Một đường đi qua gió tuyết, tiến vào sâu trong núi tuyết to không người sinh sống, A Kỷ không dừng lại, Trường Ý cũng liền không gọi nàng ngừng lại.
Dường như nếu nàng có thể một đường xuống nam, y cũng sẽ không nói thêm một câu nào.
Từ đỉnh núi hoang vu một đường xuống đến đến tận đáy vực, khắp nơi bắt đầy có cây khô phủ đầy tuyết, A Kỷ đi đến chân có chút mỏi, nhưng người sau lưng vẫn không nói lời nào.
"Ngươi không bận gì sao?" A Kỷ lén lút liếc Trường Ý một cái, "Ta không phải là đuổi ngươi đi, ta là sợ làm chậm trễ thời gian của ngươi.
Chúng ta cũng dạo ở đây được một lúc lâu rồi, chi bằng mình về thôi?"
Hôm nay không thể trốn được rồi......Trong lòng nàng thì thầm.
"Đi thêm một chút nữa."
Một câu hồi đáp lãnh đạm khiến câu tiếp theo của A Kỷ bị nuốt ngược về.
Chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước.
Trong lòng nàng có chút ngượng ngùng, vừa đi qua một thân cây liền tiện tay rung một nhánh cây, tuyết phủ trên cành cây rơi xuống, nàng vừa rung xong liền chạy đi, đống tuyết ấy không rơi trên người nàng mà lại rơi trên vai, trên đầu Trường Ý.
Y không tránh, cho nên lúc A Kỷ quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng phủ đầy tuyết trên người y.
A Kỷ cùng Trường Ý bốn mắt tương giao, khoảnh khắc chạm mắt, A Kỷ không nhịn được mà cười rộ lên: "Tôn chủ, ta đây thật không cố ý đâu.
Ai biết bản lĩnh của ngươi cao như thế, vậy mà đến cả đống tuyết này cũng không tránh được."
Trường Ý lạnh mặt phủi phủi tuyết trên vai, chuyển mắt nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười ẩn chứa ba phần giảo hoạt của A Kỷ.
Y ngây người, ánh mắt lập tức ôn nhu, người trong kí ức rất ít cười như thế trước mặt y, nhưng nghĩ lại, có lẽ lúc nàng vui vẻ cũng sẽ cười hệt thế này.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Trường Ý trở nên thâm thúy cùng hoài niệm, nụ cười của A Kỷ liền có chút ngượng ngùng.
Không biết người cá này lại thông qua nàng mà nhìn thấy những gì, nàng sờ sờ mặt, xoay người tiếp tục tiến lên phía trước: "Tôn chủ, ngươi vẫn muốn đi bao lâu nữa vậy? Ta không muốn đi nữa, ta muốn về khách điếm."
"Đi thêm chút nữa."
Vẫn là câu này.
A Kỷ thở dài một tiếng, vùi đầu tiếp tục đi về phía trước, lại đi được một lúc: "Đi được một hồi rồi, đi về thôi! Đại gia?"
"Tiếp tục."
A Kỷ không thể nhịn được nữa, xoay đầu trừng mắt nhìn Trường Ý, vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của y, bốn chữ "đánh không lại y" lập tức xuất hiện trong đầu nàng, nhưng nàng nghĩ đến tình trạng bị giám sát mấy ngày liền, vẫn còn ép buộc hôm nay nữa, trong lòng vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, liền xếp bằng ngồi xuống đất, ngẩng cổ nhìn y: "Ta không đi nổi." Khoanh tay nói "Không đi nữa."
Trường Ý nhìn A Kỷ trên mặt tuyết: "Được, vậy thì ngồi đây một chút."
Dứt lời, y vén vạt áo, cư nhiên cũng xếp bằng ngồi xuống.
Đôi mắt khẽ nhắm lại, lập tức ngồi yên trên đất.
A Kỷ ngạc nhiên ngẩn người, không thể tin được trừng mắt nhìn y.
Người cá này......
Sao trên đời lại có người cá như thế này chứ? Làm sao da mặt lại có thể dày đến như vậy......
A Kỷ nhìn rừng tuyết xung quanh, một mảng khí trắng bốc lên nghi ngút, lúc nãy một đường đến đây nàng cũng nhìn thấy, chỉ là không để tâm, giờ đây tiến lại gần, ngửi thấy vài phần hương vị xa xa truyền đến, nàng bảo: "Được, ngươi ngồi đi, ta ngồi ở đây có chút lạnh, bên kia có ôn tuyền, ta đến đó ngâm chút." Nàng đứng dậy.
Trường Ý đưa mắt nhìn nàng.
A Kỷ vội cướp lời hắn, mở miệng: "Ôn tuyền này, tôn chủ có thể cùng ta ngâm chung, nghỉ ngơi thả lỏng?"
Lời mời to gan của nàng, Trường Ý sửng sốt, vội xoay đầu, rũ mắt xuống: "Nàng tự đi."
A Kỷ nghe xong, nhếch môi cười, hiểu rồi.
Hóa ra......Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi ư.
A Kỷ vừa đi về phía ôn tuyền, vừa cởi áo ngoài ra ném xuống đất, đầu cũng không quay lại tiến về phía trước.
Trường Ý khẽ đưa mắt nhìn theo, tầm mắt liếc sang chiếc áo bào nàng ném trên đất kia một cái, nơi đó dường như hình thành một đường kết giới, không để y tiến vào.
A Kỷ đứng trong rừng tuyết, nhưng nhìn thấy sau lưng quả nhiên không có tiếng bước chân của Trường Ý, trong lòng liền cảm thấy thú vị, sớm biết người cá này nghiêm túc trong chuyện nam nữ như thế, nàng sớm đã dùng chiêu này để xử đẹp y.
Chẳng qua hôm nay nàng cũng không tính trốn nữa, nàng có thể nghĩ đến, người cá biết nàng không thoát y liền xuống ôn tuyền, hơn nữa còn có thể ngự gió mà đi, nhưng bất luận thế nào nàng đều chạy không thoát.
Người cá này tai mắt linh hoạt, hôm nay nàng lại đi đến mệt lả người rồi, cũng lười phải chống lại y, thế nên liền một lòng muốn tránh y, ngoan ngoãn ở trong nước suối nghỉ ngơi thả lỏng cơ thể.
Chưa đi được vài bước, trước mặt truyền đến tiếng nước, mùi của ôn tuyền càng thêm nồng đậm, A Kỷ phủi phủi hơi nước xông đến, nhưng nhìn thấy dưới nền tuyết trắng có hai ba nơi trong đáy vực có chứa nước suối, ba cái hồ đều bốc lên khí nóng, khiến người nhìn cảm thấy ấm áp, nàng chìm đắm trong độ ấm này, chọn cái hồ thích nhất, cởi toàn bộ y phục còn lại, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Thở ra một tiếng thoải mái, đầu A Kỷ dựa lên tảng đá, cả người thả lỏng lơ lửng trong nước.
"Tôn chủ!" Nàng cao giọng gọi một tiếng.
Rừng tuyết vô cùng yên ắng, nàng tin chắc người cá có thể nghe được động tĩnh bên này, "Ta ngâm trong nước rồi, rất thoải mái, ở đây còn có vài cái hồ, ngươi thực sự không đến ư?"
Nàng thông qua quan sát vừa rồi biết rằng người cái tuyệt đối không đến, cho nên nàng liền cố ý nói ra lời này cho y nghe, dường như muốn khiến y buồn bực: "Không ngâm cũng được, ngài ngồi ở đó chắc cũng lạnh đó, nếu không ngài một mình đi quanh khu rừng này đi? Chẳng phải ngươi thích đi lắm sao?"
A Kỷ nói lời mát mẻ y đến thập phần vui sướng, tâm tình nhất thời vô cùng tốt.
Nước dưới chân chợt động.
Đột nhiên, chỉ nghe hai tiếng "ầm ầm" bên dưới bỗng nổi lên bọt nước, A Kỷ ban đầu chỉ cho rằng là bọn nước do chân mình nghịch nước, nhưng sau đó bọt nước càng lúc càng nhiều, nàng liền dừng động tác lại.
"Ầm ầm, ầm ầm".
Bọt nước không ngừng dao động, nhiệt độ nước suối cũng theo đó tăng cao lên như muốn đem nàng luộc chín, A Kỷ kinh hô một tiếng, lập tức nhảy ra khỏi nước, giẫm trên mặt tuyết hai bước, da thịt toàn thân đều bị bỏng, sưng đỏ lên.
Nàng lập tức bắt lấy y phục trên bờ, vừa khoác áo vừa giận dữ hướng bên ngoài mắng: "Người cá nhà ngươi! Vô cùng không nói lí lẽ! Trong lòng không vui cũng không thể luộc chín ta!"
"Sao vậy?" Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm của người cá, giọng không to nhưng đủ để nàng nghe rõ.
A Kỷ mặc xong áo trong, vẫn chưa kịp nói câu nào, bỗng "rầm" một tiếng, nước ôn tuyền nàng vừa đứng trong đó đột nhiên xông thẳng lên trời, bốc lên rất cao, nước nóng xông lên trời cao, lại biến thành mưa tí tách tí tách rơi xuống, khiến y phục vừa mặc xong của nàng ướt đẫm.
Áo trắng bên trong dán chặt trên người nàng, gió lạnh vừa thổi qua, khiến nàng bị thổi đến run lẩy bẩy.
Lúc này, trong rừng tuyết truyền đến tiếng bước chân, A Kỷ biết người đến là ai, nhất thời cũng mặc kệ cơn lạnh, vội vàng lấy chiếc áo khác khoác lên người: "Đừng đừng đừng!"
Khóe mắt nàng nhìn thấy người mặc hắc bào bước đến, tay nàng run cầm cập, vẫn chưa mặc xong chiếc áo kia, áo khoác ngoài mà lúc nãy nàng cởi ra ở ngoài kia lập tức bay đến phủ trên người nàng, nàng hoảng loạn mặc trung y, lại chỉnh lấy đại bào khoác bên ngoài của mình, ăn mặc đàng hoàng, nàng mới nhìn Trường Ý một cái.
Tầm mắt Trường Ý vốn không rơi trên người nàng: "Ta thấy nàng cũng không phóng khoáng như lời nàng vừa nói."
Câu nói này đập tan toàn bộ lời nói nhàn hạ mát mẻ vừa rồi của A Kỷ khi ngâm trong ôn tuyền.
A Kỷ nhịn lấy lửa giận, toàn thân phát ra khí nóng hong khô áo quần ướt đẫm bên trong, sau đó quay đầu trừng y: "Người cá nhà ngươi thật nhỏ mọn! Bản thân không ngâm cũng không cần đun cả hồ nước!"
Trường Ý lườm nàng một cái: "Không phải ta." Y nhìn ôn tuyền nàng vừa ngâm, A Kỷ cũng xoay đầu nhìn, lập tức ngẩn người.
Sau khi vô số nước suối phun ra ngoài, phần còn lại trong hồ cũng bị nhiệt độ cực cao kia làm bốc hơi, sương khói bỗng biến thành màu đen, mùi bên dưới cũng xông lên mũi, khiến người ta khó chịu, chẳng một lúc sau, cả hồ biến thành màu đen, dần dần lộ ra một khe nứt, bên trong lộ ra dung nham đỏ tươi chói mắt.
A Kỷ đưa mắt nhìn xuống dưới: "Ta cư nhiên tắm trong cái hồ này......"
"Trong này có quái lạ." Trường Ý vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung chuyển, cả người A Kỷ và Trường Ý cũng rung theo, đột nhiên, chỉ thấy tuyết phủ trên đỉnh núi cao ngất xa xa lẳng lặng rơi xuống, càng lăn xuống dần, bắt đầu vang lên tiếng động, đó là......tuyết lở......
Chỉ là trận tuyết lở trong ngọn núi này, tuyết lớn chỉ bao phủ rừng tuyết, không nguy hại đến ngự yêu đài dưới núi, Trường Ý nhấc lến áo bào của A Kỷ, tung người nhảy lên, lập tức rời khỏi mặt đất.
Mà trong lúc hai người nhảy lên không trung, mới cảm thấy tình thế không ổn......
"Đây là cái gì......" A Kỷ hỏi.
Nơi ôn tuyền bên dưới A Kỷ vừa ngâm, không biết từ khi nào lại xuất hiện ánh đỏ lay động, nhưng cách mấy chục trượng bên ngoài mà hai người không biết trong rừng tuyết, trên mặt đất dường như bị ai đó đốn thành một đường nứt đỏ tươi, uyển chuyển chảy ra, dung nham từ dưới đất trào ra, hồ ôn tuyền A Kỷ từng tắm, chỉ là một vết nứt nối tiếp đường nứt kia.
"Trước đây cõi Bắc có cái này?" A Kỷ chấn kinh, "Ngươi có biết không?"
Trường Ý khẽ nhíu chặt mày: "Ta không biết." Ánh mắt y chuyển động, rơi trên người nàng, "Trước đây cõi Bắc cũng không có dung nham."
"Thế......Chẳng lẽ là ta vừa ngâm một cái......lại khiến cả mảnh đất to này ngâm đến nứt ra ư?" A Kỷ không dám tin "Ta lợi hại như thế ư?"
Trường Ý nhìn nàng: "Ta cũng không biết nàng lợi hại thế này.".