Ngự Xà Cuồng Phi

Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Thương Lan Việt thấy lại có người đến, trong lòng càng thêm kinh hãi, hắn có thể nhận ra được nữ tử áo trắng kia là Bạch Nhan, nhưng mà, lại không nhận ra nam tử vận áo đỏ kia là ai, nhưng hắn mơ hồ lại cảm thấy có chút quen thuộc. 

Do hắn không tiếp xúc nhiều với Giang Ngự Phong, cho nên không thể dựa vào hình thể nhận ra một người, hơn nữa rừng Quỷ nhiều sương mù, nhìn được bóng người đã là rất tốt rồi. 

Một con rắn đã có thể đấu tay đôi với mười hai tử sĩ lâu như vậy, đánh không phân cao thấp, trước đã có Tà Long xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện thêm hai người võ công sâu không lường được, cứ tiếp tục như vậy đối với hắn thật bất lợi. 

Những người này cũng không đơn giản, nếu đánh tiếp, nếu tìm được tử huyệt của hoạt tử nhân, vậy thì tất cả sẽ bị hủy trong chốc lát.

Sau khi nghĩ như vậy, Thương Lan Việt cũng không thể quan tâm xem bọn họ có thể nói chuyện này ra hay không, lập tức quát: “Nhật nguyệt tinh hà, mở đường cho ta, mười hai binh sĩ, nghe lệnh cho ta, nhanh chóng rời đi.”

Bạch Nhan và Giang Ngự Phong mới giao chiến với hoạt tử nhân được mấy chiêu, mười hai hoạt tử nhân đã nghe được mệnh lệnh của Thương Lan Việt, lập tức dừng tay, tốc độ nhanh như gió, nhanh chóng che chở cho Thương Lan Việt rời đi, ngay cả nam tử trước đi cùng với hắn bọn nó cũng không để ý.

Lúc này Phượng Thiên Mị đang bị thương vô cùng nguy hiểm, Huyết xà, Bạch Nhan cùng Giang Ngự Phong cũng không tính đuổi theo, mắt nhìn nam nhân nằm ở dưới đất vẫn chưa chết. Hắn là người của đảo Linh Cốc, giữ lại nhất định có tác dụng, nghĩ xong, nhìn Giang Ngự Phong, cất giọng: “Huynh, dẫn hắn theo.”

Giang Ngự Phong ngẩn ra, sắc mặt có chút kinh ngạc, nhưng mà không cần nàng nói y cũng biết, người này có liên quan với Thương Lan Việt, khẳng định biết chút gì đó. Cho nên, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, lập tức vác nam nhân kia lên, đuổi theo hướng Tà Lông ôm Phượng Thiên Mị rời đi. 

Chờ đến khi đuổi kịp Tà Long, đã sắp đến Thiên Phượng cư, Huyết xà và Bạch Nhan âm thầm kinh ngạc, Tà Long này sao lại biết Thiên Phượng cư. Có điều kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì hiện tại bọn họ lo lắng nhất vẫn là thương thế của Phượng Thiên Mị.

Khi đuổi kịp bọn họ, Huyết xà chui vào trong thân thể Phượng Thiên Mị, hiện giờ thương thế của Phượng Thiên Mị rất nặng, chỉ cần đặt nàng nằm xuống, Huyết xà mới có đủ năng lực tiến hành trị liệu.

Mấy người vừa hạ xuống sân, vội vàng đi về phòng của Phượng Thiên Mị.

Giang Ngự Phong để nam nhân kia dựa vào gốc cây, lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, viên thuốc kia sẽ tạm bảo vệ tâm mạch, trong vòng hai ngày sẽ không chết, ngày mai có thể tra hỏi.

Điểm huyệt đạo của hắn ta, hắn ta cũng không thể chạy.

Tư Vân, Tư Tình, Sở Oản Diên, Hồng Kiều đều ở trong một căn phòng khác, tán gẫu, đột nhiên nghe được tiếng động, vội vàng chạy đến, chạy tới gian nhà chính.

Vừa vào cửa, thấy được vài người đang đứng ở bên giường, hoảng sợ, muốn nói cái gì, nhưng mà các nàng lại nhận ra Bạch Nhan, phản ứng đầu tiên đó là xảy ra chuyện xấu.

“Mị Nhi, Mị Nhi.” Tà Long đặt Phượng Thiên Mị lên giường, hốt hoảng gọi, lúc này, hắn nghe được tiếng tim vỡ của chính mình, đau quá, đau quá.

Bạch Nhan nghe xưng hô của Tà Long với Phượng Thiên Mị, cùng với sự kinh hoảng không hề ngụy trang kia, cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà lúc này, nàng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.

Đám người Tư Vân nhìn theo tiếng gọi của Tà Long, khi ánh mắt nhìn thấy thân ảnh màu đỏ nằm trên giường, trái tim giống như bị bóp nghẹt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy khó thở. 

“Tiểu thư” Mọi người lập tức phản ứng lại, vội vàng lao về phía trước, khăn trên mặt Phượng Thiên Mị đã sớm bị tháo xuống, sắc mặt Phượng Thiên Mị trắng bệch, khóe miệng vẫn còn tơ máu, mọi người chỉ cảm thấy bị hoa mắt, có chút không thể nào tiếp thu được.

“Tiểu thư, người mau tỉnh lại đi, tiểu thư, không được bỏ lại Hồng Kiều!” Hồng Kiều sợ tới mức suýt ngất, nhưng mà nàng không thể ngất, nàng nói với chính mình cần phải chống đỡ, lập tức nằm úp sấp bên giường, gắt gao túm chặt tay Phượng Thiên Mị, khóc lớn, rất thê thảm, đau thấu tim gan.

“Tư Vân, nhanh đi đến “Phượng Vũ Cửu Thiên” thông báo cho Tư Nguyệt và Tư Diệu, bảo các nàng lập tức an bài tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi mật đạo, đi tới biệt viện.” Bạch Nhan lập tức dặn dò.

May mắn tiểu thư đã dự liệu trước, mật đạo, chính là nơi có thể đi thông đến các nơi, chọn biệt viện vì đề phòng bất trắc, không thể ngờ được cũng có lúc dùng đến.

“Ừ” Tuy rằng Tư Vân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy tiểu thư bị thương, Bạch Nhan kinh hoảng như thế, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên, không hỏi nhiều, vội vàng lên tiếng đáp lại đi ra ngoài. 

“Tư Tình Oản Diên, kéo Hồng Kiều ra trước.” Bạch Nhan dặn dò, Tư Tình và Oản Diên vội lôi kéo Hồng Kiều dậy.

Nàng biết, biết bây giờ Hồng Kiều rất đau lòng, nhưng mà các nàng cũng đau lòng như thế! Tuy rằng quen biết tiểu thư không lâu, nhưng mà loại cảm tình này, đã muốn vượt qua tất cả. 

“Ngự Phong, mau xem cho nàng đi.” Tà Long cũng vội vàng hô.

“Không cần, hai người đi ra ngoài trước.” Còn chưa chờ Giang Ngự Phong trả lời, đã bị Bạch Nhan cắt đứt.

“Tỷ” Mọi người không hiểu cùng nhìn Bạch Nhan, ánh mắt mang theo chất vấn.

Mấy người Tư Tình có thể không biết Giang Ngự Phong là ai, nhưng mà Hồng Kiều lại biết, vừa nghe đến Bạch Nhan nói không cần, còn bảo bọn họ đi ra ngoài, vội nói.“Bạch Nhan tỷ tỷ, Giang công tử là thần y, tỷ lại ···”

“Không muốn tiểu thư xảy ra chuyện, toàn bộ đi ra ngoài.” Bạch Nhan không chờ Hồng Kiều nói xong, nghiêm khắc ngắt lời, lúc này, lòng nàng cũng nóng như lửa đốt, nhưng mà, nàng tin tưởng tiểu thư sẽ không có việc gì, bởi vì ở đây có Huyết xà.

Nàng biết Giang Ngự Phong là thần y, nhưng mà thương thế của Phượng Thiên Mị, thần y như hắn muốn chữa trị cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Các nàng chờ không được, còn bốn năm hôm nữa là đến thất tịch rồi, các nàng còn phải giải quyết kế hoạch náo loạn sắp diễn ra! 

Mấy người Tư Tình chưa từng nhìn thấy Bạch Nhan nghiêm túc như vậy, bình thường Bạch Nhan đều dịu dàng, không cáu giận, nhưng mà đêm nay ······

Cho nên, các nàng biết, Bạch Nhan nhất định có biện pháp cứu tiểu thư.

“Hồng Kiều, chúng ta trước đi ra ngoài đi!” Sở Oản Diên lên tiếng, nâng Hồng Kiều dậy, nhưng mà, Hồng Kiều lại tránh ra.

“Không, ta không đi, Bạch Nhan tỷ tỷ, tỷ để cho ta ở lại trong này được không.” Hồng Kiều vội vàng quỳ xuống, đau khổ cầu xin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui