"Ngươi cũng là yêu quái ư?" Tráng hán chốc chốc hòa hoãn lại, rốt cuộc đứng thẳng người, nhìn A Kỷ.
Cuộc chạm trán vừa rồi, hai người đều không sử dụng pháp lực, hoàn toàn là dùng sức lực để chống đỡ, hắn đoán mò, không vì gì khác, bởi ngự yêu sư tuy có sức mạnh song mạch nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con người.
Sức mạnh của ngự yêu sư là nhờ có song mạch, cho nên hơn phân nửa là dựa vào pháp thuật hoặc bố trận để hàng phục yêu quái, chỉ có yêu quái mới có thân thể kiên cố cùng sức mạnh này.
A Kỷ không hề phủ nhận.
Cơ Trữ sau lưng cũng chấn kinh nhìn nàng.
Lúc này, ánh lửa dưới chân núi càng tiến gần thêm, không ít người cầm đuốc trở lên đỉnh núi, ánh lửa trong tay bọn họ chiếu sáng xung quanh như ban ngày.
Tầm mắt A Kỷ vừa chuyển, nhìn sang xung quanh, đếm sơ một lượt, đại khái có hai mươi người đến đây.
Nếu hai mươi người này cũng giống hệt người vừa đến đây, vậy thì vẫn ổn, chỉ là nàng không rõ mục đích của bọn họ, vừa muốn đưa người sau lưng rời đi lại phải chú ý thuật biến ảo của bản thân không được để lộ, quan trọng nhất là không thể thôi động sức mạnh song mạch trong cơ thể mình......
Trận đấu này, nếu hoảng loạn lên, e rằng chỉ đành......
Phải trốn đi.
Trong lòng nàng vừa có chủ ý này, quét mắt một vòng, trong đám người bao vây bọn họ, có ngự yêu sư, cũng có yêu quái, có thể thấy mối quan hệ thường ngày giữa bọn họ không quá thân thiết, trong quá trình vây bắt người, đứng cũng không đủ, chốc chốc liền tìm được lỗ hổng trong vòng vây hãm của bọn họ.
Trong lòng A Kỷ rất nhanh liền tính toán xong, chuyện này nàng chưa từng được học qua, Lâm Hạo Thanh cũng chỉ dạy nàng một số trận pháp pháp thuật, không hề dạy nàng những thứ này, nhưng dường như trong xương cốt nàng đã vô cùng quen thuộc với những thứ này, mưu quyền đoạt lợi, phân chia thế cục, sau khi quyết đoán sẽ cố gắng thực hiện nó đến cùng......
A Kỷ định xuống chủ ý.
Tráng hán trước mắt ổn định khí tức, hắn giữ lấy cổ tay bị thương của mình đứng lên: "Tiểu tử, mặc kệ ngươi là người phương nào, lão tử cũng khuyên ngươi một câu, người cõi Bắc ta muốn bắt, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đưa đi, chuyện bao đồng này tốt nhất người đừng quản!"
"Ta không thích quản chuyện bao đồng." A Kỷ đáp "Chuyện ta muốn quản là mạng người quan trọng."
Giọng nàng vừa dứt, trong lúc tất cả mọi người đều chưa chuẩn bị, liền kéo thiếu niên ngơ ngác sau lưng, vác lên trên vai, bước đi như bay, đi đến nơi không ai đứng thủ, có hai người nhìn thấy, nhanh tay cản lại, A Kỷ không nói nhiều lời, rút đoản đao bên hông ra, dùng cán đao đánh vào tay họ, vang lên hai tiếng động nho nhỏ, hai người kia dường như bị đánh mạnh, cả cánh tay tức thời tê liệt, không thể nâng lên nữa.
A Kỷ nhân lúc đó vác theo thiếu niên trở người nhảy lên, nhảy qua tán cây, ngón chân giẫm trên cành cây, thân nhẹ tựa yến, dường như xuyên qua ánh trăng.
Nàng quay đầu nhìn sau lưng, dưới bóng cây trùng trùng, tất cả người có mặt đều trở nên mơ hồ, nàng cười bảo: "Người đem đi rồi......"
Trong lúc đắc ý này, đỉnh đầu nàng bỗng nhiên bị một mảnh đen bao phủ, nàng vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc bát cực to che phủ ánh trăng giáng xuống.
Nàng trừng to mắt, muốn quay người trốn đi nhưng chưa đợi nàng chạy đi, chiếc bát kia đã ập đến.
"Choang" một tiếng, tựa như tiếng chuông vang lên, âm thanh vang vọng khắp cánh rừng, vô số quạ đêm bị kinh động, cất cánh bay xa.
A Kỷ cùng Cơ Trữ đều bị giam trong chiếc bát cực to kia.
Người xung quanh bao vây trước đó lúc này mới vội vàng đuổi theo, mọi người nhìn chiếc bát to kia, vẫn đang ngẩng đầu, một người trong rừng cây đột nhiên bước ra, tráng hán vừa thấy hắn lập tức hành lễ: "Khống Minh đại sư, Lạc cô nương.
Đa tạ hai vị giúp đỡ!"
"Từ xa đã nghe thấy tiếng động này rồi." Lạc Cẩm Tang từ sau lưng Khống Minh hòa thượng bước ra, nàng gõ gõ đỉnh bát "Pháp khí của con lừa trọc, bắt người vẫn có công dụng khá tốt nhỉ."
Bên trong bát một mảng tối đen, A Kỷ và Cơ Trữ bị nhốt bên trong, bọn họ không nghe thấy âm thanh bên ngoài nhưng tiếng gõ bát truyền đến bên trong, không ngừng vang vọng khiến hai người đau đầu chóng mặt, nhất thời chỉ nghĩ đến việc bịt tai lại, gì cũng không làm được.
Lạc Cẩm Tang gõ hai tiếng cũng buông tay, hiếu kì hỏi tráng hán trước mặt: "Các ngươi bắt họ để làm gì?"
"Là một đệ tử phủ quốc sư cùng một yêu quái không biết tên tuổi." Yêu quái tráng hán đáp "Đường đi đến cõi Bắc nhất định không thể xem nhẹ, Thuận Đức công chúa sau khi hạ độc Hàn Sương xuống sông hồ, không ít người mang song mạch đi qua con đường này để đến cõi Bắc, khi qua con đường này, rất nhiều người đều bị trúng độc Hàn Sương, sau cùng bọn ta phát hiện, có đệ tử phủ quốc sư hạ độc trên suối đầu nguồn, hôm nay đã giết chết một tên, chạy trốn một tên, người chạy trốn kia cũng đang ở đây."
"Đệ tử phủ quốc sư?" Khống Minh nhíu mày, "Ha, đại quốc sư thực sự để mặc yêu nữ kia hoành hành, cách làm bệnh hoạn thế này còn để đệ tử môn hạ thực hiện......"
"Đúng vậy, hai năm nay thuộc hạ trong phủ quốc sư không đủ, hình như đệ tử của đại quốc sư cũng bắt đầu thu nhận đồ đệ rồi, trước đó ta ẩn thân nghe thấy, đây là đồ đệ của đồ đệ Cơ Thành Vũ dưới trướng đại quốc sư."
Khống Minh nghe xong, ánh mắt khẽ động, nhìn bên trong bát.
"Hừ, thằng nhóc này, một bụng hư hỏng cả rồi!" Lạc Cẩm Tang hung hăng đập vào chiếc bát.
"Ù ù" một tiếng, khiến người bên ngoài cũng cảm thấy bên tai khó chịu, Khống Minh liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Được rồi, người cũng đã bắt, vừa nãy cũng đủ khiến họ chịu đủ khổ rồi, con lừa trọc ngươi thu thứ này lại đi, chúng ta tiếp tục đi thôi, vẫn không biết phải khám cho bao nhiêu trẻ nhỏ nữa."
Lạc Cẩm Tang xoay người rời đi, Khống Minh niệm quyết, chiếc bát cực to chầm chậm thu nhỏ, hắn không nhìn người bên cạnh, chỉ nhàn nhạt căn dặn: "Đệ tử phủ quốc sư, đừng giết, đưa về cõi Bắc, giam lại, xem có thể hỏi ra tin tức gì không."
Tráng hán sửng sốt, thường nghe thấy Khống Minh đại sư này cũng là một người tâm ngoan thủ lạt, ghét ác như thù, hôm nay, cư nhiên lại muốn giữ lại mạng sống của kẻ này.
Hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu đáp vâng.
Âm thanh bên này của hắn vẫn chưa dứt, chiếc bát của Khống Minh đang thu nhỏ rời khỏi mặt đất vài tấc, đột nhiên một trận khí tức bạo phát, khiến chiếc bát bị đẩy ra.
Trong lúc mọi người sững sờ, một trận gió đen đầy yêu khí thổi đến khiến họ đưa tay che mắt, Khống Minh phản ứng rất nhanh, thiền trượng trong tay vừa xoay, kết thành trận pháp chắn lấy phía trước, yêu khí không thể chạm đến hắn, hắn nheo mắt nhìn người trong mảnh khí đen kia "Hồ yêu?"
Toàn thân A Kỷ, khí đen khuếch tán, vây quanh người nàng cùng Cơ Trữ đã hôn mê, đến khi bát vàng bị văng ra, khí đen xung quanh nàng cũng dần dần tản đi.
Khống Minh trừng mắt nhìn nàng, nheo mắt đánh giá.
Khí đen biến mất trước mắt nàng.
Nàng đứng nhìn Khống Minh hòa thượng đứng đối diện, đột nhiên bỗng đau đầu, trong đầu lại là một cảnh tượng hỗn loạn lướt qua, nhưng nàng không giữ lại được gì.
Trong lúc nàng thất thần, sau gáy nàng chợt lạnh, nàng nhìn về đằng sau, phía sau không có ai, chốc chốc, một trận chóng mặt truyền đến, nàng ngã xuống đất, trước khi hôn mê, nàng nhìn thấy nữ tử vừa rời đi kia, thân ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt nàng......
Ẩn thân......
Nữ tử này......biết ẩn thân?
Chưa kịp nghĩ gì, A Kỷ liền hôn mê.
Nhìn thấy nàng nhắm mắt, Lạc Cẩm Tang vỗ vỗ lồng ngực "Cũng may ta chưa đi xa, yêu quái này vẫn lợi hại ghê." Nàng ngồi xổm xuống, vén tóc che lấy gương mặt nàng ra "Xem ra cũng không phải yêu phó của tiểu ngự yêu sư này, hắn vì sao lại bảo vệ cậu ta?"
Khống Minh tiến lại gần, bắt lấy cổ tay A Kỷ, chốc lát buông tay ra "Thực sự là một yêu quái khá lợi hại, cũng đưa hắn về cõi Bắc."
......Wattpad: Rosenychungchung......!Vẫn còn một cảnh nữa nhé!.