Ngự Y Dữ Thần Y

“Sư huynh, chúng ta đi thăm Lan công tử đi.” Thái Y buồn chán muốn chết, nói.

Thần Y ở trong dược phòng loay hoay phân thảo dược, miễn cưỡng liếc mắt lên nhìn y: “Người ta sớm đã đi, ngươi tới đâu mà thăm?”

“Đi? Đi đâu?? Võ công của hắn không phải bị phế rồi sao? Thế nào có thể leo lên vách núi được? Lẽ nào hắn thuộc họ khỉ??” Thái Y hỏi dồn dập.

“Giáo Chủ không phải đã đem Minh Chủ đá xuống đó bầu bạn với hắn rồi sao?”

Thái Y nhéo nhéo mặt mình: “Lẽ nào gần đây Giáo Chủ xuân phong đắc ý, hỉ sự đầy nhà, tâm tình tốt, nhịn không được nên cứ thấy một đôi là muốn tác thành một đôi luôn?” Nghĩ thêm một chút, gần đây thường xuyên thấy Giáo Chủ ngồi một góc, cười khúc khích như thằng tự kỉ, luyện tập môn nghệ thuật điêu khắc chạm trổ hoa quả, hận không thể đem quả táo tỉa thành đóa hoa yêu kiều mà dâng lên trước mặt tiểu sư thúc…

Cái còn siêu vi trùng tên ái tình này quả là đáng sợ nha: “May mắn” là sư huynh nhà mình thuộc loại bách độc bất xâm, thế nên không chịu tí ảnh hưởng nào.

Thái Y có chút tiếc nuối nhìn Thần Y, nhãn thần của y như là đang lên án: Cưng à, ngươi còn yêu ta chưa đủ!!!

Khóe miệng Thần Y co rút, làm bộ như không thấy.

“Sư huynh~~” Thái Y cất giọng nịnh nọt, thân người không biết từ lúc nào đã tới gần lôi lôi kéo kéo người kia: “Chúng ta hạ sơn đi chơi chút nha, chỗ này chán muốn cheets~~”

Lông tơ sau ót Thần Y dựng đứng luôn, thoáng cái người đã bị Thái Y đẩy ra tới cửa.

Xuống núi dạo chơi làm cái gì, trấn nhỏ dưới chân núi đã sớm vắng vẻ trở lại, dù sao trận vây đánh ma giáo khiến cho khách sạn bình dân cháy phòng cũng chẳng kéo dài lâu, ai mà rảnh vây ma giáo mãi chứ. Binh tôm tướng cá dù gì cũng có lão bà (cũng chả biết được là nam hay nữ), có hài tử, còn muốn lo miệng ăn của cả một nhà, làm gì mà rảnh bồi Minh Chủ chơi trò chính nghĩa, coi trò vui xong thì người người nhà nhà liền tản đi hết, về nhà tắm rửa, ôm lão bà, nhảy lên giường ngủ.

Lão bà hài tử vây quanh, chăn êm đệm ấm mới đúng là nhân sinh mỹ hảo nha~~

Khi đi ngang qua dược điếm, Thái Y bất ngờ thấy người quen.

“Minh Chủ? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thái Y kinh ngạc hỏi.

“Là hai vị? Thật tốt quá, Vân Chu bị bệnh, mau đi theo ta.” Minh Chủ vừa thấy Thần Y liền kích động vô cùng, túm lấy hắn, xềnh xệch lôi đi. Thần Y mặt nhăn mày nhíu, nhịn a~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui