắn không phải cậu ta, theo tình hình này, Lưu Vĩ Đình chắc chắn bị chứng hoang tưởng? Cũng may Tiểu Khê không có quen cậu ta, có điều, lại nói, người Tiểu Khê thích là ai?
Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến Biện Lâm muốn rớt cằm, bà ấy nhìn thấy Mã Lạc Xuyên hơi gật đầu, có vẻ như đồng ý với điều gã điên này nói
"Ừ, bà ta đúng là chẳng tốt lành gì." Đôi mắt màu hổ phách trong suốt lạnh lùng của Mã Lạc Xuyên thoáng lướt qua Biện Lâm, ngăn lời bà ấy muốn nói ra khỏi miệng. "Tôi cũng thật sự không ưa gì bà ta."
"Cô cũng cảm thấy như vậy phải không? Lần nào tôi nhìn thấy bà ta cũng cảm thấy rất đáng ghét, nói chuyện cũng khó nghe..." Lưu Vĩ Đình tìm thấy được đồng minh, trong một lúc rất kích động, mặt đỏ rần, tay cũng hơi run. Nhưng vẫn đứng yên đó gào lên.
"Ừ, tôi cũng rất đồng cảm." Mã Lạc Xuyên khẽ trả lời, cuối cùng từ từ di chuyển tới trước mặt Lưu Vĩ Đình, nhân lúc hắn còn đang điên cuồng mắng chửi Biện Lâm, tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay đang cầm con dao nhỏ của hắn một cách chính xác, dùng sức một chút, con dao rơi xuống. Cô thuận thế dùng sức đánh bằng khuỷu tay, đánh vào mắt Lưu Vĩ Đình. Lưu Vĩ Đình bị đau, phản xạ đưa tay che mắt, lại đẩy Biện Lâm đang đứng loạng choạng trên sân thượng xuống.
Mã Lạc Xuyên nhíu mày, mắt thấy Biện Lâm lảo đảo ngã người ra sau, không hề đắn đo mà bước đến nắm chặt cánh tay của bà ấy, ngăn việc người bà ấy sắp ngã xuống. Nhưng cánh tay bị rút nhiều máu nên có chút không điều khiển được theo ý cô, mà cơ thể Biện Lâm lại đung đưa một cách nguy hiểm giữa không trung.
Biện Lâm hoảng sợ đến mặt mày tái nhợt, bà ấy nhìn Mã Lạc Xuyên đang cắn môi nhíu mày lộ ra vẻ đau đớn, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Mã Lạc Xuyên cắn chặt răng, không quan tâm cánh tay phải bị đau, lại dùng sức, từ từ kéo Biện Lâm lên.
Lúc này Lương Tiểu Nhu dẫn theo Tổ Trọng án cùng chạy tới hiện trường, bắt được Lưu Vĩ Đình đang tính thừa dịp chuồn đi, Lương Tiểu Nhu vội vàng chạy tới, "Lạc Xuyên, chị không sao chứ?"
Mã Lạc Xuyên ôm cánh tay phải, khẽ mỉm cười nói với Lương Tiểu Nhu: "Yên tâm, tôi không sao."
Biện Lâm được các đồng nghiệp khác của Tổ Trọng án đỡ xuống lầu, trước khi đi nhìn Mã Lạc Xuyên, khẽ nói: "Cám ơn."
Mã Lạc Xuyên hơi giật mình, gương mặt vô cảm nói: "Không cần cám ơn tôi, đây là việc tôi nên làm. Hơn nữa..." Cô nhìn vào đôi mắt Biện Lâm, khẽ mím môi, phát hiện sự căm ghét nhiều năm trong lòng mình đối với Biện Lâm trong khoảnh khắc đã tan biến một cách kì diệu. "Bà là người mẹ tôi rất quan tâm."
Mã Lạc Xuyên như có điều suy nghĩ nhìn Biện Lâm và mẹ mình sau khi tỉnh dậy dìu nhau đi.
Đưa lưng lại, quay qua nhìn vào đôi mắt đen như mang theo sự giận dỗi.
Lương Tiểu Nhu đứng đó, nhướng mày, mặt không đổi sắc nhìn Mã Lạc Xuyên.
"Có phải chị nên giải thích với em một chút không?"
Hết Chương 85
Muốn có nhiều chương viết về Dung Duyệt tỷ với Tiểu Khê ghê =,= haizz ~