Ngự Y Dữ Thần Y

Thái Y bị nhốt trong phòng gia,dựa người vào tường, ngồi đờ ra, người cứu mạng hắn sao còn chưa xuất hiện đi? Đừng nói là y căn bản vẫn chưa phát giác ra mình mất tích?

Thái Y nghĩ tới khả năng này, bất giác thở dài ai oán.

Thần Y sư huynh a, ngươi nhanh nhanh một chút phát hiện ra sư đệ ta mất tích có được không, đừng có vì bận hàn huyên tâm tình với Thái Phó của nhà ngươi mà đem sư đệ ta quăng mất hút chứ????

Thái Y nhìn hương túi trên lưng một chút, hoàn hảo vẫn còn, nếu cái này mà mất thì sư huynh của hắn thực sự sẽ không tìm được mất.

Cửa lao mở, đáng tiếc người bước vào lại là người Thái Y tối không muốn nhìn thấy.

Quốc cữu mang theo bộ mặt âm trầm đi tới trước mặt Thái Y.

“Ngươi muốn chết như thế nào?” Quốc cữu lạnh lùng hỏi.

“Sống thọ trăm năm chết tại nhà.” Thái Y trả lời ngay tắp lự.


“Nằm mơ.”

Thái Y thở dài: “Ta nói này, ngươi có muốn báo thù thì cũng phải tìm cho đúng đối tượng chứ, ta hoàn toàn không có liên quan gì nha, nhất không kê đơn cho ngươi, nhị không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn. Ngươi như thế lại nhằm vào ta , bộ không cảm thấy lương tâm cắn rứt hả??”

“ Ta cực kì thoải mái, không cần ngươi quan tâm.:

“Vậy ngươi muốn sao mới chịu??”

Quốc cữu cười nhạt, cạy miệng Thái Y nhét một viên dược vào.

“Ngọt nha” Thái Y nhếch miệng nói: “Cái vị này… Xuân dược??”

Quốc cữu run run môi, cả giận nói: “Ngươi không thể có bộ dạng cùng phản ứng của tù nhân bình thường hả??”

“Ta… ta sợ lắm nha, đại nhân tha mạng cho tiểu nhân ba.”

Ba một tiếng, trên mặt Thái Y lại có thêm vết một cái tát.

Thái Y trong lòng thở dài, cái gã quốc cữu này sao lại thích tát người như thế chứ??

Quốc cữu âm trầm lên tiếng: “Ngươi có tin ta sẽ thao ngươi cho đến khi chân không nhấc nổi?”

Thái Y hô to: “Từ từ, trước hết phải nói cho rõ nha, ta có bệnh hoa liễu, ngươi nếu bị nhiễm thì cũng đừng có tìm ta đòi chịu trách nhiệm đó nha.”

Sắc mặt quốc cữu nhất thời một trận xanh một trận trắng: “Ngươi nghĩ ta tin hả?”


“Ngươi có thể xem thử.”

Ba, lại một cái tát, cái tát này làm miệng Thái Y chốc lát đầy máu tươi, xem ra là cực kì giận dữ.

“Ai cho ngươi đánh hắn?” Âm thanh âm trầm từ cửa địa lao truyền đến, đại môn “Chi” một tiếng, bị đẩy ra, thân ảnh Thần Y trong lúc ngược sáng tỏa ra sát khí thường ngày hiếm thấy.

“Ngươi… ngươi.. ngươi, ngươi làm sao vào được?”

Thần Y cười nhạt, vung tay lên, quốc cữu cả người nhất thời cứng đờ.

“Oa, sư huynh, ngươi từ lúc nào học xong cách không điểm huyệt vậy?” Thái Y cả kinh nói.

Thần Y vẫn một bộ mặt lạnh tanh, đi tới trước mặt Thái Y, đôi môi khẽ nhếch: “Ngu ngốc, đó là điểm huyệt bằng ngân châm.”

“Thế ngân châm đó có mở được khóa không?” Thái Y cười hì hì, giật giật cổ tay bị xích sắt cố định trên tường, cứ giơ tay lên thế này làm hắn cảm thấy máu trong người lưu thông không tốt a.

“Loại thủ đoạn hạ cấp của bọn kẻ trộm đó…” Thần Y lạnh lùng nói: “Ta sao có thể học?”


“Vậy…Có mang đao không?” Thái Y đã không cười nổi nữa, không hy vọng gì mà hỏi.

“Cái loại đao kiếm lộng thương người đó, quá lỗ mãng, sẽ tổn hại hình tượng phong lưu nho nhã của ta.”

“Sư huynh a… vậy ngươi có mang theo “Hóa Thi Thủy” gì gì đó không, làm chảy thiết liên cũng được a!!” Thái Y đã muốn khóc lắm rồi, y thật sự tới cứu hắn hả??

“Mang theo nó thi sẽ hỏng áo choàng, ta không cần.”

“Vậy ngươi khả dĩ có thể đi…” Thái Y không buồn nói nữa.

Thần Y khóe miệng vương nụ cười nhạt, một cước đạp ngã quốc cữu đang bị điểm huyệt, lại dùng một cước dẫm nát khố hạ của người ta: “Chìa khóa đâu?”

Thái Y: Quốc cữu a, nhà ngươi có đoạn tử tuyệt tôn cũng đừng tính sổ sách lên đầu ta nha…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận