Thái Y tỉnh, thế nhưng tỉnh rồi hắn lại nghĩ thà rằng cứ hôn mê còn tốt hơn.
“Tỉnh?” Quốc cữu cười tủm tỉm nói.
“Không, ta mộng du đó.” Thái Y nói, sau đó nhắm mắt giả chết.
“Mộng du có thể nói chuyện?”
“Đó là nói mớ thôi.”
“Ngươi cho ta là bại não sao?” Quốc cữu lôi Thái Y đang giả chết dậy, tức giận nói.
Thái Y cười khổ: “Nếu thực sự bại não thì tốt rồi…”
Sau đó Thái Y ăn ngay một cái tát lên mặt.
Quốc cữu, sau khi tát xong Thái Y, tâm tình tốt hơn một chút, sau đó nhẹ buông tay, để mặc Thái Y lăn lại lên trên giường, bản thân hắn ngồi uống trà, nhìn Thái Y bị trói thành một cục, hệt như cái bánh chưng béo ú.
“Còn di ngôn gì cần nói không?” Quốc cữu hỏi.
“Giữa ban ngày ban mặt, ngươi cư nhiên cưỡng ép người đi đường, cưỡng đoạt dân nam, thế thì còn gì là vương pháp???” Thái Y nhắm mắt, tâm kiên định, phun ra mấy lời vô cùng chính nghĩa.
“Vương pháp?” Quốc cữu cười nhạt: “ Ngươi đã quên ta là ai?”
Thái Y thở dài:” Được rồi, ta biết ngươi họ Vương tên Pháp, nhưng này không phải lý do ngươi cưỡng ép dân nam a.”
“Tha thích” Quốc cữu nhe răng cười.
“Nhưng ta mất hứng…” Thái Y mắt thấy sắc mặt quốc cữu ngày càng âm trầm, liền yếu ớt bổ sung: “Được rồi, ngươi thích là tốt rồi…”
“Nói, người nọ là ai??” Quốc cữu, nhãn thần nhất lệ (mãnh liệt), hỏi.
Thái Y thở dài, hắn rất muốn nói là không biết, thế nhưng thật đáng tiếc, vấn đề này hắn lại biết được nhất thanh nhị sở.
“Sư huynh ta, bất quá hắn hiện tại đang giúp Tam Nhi công tử giải độc, người nếu như dám động vào hắn, hoàng thượng tức khắc sẽ không tha ngươi.” Thái Y ra vẻ ăn năn, hết sức phối hợp trả lời. Người có thể đi theo “chơi” sư huynh của hắn còn chưa có sinh ra đi, hắn một điểm cũng không cần lo lắng cho sư huynh.
“Thần Y?” Quốc cữu nhíu mày hỏi.
“Ân”
Quốc cữu sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, nghĩ một hồi, cuối cùng một bả túm lấy vạt áo Thái Y: “Ta động hắn không được, nhưng người thì ta dư sức động, ngươi cứ chờ xem!!”
Thái Y thở dài: “Ta từ xưa đến nay đều là người rất kiên trì, ngươi cứ từ từ cũng được.”
Trên mặt lại ăn thêm một cái tát nữa.