Ngự Y Dữ Thần Y

“Lan công tử…”

“Bớt nói nhảm đi, đem ngươi từ đầm nước lên đây thực mệt chết người, không biết tay ta bị phế sao?? Còn kéo ngươi cả đoạn dài về tận đây!

Lan công tử ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, chỉ vào thùng nước trên sàn, quát Minh Chủ: “Hai ngày trước mới hạ một trận mưa, trên mặt đất đầy là nước bùn, làm bẩn lụa trắng của ta, mà ngươi, làm bẩn giường của ta, nói tóm lại, mau lau sạch cho ta!!”

“Chuyện này là đương nhiên.” Minh Chủ cười khổ, cố chịu đựng vết thương trên vai, ngoan ngoãn vắt khăn lau sát sàn nhà cũng ván giường.

Lan công tử ngồi trên cửa sổ, nhìn hắn, lại khẽ thở dài: “Nguyên lai còn tưởng Sư Phụ nhà ngươi có vấn đề về não, mới bỏ quên ta, hóa ra đã sớm cùng Giáo Chủ đồng quy vu tận, ai, không nghĩ tới bọn họ khi còn sống đối chọi cả đời, khi chết lại cùng ngã xuống một nơi, Giáo Chủ cũng có thể yên lòng rồi.”

“Lan công tử…”

“Câm miệng, Sư Phụ ngươi không dạy ngươi không được nói chen lời người khác sao?? Ta cũng đã mười năm không mở miệng nói chuyện, khó lắm mới gặp được một người, để ta nói cho đã rồi tính sau.”

“Được…”

“Nghiệt duyên a….” Lan công tử thở dài: “Giáo Chủ thích Sư Phụ của ngươi đã nhiều năm, thế nhưng hắn cùng Sư Phụ ngươi mãi không đả thông tư tưởng được, mà Sư Phụ ngươi lại ngu muốn chết luôn, lúc nào cũng ngu ngu ngơ ngơ giúp bọn ngụy quân tử chính đạo kia đem quân bao vây tiêu trừ ma giáo, vì dân trừ hại, bị người ta bán cũng không biết, lại còn muốn ta với Giáo Chủ dọn dẹp tàn cục cho. Ta còn xui xẻo hơn, ta cùng Sư Phụ ngươi vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng tốt lắm, kết quả thì sao, Giáo Chủ ăn dấm chua kinh thấy sợ luôn, liên ngay cả ta cũng khổ lây.

“…”

“Ta khuyên hắn tốt nhất nên buông tha cho Minh Chủ đi. Thiên nhai hà xử vô phương thảo, đáng tiếc, hắn hết lần này tới lần khác chả đem lời ta nói bỏ vô tai, ta với Giáo Chủ vốn xưa nay xem nhau không vừa mắt, nhất thời sinh khí, đã đem rang luôn con cá mực của người ta.

“…….”

“Sau đó ta một đường đi lánh nạn, ma giáo hạ cách sát lệnh, Minh Chủ sau khi biết, nể phân tình cảm ngày xưa liền tìm đủ cách che chở cho ta, chọc giận Giáo Chủ, sau đó ta xui xẻo bị bắt về, chặt đứt gân tay, phế bỏ võ công, sau đó bị đá xuống Bất tư Nhia, chuyện sau đó thì ngươi cũng biết rồi, ai… Ý trời a, khi còn sống thì gầm ghè nhau từng tí một, chết rồi lại cùng dắt tay nhau làm quỷ dưới trướng Diêm Vương.”

“……………….”

Minh Chủ đần mặt ra, ngơ ngác ngồi nghe, mồ hôi rớt lộp bộp xuống sàn, chuyện mười năm trước hóa ra là như thế a~~~

“Thất thần cái gì, còn không mau lau đi, quả nhiên là đồ đệ do tên kia dạy dỗ, cũng lại một tên đần độn.” Lan công tử dựng thẳng mày liễu, không thương tiếc mà giơ chân đá Minh Chủ mấy cái.

Minh Chủ cười khổ, đành ngoan ngoãn vắt khăn lau sàn.

Hắn đường đường là Võ Lâm Minh Chủ, đã bao giờ làm mấy cái chuyện này đâu??

“Sách sách, ngươi mang tiếng luyện võ, thế mà vắt giẻ lau còn không bằng gã phế nhân như ta.” Lan công tử lắc đầu nói: “Lau sàn nhà xong thì nhớ dọn giường cho sạch sẽ, bên ngoài còn có một chậu quần áo, lu nước cũng hết hồi, nhớ gánh nước đổ cho đầy đó.”

Minh Chủ trong lòng gào lên bất mãn: Hắn là người bệnh, là người bênh biết không!!!

Lan công tử bình thản gặm táo, rôm rốp rôm rốp a~~~

* Thiên nhai hà xử vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa (Dưới gầm trời đâu đâu chả có cỏ thơm, hà tất gì phải chấp nhất một bông hoa trước mắt). Đại ý là Lan Vân Chu muốn khuyên Giáo Chủ, giai đẹp đời còn nhiều, sao cứ phải đâm đầu đi cua thằng ngu đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui