Ngự Y Dữ Thần Y

Tiểu Giáo Chủ khống chế võ công của tiểu sư thúc, tịch thu mấy thứ chai lọ linh tinh hắn mang theo, đem y giam lỏng.

Bị nhốt nửa tháng, tiểu sư thúc phát điên luôn, đập vỡ tất cả đồ đạc trong phòng, túm cổ áo Giáo Chủ, rống lên: Ngươi thả lão tử ra!

Giáo Chủ dùng ánh mắt ôn nhu mà đau thương vô hạn nhìn tiểu sư thúc, nói: Ngươi không nên trở về, nếu đã về, thì đừng hy vọng có thể ly khai!

Tiểu sư thúc cả giận, nói: ở chỗ của ngươi, ngay cả một tên thủ vệ cũng không thèm đưa mắt nhìn ta, vừa thấy ta liền bỏ chạy, không có nam nhân lão tử sống không nổi!!!

Nói thừa, Giáo Chủ đã sớm hạ lệnh, ai dám nhìn thẳng vào tiểu sư thúc lập tức bị móc mắt, chứ đừng nói tới dám cho y câu dẫn.

Giáo Chủ nói: lẽ nào ta không phải là nam nhân? Nói xong, một đường đẩy ngã tiểu sư thúc, cởi bỏ y phục của y.

Tiểu sư thúc chậm rãi khép mắt, thở dài: ta chỉ xem ngươi như hài tử mà thôi.

Giáo Chủ hai mắt hằn tơ máu, một đao chân khí bốc phát khiến hắn rơi vào trạng thái điên điên khùng khùng, thập phần thô bạo, xé bỏ y phục, thượng tiểu sư thúc nhà hắn, thượng xong lại ôm tiểu sư thúc một thân thương tích thảm hại mà khóc rống, khóc đến mức cả tim gan đều vỡ nát ra.

Tiểu sư thúc suy yếu mà cười: ngươi hiện tại đã hiểu chưa, ta chỉ là một tên tiện nhân ai cũng có thể thương, thích người như ta chỉ là tự mình tìm khổ mà thôi.

Giày vò lẫn nhau nửa năm, bệnh điên của Giáo Chủ ngày càng nghiêm trọng, khi thanh tỉnh thì chỉ im lặng nhìn tiểu sư thúc, nhãn thân kia vừa yêu thương vừa đau xót; khi điên thì ôm ấp tiểu sư thúc không chịu buông tay, ngay cả khi tắm cũng không cho y rời khỏi tầm mắt, thời điểm lên giường lại càng một phen giày vò thống khổ, hắn khi thô bạo dâng lên thì ngay cả tiêu sư thúc thân kinh bách chiến kinh nghiệm dạn dày cũng không chịu nổi. Tiểu sư thúc nói muốn đi, hắn lập tức phun một ngụm máu tươi, xem tình hình đó, còn chưa chờ tiểu sư thúc đi ra khỏi đại môn ma giáo, hắn đã thổ huyết bỏ mình rồi.

Sau nửa năm, Thần Y sau thật lâu mới thu thập được tin tức của Sư Phụ, tới ma giáo, giúp Sư Phụ chạy thoát ra ngoài.

Tiểu sư thúc lưu lại một phong thư, nếu như Giáo Chủ dám bước ra ngoài ma giáo một bước, y liền tự sát, đại gia ta cá chết lưới rách (cả hai bên cùng chết)

Giáo Chủ cứ thế mà phát rồ phát dại, khi thanh tỉnh thì quay qua ngâm thơ xuân hoa thu nguyệt, thơ ngâm đều là nỗi oán hận trách hơn của tiểu thư các, ai uyển thê lương không sao kể xiết, nếu không thì lại viết thư, từng phong, từng phong cấp tiểu sư thúc, khiến cho người đưa tin của ma giáo lâm vào cảnh chân không lúc nào chạm đất, mệt sùi bọt mép ra luôn; khi điên lên thì hú hét , đấm đá tả hữu hộ pháp cùng các đường chủ, chạy đi tìm tiểu sư thúc, chạy đến trước đại môn thì dừng lại, tiểu sư thúc không muốn thấy hắn, chỉ cần hắn dám bước ra ngoài một bước chân, bọn họ từ nay đời đời cách biệt. Hắn biết tiểu sư thúc nói được là được, cho dù thần trí không tỉnh táo cũng không dám vi phạm câu kia của tiểu sư thúc, sau cùng, hắn rút kiếm chém sập đại môn, đại thụ xung quanh đều bị chém ngang thân, Giáo Chủ nhìn trời xanh hét lớn, mang theo con mắt đỏ ngầu quay bước trở về.

Thế mới biết, chữ tình chính là sai lầm lớn nhất của con người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui