"Thì ra là cô."
Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát cô gái đi tới từ phía trước, tuy chỉ mới gặp qua một lần, nhưng nhờ phúc ai đó đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Khuôn mặt thanh thoát trông có vẻ xanh xao ốm yếu, đeo gọng kính mỏng, giấu ánh sáng ảm đạm trong đôi mắt ở sau tròng kính, khóe mắt run nhẹ, bắt hai tay lại với nhau, luống cuống nhìn cô.
Mã Lạc Xuyên liền nghi nghi hoặc, nhìn dáng vẻ của cô gái này, hình như... cũng không giống như hung thủ đã bắt cóc cô tới đây.
Nếu không phải cô ta, thì còn có thể là ai?
"Cô sao rồi?" Giản Lan ngồi xổm người xuống, đôi môi run rẩy, vươn tay như muốn xoa mặt cô, Mã Lạc Xuyên quay đầu đi, nghiêng người tránh né.
"Cô bắt tôi đến đây rốt cuộc là có ý đồ gì?" Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại nhìn Giản Lan, giọng nói lạnh lùng, trên gương mặt cũng không hề có chút bối rối hay lo lắng mình đang gặp bất lợi.
"Không phải tôi bắt cóc cô." Giản Lan xua tay phủ nhận, dáng vẻ trông rất bất lực. "Không phải tôi, thật sự không phải tôi mà." Giản Lan rất nghiêm túc mà nhấn mạnh, rồi lại thả nhẹ giọng, trên gương mặt hiện lên vẻ hoang mang. "Là do tôi buồn, rồi cô ấy biết, nên mới bắt cô tới đây. Tôi chỉ muốn xem thử, tại sao Tiểu Nhu lại thích cô, mà không phải là tôi..."
"Tôi không muốn tổn thương cô, thật sự không hề muốn vậy..."
Mã Lạc Xuyên nhíu mày, "Vậy tại sao cô lại tiêm thuốc mê cho tôi? Còn dùng dây thừng trói chặt tôi như vậy?" Cô lại lặng lẽ né tránh, tay chân vẫn bủn rũn không thể dùng sức, bất lực dừng động tác lại. Ánh mắt của cô đảo qua, hất cầm về phía Cao Ngạn Bác đang nằm. "Các người bắt người đàn ông đó tới đây là tính làm gì?"
"Nặc nói cô giỏi võ, rất khó đối phó, cho nên trước hết phải đánh thuốc mê cô, nếu không cô sẽ làm chúng tôi bị thương." Giản Lan giải thích nhẹ nhàng, quay đầu theo ánh mắt của cô nhìn người đàn ông bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, rồi nhanh chóng xoay đầu lại. "Sếp Cao là bạn trai trước của Tiểu Nhu, Nặc nói bắt hết cả hai người lại, để xem giữa hai người ai tài giỏi hơn. Lượng thuốc mê tiêm vào cơ thể hai người như nhau, nhưng anh ta hôn mê lâu rồi cũng vẫn chưa tỉnh lại, Nặc nói anh ta quá kém, vẫn là cô giỏi hơn một chút."
Mã Lạc Xuyên nhoẻn miệng, "Quá khen rồi."
Cô bạn học cũ này của Tiểu Nhu, lần đầu tiên gặp rõ ràng là một cô gái bình thường chững chạc, nhưng tại sao giờ nhìn lại, đầu óc hình như có chút không bình thường? Rốt cuộc người nào mới thật sự là cô ta? Mà "Nặc" trong miệng cô ta nhiều lần đề cập đến là người như thế nào?
Giản Lan thận trọng nhìn gương mặt Mã Lạc Xuyên, một lúc lâu sau, mới thở dài khẽ nói: "Quả thật rất xinh đẹp, hèn gì được ca ngợi là cô gái đẹp nhất Sở Cảnh sát Tây Cửu Long, cũng khó trách Tiểu Nhu lại vì cô mà từ bỏ một sếp Cao có sự nghiệp thành công, cũng khó trách cậu ấy lại thần hồn điên đảo vì cô, trong mắt hoàn toàn không có sự tồn tại của tôi... Chỉ là vì cái gương mặt này sao? Nếu tôi hủy nó, thì sẽ ra sao đây... Không, vậy vẫn chưa đủ, nếu tôi lại bẻ gãy tứ chi của cô, cô nói Tiểu Nhu còn có thể nào muốn cô nữa hay không..."
Mã Lạc Xuyên mặt không đổi sắc nhìn Giản Lan.
"Xin lỗi, xin lỗi." Giản Lan đột nhiên như tỉnh táo lại, giật mình nhỏ giọng nói xin lỗi, thái độ bối rối bất lực. "Sorry, cho tôi xin lỗi vì những lời mình mới nói. Tôi vốn không phải nghĩ vậy đâu, tôi cũng không biết tại sao trong đầu tôi lại sinh ra cái suy nghĩ này nữa, tôi sẽ không tổn hại cô! Cô phải tin tưởng tôi!"
Mã Lạc Xuyên vẫn lạnh lùng nhìn Giản Lan, không nói một lời.
"Tôi rất ghen tị với cô." Giản Lan rũ mắt xuống, buồn bả nói: "Tôi ghen tị cô đến phát điên, ghen tị cô có thể có được Tiểu Nhu, ghen tị cô có thể chiếm được tình yêu của cậu ấy. Tôi cũng yêu cậu ấy như vậy, nhưng tôi biết trong lòng cậu ấy từ trước đến nay đều không hề có sự tồn tại của cô... Cô nói đi, tại sao cậu ấy lại không nhìn đến tôi? Cậu ấy có biết là tôi yêu cậu đến muốn chết hay không..."
Giản Lan bỗng nhiên lấy tay ôm tim, biểu hiện đau đớn, hô hấp dồn dập. "Tôi... tôi... tim tôi đau quá..."
Mã Lạc Xuyên biến sắc, đây là... dấu hiệu bệnh tim bộc phát. Không biết ý đồ của Giản Lan, và có lẽ Giản Lan cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng cô là một cảnh sát, nếu thấy có người gặp khó khăn thì vẫn sẽ hình thành bản năng muốn giúp đỡ Giản Lan. Chỉ là cô đang bị trói chặt, không thể cử động được.
Vào lúc này, cánh cửa lại được mở ra lần thứ hai, một người đàn ông đội mũ trùm đầu bước nhanh tới, ôm lấy Giản Lan, thầm thì vào tai Giản Lan: "Tới giờ uống thuốc rồi, người đó nếu biết cô lén đến chỗ này thăm hỏi cô ta thì sẽ rất tức giận."
Giản Lan dựa vào lòng anh ta, trông cũng rất kiêng kị "người đó", lông mi chớp vài cái, khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc anh ta ôm mình đi.
Động tác của người đàn ông này nhanh chóng lại lặng lẽ, cả quá trình cũng không có nhìn đến Mã Lạc Xuyên và Cao Ngạn Bác, giống như vốn chẳng hề quan tâm đến hai người bị bọn họ bắt cóc tới đây. Mà Mã Lạc Xuyên gần như khi vừa nhìn thấy ánh mắt của anh ta lần đầu đã nhận ra, anh ta chính là người giỏi võ đã đánh với cô, hơn nữa... Mã Lạc Xuyên tập trung suy nghĩ, ngoài lần đó ra, vẫn luôn có một cảm giác kì quái, dường như trước đây rất lâu đã từng nhìn thấy người đàn ông này rồi, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Càng làm cho cô bất ngờ hơn là, người đó lúc mới vừa ôm Giản Lan đi ra ngoài trong lúc đi ngang qua một dàn đèn chùm công suất thấp kiểu cũ, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua Giản Lan trong lòng, cô rõ ràng đã nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ trùm tràn đầy sự dịu dàng.
Cái người lạnh tanh đó, cả người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo, động tác dứt khoát lại có lực và cảm giác áp chế khiến người khác không thể khinh thường.
Nếu như phải định nghĩa về người này, Lạc Xuyên sẽ đoán rằng, anh ta là sát thủ.
Nhưng dáng vẻ phục tùng và biểu cảm chăm chú nhìn người trong lòng khi nãy của anh ta, lại như chăm chú nhìn người yêu.
Mã Lạc Xuyên nhanh chóng động não, cô không biết bây giờ mình đang ở đâu, thậm chí ngay cả thời gian cô cũng không biết. Mà ý đồ của đối phương khi bắt cô đến đây, cô cũng không hiểu rõ cho lắm. Là vì Tiểu Nhu sao? Bởi vì ghen tị cô và Tiểu Nhu ở bên nhau, cho nên bắt cóc cô tới đây cho hả giận?
Nhưng rất rõ ràng, Giản Lan cũng không giống như người có thể làm ra loại chuyện này, như vậy người ở phía sau ra tay chính là Nặc mà Giản Lan đã nhắc đến? Hai là người đàn ông đó, hay là "người đó" trong miệng anh ta.
Trong lúc nàng nhíu mày suy nghĩ, Cao Ngạn Bác khẽ rên một tiếng, ôm lấy đầu từ từ ngồi dậy. Anh có chút mờ mịt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Mã Lạc Xuyên thì càng ngạc nhiên mà hô lên: "Madam Mã, tại sao cô cũng ở đây?"
Mã Lạc Xuyên rũ mắt xuống, bình thản chào hỏi: "Sếp Cao."
Cùng bị bắt cóc như anh, thậm chí tình cảnh còn có vẻ bất lợi hơn anh một chút, bởi vì tay chân cô đều bị cột bằng dây thừng. Nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của cô vừa mới chào hỏi anh, chân mày cũng không nhíu, càng không không có lấy cảm xúc bình thường của người bình thường nên phản ứng, thật sự làm cho anh có ảo giác như đang ở nhà.
Thật đúng là một cô gái bình tĩnh vững vàng.
Cao Ngạn Bác vỗ vỗ vào đầu mình, vẫn cảm thấy chếnh choáng. "Đêm qua tôi bị một người đàn ông chụp thuốc mê bắt tới đây, sau đó thì có một cô gái kì lạ hỏi tôi một số chuyện, sau đó lại tiêm thuốc mê cho tôi, tôi liền hôn mê bất tĩnh nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô gái hỏi chuyện anh có nói tên của cô ta hay không?"
Cao Ngạn Bác thận trọng nhớ lại: "Hình như gọi là cái gì Nặc đó."
Ánh mắt Mã Lạc Xuyên chùng xuống, cũng không nói chuyện vô nghĩa, chỉ nói lại với anh một lần nữa sự tình đơn giản mà cô vừa mới biết.
Sau khi Cao Ngạn Bác nghe xong, tâm trạng cũng dần trở nên nặng nề hơn, trầm ngâm nói: "Giản Lan đó là người trước đây yêu thích Tiểu Nhu?" Mã Lạc Xuyên gật đầu, anh mỉm cười gượng gạo, "Người thích Tiểu Nhu thật sự không ít, nhưng cô ấy nhìn ai cũng không vừa mắt, lại chỉ có cô không như thế."
Mã Lạc Xuyên không vui mà nhíu mày. Giờ là lúc nào còn lăn tăn chuyện này?
Cao Ngạn Bác cũng biết tình huống lúc này không cho phép anh đa sầu đa cảm và tủi thân, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần phân tích tình cảnh hiện tại bọn họ gặp phải, khẽ hỏi: "Nghe ý tứ của cô, nói cách khác thì đối phương có ít nhất bốn người?"
Mã Lạc Xuyên bình thản nói: "Có lẽ, vẫn chưa xác nhận được."
Cao Ngạn Bác còn muốn nói thêm, nhíu mày, hỏi cô: "Cô có nghe thấy tiếng gì không?" Mã Lạc Xuyên cũng vội lắng nghe chăm chú cản thận, ngoài cửa truyến đến từng tiếng xột xoạt nhỏ, nghe thôi cũng làm cho người ta nổi hết da gà, giống như ở bên ngoài có gì đó đang cào cửa quyết liệt, hơn nữa còn sắp vào tới.
Chiếc loa treo trên tường đột nhiên vang lên, bên trong phát ra một giọng nữ xa lạ, trầm khàn u ám, âm điệu khác hẳn hoàn toàn với giọng thỏ thẻ sợ sệt của Giản Lan.
"Sếp Cao cũng tỉnh rồi? Vậy tiếp theo có thể thú vị hơn rồi. Mã Lạc Xuyên, cô đúng là đáng chết, dám làm Tiểu Lan của tôi đau khổ như vậy, còn cướp đi người con gái mà cô ấy yêu thương. Cô làm cho cô ấy đau khổ, tôi sẽ bắt cô trả lại gấp mười lần! Nếu Sếp Cao cũng ở đây thì chúng ta chơi một trò chơi đi, để xem Thanh tra cao cấp danh tiếng lẫy lừng của MBA với Chủ nhiệm cao cấp của Tổ Pháp chứng ai mới là người tài giỏi hơn..."
Mã Lạc Xuyên và Cao Ngạn Bác liếc mắt nhìn nhau.
"Không biết các người ai có thể sống sót đây? Hay là một người cũng không sống được? Tôi thật sự rất mong chờ, được rồi, hai vị, chơi đùa với đám bảo bối của tôi chút nhé, chúng nó đều đói lắm rồi..."
Giọng nói từ từ mất đi, ngoài âm thanh của cánh cửa, thật đúng là im ắng đến đáng sợ, càng có một nỗi sợ vô hình như nước dâng tràn, thẩm thấu kinh người.
Mã Lạc Xuyên khẽ kêu: "Mau cởi trói giúp tôi."
Cao Ngạn Bác hơi lúng túng, lập tức đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm người xuống nhanh chóng cởi trói giúp cô. Mã Lạc Xuyên cử động nhẹ cổ tay và mắt cá chân bị đau, tập trung tinh thần cao độ, thần kinh căng thẳng, tư thế phòng thủ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa duy nhất trong kho hàng.
Cánh cửa lại bị mở mạnh ra, theo sau có hai cái bóng đen chạy vào, rồi cánh cửa bị đóng lại.
Là hai con chó lớn.
Thân hình to lớn được bao phủ bởi lớp lông đen sẫm, mạnh mẽ hung hãn, lạnh lẽo và u ám. Cái đầu to, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn trên mặt kéo dài đến cằm rồi xuống đến cổ tạo thành một cái túi da đặc biệt rõ ràng, trông hung tợn lại xấu xí.
So với chúng nó, Đậu Đỏ thật sự chỉ giống như một con cừu bé bỏng đáng yêu, ít nhất nó cũng sẽ không chảy nước miếng và hung tợn, cũng như sẽ không có bộ dạng trông như bất cứ lúc nào cũng sẽ xông đến cắn người.
Mã Lạc Xuyên bất động, trong lòng lại thầm thở dài.
Cao Ngạn Bác ở bên cạnh cũng hít sâu một hơi, "Là giống Ngao Ý!" Cô nghe xong cũng nhíu mày, giống chó Ngao Ý, trước đây là giống chó yêu thích của Mafia, có thể nói là giống chó hung tợn nhất trên đời, sức tấn công của nó cũng không thua kém Ngao Tây Tạng. Hơn nữa trời sinh Ngao Ý có bản tính hung hãn, một khi tấn công thì nếu không chết nó sẽ không ngừng, cuối cùng con mồi bị nó cắn chết còn có thể bị nó ăn thịt, bao gồm cả con người.
Mà bây giờ, hai người chính là con mồi trong mắt hai con chó Ngao Ý này.
Không phải chúng nó chết, thì là hai người chết.
Một bên là tay không tấc sắt, cả hai như hai chú cừu đang đợi làm thịt. Bên còn lại thì là hai con Ngao Ý hung tàn tràn đầy năng lượng. Trong một trận chiến này không cân sức này, thì ai có cơ hội thắng lớn hơn đây?
Không cần biết cơ hội bên cô thắng lớn nhỏ thế nào, cũng không quan tâm ai đã sắp đặt cục diện này, trò chơi cũng được, thăm dò cũng được, cô cũng muốn thử sức một lần. Bởi vì cô muốn sống, Tiểu Nhu còn đang chờ cô.
Mã Lạc Xuyên lắc tay, ánh mắt tĩnh, lặng lẽ điều chỉnh các cơ cả người vào trạng thái tốt nhất. "Xem ra, phải đánh một trận khó khăn rồi." Bước chân cô hơi lùi lại, cố ý hay vô tình chắn trước người Cao Ngạn Bác, khẽ nhắc nhở: "Một lát nữa đi theo tôi, chú ý chút!" Sau đó lại nhướng mày, ghé vào lỗ tai anh nói mấy câu với giọng rất nhỏ.
Đôi mắt Cao Ngạn Bác lóe lên ánh sáng, nhìn bóng dáng gầy yếu chắn phía trước mình, im lặng không nói gì.
Hai con chó Ngao Ý giống như cũng cảm nhận được gì, sự hung hãn ẩn chứa trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt, đôi mắt sâu đen thẳm trở nên nửa mờ giống như phủ lên một màng sương chiều. Đạp thẳng chân sau, chân trước khụy xuống, phần thân trước tạo thành tư thế lao đi, đồng thời trong cổ họng cũng phát ra tiếng gầm gừ như một con sư tử.
Mã Lạc Xuyên hơi nghiêng người về trước, mắt nhìn khóa chặt chúng.
Bầu không khí gây cấn.
Hai con chó săn lớn, gầm lên đe dọa, hùng hổ phóng đến phía hai người.
*********
Tối đó, Lương Tiểu Nhu thức suốt đêm, cô lại một lần nữa đi tới những nơi Lạc Xuyên có thể đến, hỏi từng người có liên lạc với cô ấy, cũng không có tin, không có gì cả.
Giống như biến mất khỏi cuộc đời, không thể tìm thấy được nữa.
Lương Tiểu Nhu không thể tin được, rõ ràng đêm qua còn là một đêm mặn nồng, sáng nay cô ấy còn mỉm cười dịu dàng hôn cô và làm bữa sáng cho cô, tại sao chỉ mới đến trưa đã không còn thấy nữa.
Lương Tiểu Nhu đỏ mắt, sáng hôm sau liền đi tới Sở Cảnh sát, dự tính báo án, nhưng lại biết được Ngạn Bác cũng mất tích. Thời gian mất tích của anh còn sớm hơn Lạc Xuyên một ngày, dựa vào tin này của A Sâm, suy tính tiếp thì thời gian anh mất tích chắc là đêm anh đến tìm Tiểu Nhu trò chuyện.
Cô đã hỏi chuyện hết rồi, bên MBA của Lạc Xuyên, gần đây cũng không có theo dõi người phức tạp nào, cho nên về cơ bản có thể loại trừ khả năng đám buôn bán ma túy trả thù, mà về phía Ngạn Bác cũng y như vậy. Anh chỉ là một chủ nghiệm cả ngày làm xét nghiệm, thì làm sao có thể gây thù chuốc oán với ai?
Ngoài khả năng này, còn có thể có nguyên nhân gì khác?
Lương Tiểu Nhu suy nghĩ, trong lòng hơi chùng xuống.
Một bên là Lạc Xuyên, một bên là Ngạn Bác, cả hai đều người có quan hệ thân thiết với cô, chuyện này có phải có liên quan đến cô hay không?
Nhưng có thể là ai, tâm tư lạnh lùng bình tĩnh, cố tình trăm phương ngàn kế bắt cóc hai người bọn họ như vậy, mục đích là gì đây, là để khiến cho cô đau khổ hay sao? Phải biết rằng, trong hai người bị bắt, một người là Chủ nhiệm Tổ Pháp chứng trầm ổn chín chắn, một người là Thanh tra cao cấp MBA giỏi võ lại có đầu óc cơ trí, muốn trước sau bắt cóc hai người, đây cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nhưng cô nghĩ muốn nát óc, cũng không nghĩ ra được bên cạnh mình có người nào phù hợp với những điều kiện như vậy.
Lương Tiểu Nhu trầm mặc.
Đang lúc Lương Tiểu Nhu với Cổ Trạch Sâm, và những người liên quan với Tổ Pháp chứng, Tổ Trọng án, Đội Điều tra ma túy sốt ruột hoang mang và lo lắng, Tiểu Thắng mang đến một bưu kiện, nói là công ty chuyển phát nhanh mới gửi tới, nói rõ phải giao cho Madam Lương Tổ Trọng án.
Lương Tiểu Nhu nhận bưu kiện, hô hấp bỗng trở nên nặng nề, sau khi cô và Cổ Trạch Sâm đưa mắt nhìn nhau xong, tay run rẩy mở bưu kiện ra, bên trong có thẻ cảnh sát của Lạc Xuyên và Ngạn Bác, thẻ cảnh sát có dán tấm hình gương mặt lạnh lùng xinh đẹp khí thế của Lạc Xuyên bị người ta dùng dao rạch nát, trở nên hình dạng méo mó kì quặc, bên cạnh còn có một sợi dây chuyền bạc mặt kim cương.
Lương Tiểu Nhu nắm chặt sợi dây chuyền tỏa ánh sáng bạc rực rỡ đó, mặt kim cương hình vuông nhuốm màu máu đỏ sẫm, sợi dây chuyền vốn xinh đẹp cũng trở nên quỷ dị, tự nhiên lại như khắc thẳng vào tim cô...
Lần này Lương Tiểu Nhu hoàn toàn không biết phải làm sao, trước mắt tối sầm đi, suýt chút nữa ngã xuống, Vu Nhiễm đã sớm ở phía sau đỡ lấy cô.
Nếu như nói lo lắng bối rối của trước đó còn có thể bị cô dằn xuống đáy lòng, sau đó cố an ủi mình có lẽ Lạc Xuyên chỉ là nhất thời đi đâu đó chưa về mà thôi, nhưng bây giờ sự thật xảy ra trước mắt, làm sao cô còn có thể lừa dối bản thân được nữa?! Trong lòng cô làm sao còn tồn tại may mắn đây?! Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại đúng một suy nghĩ trong đầu:
Lạc Xuyên chị ấy, thật sự gặp phải nguy hiểm... có lẽ, có liên quan rất lớn với mình.
"Còn có một cái đĩa ở dưới." Cổ Trạch Sâm gọi cô một tiếng, mặt Lương Tiểu Nhu đơ ra nhìn Cổ Trạch Sâm nhét DVD vào trong máy tính của phòng họp, thầm lặng quyết tâm đè nén nỗi sợ hãi cứ cuộn trào không ngừng và cảm giác quái dị này.
Cảm giác này quen thuộc quá...
Đầu tiên là một giọng nói méo mó quái dị đã trải qua công cụ chỉnh tiếng, giọng mỏng thé, lại lộ ra sự hung ác nham hiển khiến người ta rùng mình.
"Madam Lương Tổ Trọng án, cô không có nhìn lầm, đây là Lạc Xuyên của cô, còn có Sếp Cao bạn trai trước của cô, bọn họ bây giờ đang bị tôi bắt chung một chỗ. Chậc chậc, không cần phải vội, tôi đang chơi một trò chơi với bọn họ, nhìn thấy hai con chó đó chứ, là giống Ngao Ý đã được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa chúng nó thật sự đói bụng lắm rồi, không biết hai người bọn họ có thể sống sót qua cửa này hay không ta?"
Hình ảnh bắt đầu xuất hiện theo tiếng, nhìn thấy đang ở trong một kho hàng, cạnh cửa là hai con chó lớn với cặp mắt hung hãn, phía bên kia đối đầu với chúng nó là hai người, ở phía sau là Cao Ngạn Bác, đúng thật là anh vẫn còn mặc bộ vest trong hôn lễ, mà ở phía trước anh rõ ràng chính là Lạc Xuyên.
Lương Tiểu Nhu ngừng thở, nhìn người con gái trên màn hình máy tính không rời mắt.
Chỉ nửa ngày không gặp mặt thôi, cô đã cảm thấy như xa cách rất lâu, cho nên đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, cho dù chỉ thông qua màn hình máy tính, khóe mắt cô đã ươn ướt, con tim giống như bị bóp nghẹn đau nhói.
Người con gái đứng thẳng người, sắt mặt tái nhợt, khẽ mím môi, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt vẫn kiên định và bình tĩnh trước sau như một.
Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên rất muốn đến gần và đưa tay ôm lấy Lạc Xuyên, muốn ghì cô ấy vào lòng của mình. Nhưng cô không làm được, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể đứng ở đây, bất lực nhìn cô ấy từng bước hãm sâu vào khốn cảnh.
Cô căm hận cảm giác này, rồi lại bất lực.
Hai con chó đột ngột há mồm xông lên, Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, cô gái trong màn hình xoay người linh hoạt, tránh đi, đồng thời còn kéo người đàn ông ở sau theo. Hai con chó chỉ đụng được không khí, chân trước chạm đất, tách ra phóng đi lần nữa theo hướng của hai người.
Cô gái nhạy cảm chạy đến phía trước, nhưng thất vọng vì nơi giam giữ hai người vốn không lớn lắm, cô ấy chỉ có thể xoay người liên tục di chuyển để tránh né con chó Ngao Ý đang đuổi theo phía sau. May mắn là nhiều lần răng nanh bén nhọn của con chó vẫn cách cô gái dù chỉ một lằn ranh giới mỏng manh Lương Tiểu Nhu xem mà đổ mồ hôi lạnh, trái tim gần như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Cô gái chạy đến cạnh tường, nhảy bật lên đạp trên vách tường, nắm lấy cơ hội nhảy đến lên một cái hộp chất trong góc, thừa dịp con chó đó trong một lúc khiều không tới chỉ có thể gầm gừ bên dưới, cô nhanh chóng xoay người nhảy xuống, vững vàng cưỡi lên người con chó lớn, lại duỗi tay bóp chặt cái cổ của nó.
Con chó bị đau, loạng choạng dùng sức muốn hất cô gái lỗ mãng trên người xuống, cô gái khó khăn bảo vệ thân mình, buông tay phải ra, cúi người xuống lôi ra một con dao găm, Lương Tiểu Nhu tập trung quan sát, đó là con dao găm mà bình thường Lạc Xuyên luôn mang theo bên mình để phòng thân. Tay trái của cô gái giữ chặt cổ con chó, tay phải cầm dao găm, nhanh chóng lại chuẩn xác đâm mạnh vào trong mắt con chó.
Cho dù có là dã thú gì đi chăng nữa, cho dù là hung tợn khốc liệt ra sao, đôi mắt vẫn một nơi rất yếu ớt.
Con chó rống giận, vùng vẫn mạnh hơn, cô gái ở trên người nó cũng lắc lư, nhưng cô ấy cũng không lãng phí cơ hội tốt này, lại rút dao găm ra đâm mạnh liên tiếp vào đầu nó, con chó run rẩy thân mình, từ từ nằm liệt xuống.
Cô gái nhảy xuống, cũng bất chấp thở hổn hển, lại lập tức chạy về phía con chó hung dữ khác đang đuổi theo người đàn ông.
Sự nhanh nhẹn của người đàn ông rõ ràng yếu hơn cô gái một chút, nhìn con chó đuổi theo phía sau. Cô gái nhảy một bước đến, giơ cây găm lên cắm vào lưng con chó, con chó gào thét, ngay lập tức xoay người lại cắn về phía cô gái, tốc độ nhanh đến nỗi cô gái không kịp rút dao găm ra.
Cô gái xoay người bỏ chạy, nhưng không biết tại sao, bước chân hơi lảo đảo, 1 2 »