Ngự Y Dữ Thần Y

Thần Y sư huynh giống hệt như đại di nương, lúc tới thì ồn ào náo động, làm cho người ta ồn ào muốn chết, có đuổi cùng đuổi không đi, lúc không ở thì làm cho người ta tâm phiền muộn, nhưng có cầu cũng cầu không được.

Nói chúng, hắn hay tại ở tại gian nhà ở ngoài thành Đông, mỗi ngày phái một con bồ câu đi quấy rầy Thái Y, mấy con bồ câu uy mãnh đó cứ phá cửa sổ mà vào, khiến cho Tam Nhi công tử kinh sợ, phun trà mà ho khan không ngừng, trực tiếp dẫn đến hoàng đế đại nhân cũng uy mãnh phá cửa chính mà vào, khiến cho Thái Y trong lòng ưu sầu không ngớt.

Hôm nay, Thái Y sau khi bảo trụ được cái đầu, từ y viện trở về liền theo Thần Y sư huynh đi cuống hoa nhai (phố… ngắm hoa), Thần Y sau khi nhìn chăm chú từ trên xuống dưới một mỹ nhân trên đường xong, thì thở dài một tiếng: Lớn như vậy rồi còn ra ngoài buôn bán, kiếm được tiền cũng không dễ dàng a, có dũng khí a, có dũng khí!

Thế là liền đưa cho tú bà một tấm ngân phieus làm đồng tính phí, sau đó nghênh ngang đi mất.

Khiến cho các tiểu mỹ nhân đang đứng trước cửa không biết nên làm ra loại biểu tình gì, chỉ có thể dại ra mà nhìn hắn ly khai.

Thái Y dấu đi khuôn mặt đang co quắp. sắm bộ dáng của tiểu thiếp, cúi đầu theo sát đằng sau, cầu khẩn không ai thấy y/


“Di, không phải Thái Y đó sao?” Từ phía sau một âm thanh thôi hồn truyền đến, Thái Y cả người run bần bật.

Thái Y gượng cười xoay người lại: “Nguyên lai là quốc cữu đại nhân…”

Quốc cữu tả ủng hữu ôm, đến cả trước ngực cũng có mỹ nhân kề cận, cười thập phần ngả ngớn: “Cũng lâu rồi không có thấy thái y, chi bằng cùng tới uống một chén, còn có… vị mỹ nhân kia…”

Thái Y cả người giật mình, lập tức kéo tay Thần Y nhỏ giọng nói: “Sư huynh vạn lần đừng có xúc động.”

Thần Y cười đến dung quang tỏa sáng, khí thế lên lầu, còn cấp quốc cữu kính rượu: “Nguyên lai là quốc cữu đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Thái Y mặt xám như tro, cùng với vẻ mặt xán lạn như cảnh xuân của hai người bên cạnh hình thành một bức tranh đối lập rõ ràng.


Thần Y rót cho quốc cữu ba chén rượu, cười khanh khách bước xuống lầu: “ĐI thôi.”

Thái Y cứng ngắc người, xoay lại hỏi: “Ngươi hạ hắn loại dược gì?”

“Muốn biết?” Thần Y tâm tình cực tốt, hỏi lại

Thái Y nghiêm nghị gật đầu: “Ta nghiên cứu dược ngươi hạ rồi, còn biết đường có nên từ quan mà chạy không.”

“Một phần thuốc xổ, một phần xuân dược, còn có một phần dược khiến người ta cử động không được.” Thần Y sư huynh cười ta, phất tay áo mà đi.

Xuân dược.,, nhưng không cử động được, thế thì không thể làm gì khác ngoài… thế nhưng, đi tả…

Thái Y ai oán kêu một tiếng, ôm đầu ngồi xổm trước cửa thanh lâu, ô ô ô, để y chết luôn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận