Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Tuy ngoài miệng Diệp Sâm nói Huyền Ảnh chỉ đang đóng phim chơi cho vui, nhưng trong lòng thực chất không nghĩ vậy. Bởi lúc anh âm thầm quan sát cậu tập diễn xuất, thì đã có thể thấy rõ được dáng vẻ cậu thích thú như thế nào. Hơn nữa, không biết có phải do hợp vai hay không mà Huyền Ảnh trông như thực sự rất có thiên phú. Dù thần thái hay ngôn ngữ cậu cũng đều thể hiện xuất sắc.

Diệp Sâm thậm chí dự định thời gian tới sẽ giúp Huyền Ảnh tìm một vai diễn thật hay. Nếu lúc ấy cậu còn có thể biểu hiện tốt như bây giờ, nói không chừng cậu sẽ có cơ hội bước chân vào nghề. Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là Huyền Ảnh phải thực sự yêu thích công việc đóng phim.

Đạo diễn Lâm đã mang hợp đồng tới cho họ từ lâu, nhưng hợp đồng lại bị Diệp Sâm cất đi. Mãi cho đến khi trở về khách sạn, anh mới lấy nó ra để trên bàn. Trước đó anh đã ra cửa hàng mua vài tờ giấy và bút viết, bây giờ đang giúp Huyền Ảnh tập cầm lấy một cây.

Đối với tin đồn ở ngoài, Huyền Ảnh không hề biết chút gì. Hiện tại cậu chỉ đang rất hưng phấn, ngẩng mặt lên hỏi han: “Đại Sâm, ngài muốn dạy em học chữ sao?”

“Trước tiên học cách viết tên mình đã, những thứ khác học từ từ cũng được.” Diệp Sâm đứng ở phía sau Huyền Ảnh, cúi người dán ngực mình vào lưng cậu, tay phải anh cầm lấy tay trái của ai đó đang kẹp sẵn chiếc bút rồi đặt lên trên mặt giấy, “Nhìn cho kỹ.”

Huyền Ảnh dường như rất thích tư thế bây giờ của hai người, nhịn không được cười thầm mấy tiếng rồi lại ngẩng đầu khẽ hôn lên cằm Diệp Sâm.

Đáy lòng Diệp Sâm lập tức nóng rang. Anh đưa tay nắm lấy mặt Huyền Ảnh mà hôn, sau đó hơi buông ra, khẽ nói: “Nhắm mắt lại.” Dứt lời, không kịp chờ đợi đã tiếp tục ngậm mút lấy môi cậu.

Huyền Ảnh rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt. Tất cả ý thức của cậu đều tập trung trong khoang miệng đang bị Diệp Sâm càn quét, không hiểu tại sao toàn thân cậu bất giác run rẩy, hơi thở chẳng thể bình thường được nữa, đến độ mặt cũng đỏ bừng hết cả lên.

Diệp Sâm cảm giác được động tác giãy giụa của Huyền Ảnh nên đành thả cậu ra. Anh kề môi mình lên môi cậu mắng hai tiếng: “Ngu ngốc!”

Huyền Ảnh với vẻ mặt hoàn toàn vô tội nhìn chủ nhân nhà mình.

Diệp Sâm bất đắc dĩ nắm cằm Huyền Ảnh xoay trở lại mặt giấy rồi đưa tay cầm lấy bút, ngọ nguậy hai ba đường dạy cho cậu cách viết tên mình. Dạy mãi đến khi Huyền Ảnh đã có thể tự luyện tập thì anh mới lưu luyến buông tay ra, ngồi ở bên cạnh giúp cậu kiểm tra nội dung hợp đồng.

Lúc hiệp ước được đưa đến tay đạo diễn Lâm, ông ta lập tức bị chữ viết xiêu vẹo của Huyền Ảnh làm cho co rút khóe miệng, cuối cùng cũng tin câu “Huyền Ảnh chưa từng được đi học” của Diệp Sâm. Nhưng cái này sao lại gọi là không được đi học chứ? Nhìn ít nhất nếu không phải của học sinh tiểu học thì cũng là của học sinh cấp hai cơ mà!

Huyền Ảnh cũng tự cảm thấy mất mặt, xấu hổ cười hì hì rồi lui về sau mông Diệp Sâm.

Đạo diễn Lâm chẳng qua thấy Huyền Ảnh rất thích hợp với một vai diễn trong phim, chứ không phải như Diệp Sâm sẽ quan tâm đến đường phát triển của cậu. Bây giờ ông phát hiện cậu chỉ vừa với được qua khỏi diện cần xóa mù chữ thì càng không muốn xem trọng nữa.

Diệp Sâm không thích biểu hiện sự vui giận của mình ra ngoài, nhưng lại rất có khả năng quan sát sắc mặt người khác, thấy thế liền cảm thấy hơi tức giận. Lòng thầm nghĩ lão già ông thì làm sao biết thằng nhóc ngốc nghếch nhà tôi có trí nhớ siêu phàm bao nhiêu chứ, chờ tôi có thời gian sẽ dạy cho em ấy, chắc chắn trong vòng hai năm em ấy sẽ học luôn đại học cho coi!

Huyền Ảnh thì lại vô tư vô lo, vốn chẳng có mong mỏi gì với đạo diễn Lâm, chờ sau khi đưa xong hợp đồng liền lập tức vỗ mông, miệng cười toe toét đi theo Diệp Sâm ra ngoài. Đến lúc ra cửa, cậu trông thấy anh có vẻ không vui, cứ nghĩ rằng do bản thân đã làm anh mất mặt, vậy nên liền vội vã xum xoe lấy lòng, nói rằng mình nhất định sẽ chăm chỉ học tập.

Phân đoạn của Huyền Ảnh trong phim không nhiều, cũng không khó lắm, tuy rằng muốn tiết kiệm thời gian nhưng ít ra cậu cũng cần quay đến ba cảnh, tính đi tính lại chắc sẽ phải mất thêm mấy ngày nữa. Diệp Sâm vốn nghĩ Huyền Ảnh đã luyện tập rất khá rồi, khi quay sẽ thuận lợi. Thế nhưng anh không ngờ những gì xảy ra so với dự liệu của bản thân thì lại không được lạc quan cho lắm.

Trong phim Diệp Sâm đóng vai một người bị mất máu quá nhiều đến độ hôn mê, được một vị bác sĩ cứu. Vì vết thương ở chỗ lồng ngực nên cần phải cởi áo để lấy đạn ra. Việc này đối với anh mà nói thì rõ dễ như trò con nít, nhưng khi bác sĩ kia là Huyền Ảnh thì lại trở thành một nhiệm vụ vô cùng gian nan.

Huyền Ảnh chẳng bao giờ quan tâm việc mình bị người khác chú ý, đứng trước ống kính cũng không ngại ngùng như những người mới vào nghề. Cậu biểu hiện vô cùng tự nhiên, làm theo những gì lúc luyện tập đã làm, cũng không quên để lộ ra vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ khi giúp Diệp Sâm cởi áo.

Đạo diễn Lâm gật gù không ngừng, thầm nghĩ: Thằng nhóc này khá, không bị lúng túng chút nào! Ông vừa khen ngợi một câu  xong thì chợt nhận ra có gì đó không đúng, vội vã bảo dừng. Sau đó ông đi đến chỗ Diệp Sâm đang nằm, bắt đầu mắng: “Cậu bị cái gì vậy??? Bây giờ nằm đây là cảnh sát nằm vùng Thẩm Khôn, là một tên buôn lậu ma túy, không phải là Diệp Sâm! Cái mặt cứng nhắc này của cậu là sao? Sợ người khác không biết cậu là ai à???”

Diệp Sâm có danh tiếng lớn trong nghề đã nhiều năm, trong vài phút lại biến thành thằng nhóc mới vào nghề chưa mọc đủ lông bị đạo diễn mắng chửi không chừa lại chút gì, chỉ biết vội vàng xin lỗi.

Trợ lý Tiểu Dương ở đằng xa cảm thấy không đành lòng, vội che mặt quay đầu đi. Thôi xong, xem ra ảnh đế nhà mình thực sự khó giữ được thanh danh lúc tuổi già rồi!

Gần đây tâm trạng của Diệp Sâm quả thực không được tốt. Đã mấy đêm anh liên tục mơ thấy Tần tướng quân, trong mơ lúc nào cũng là mấy cảnh tượng lao ngục không có gì thay đổi. Điều đó khiến cho anh cảm thấy trong lòng vô cùng phiền não. Hiện tại lại còn thêm mấy ngón tay Huyền Ảnh đang sờ tới sờ lui trên ngực mình nữa. Tuy rằng anh chắc chắn có thể kiềm chế, nhưng mặt mày vẫn không được tự nhiên cho lắm.

Vừa rồi Huyền Ảnh không hề lo lắng hay lúng túng, nhưng hiện thấy Diệp Sâm bị la rầy thì lại nhất thời khẩn hoảng lên. Cậu nơm nớp lo sợ nói lời xin lỗi với đạo diễn, “Xin lỗi! Xin lỗi! Hai ngày nay lúc nào Đại Sâm cũng dạy tôi viết chữ, thức rất khuya, lại ngủ không ngon giấc, đều là lỗi của tôi!”

Trong lòng Diệp Sâm cảm động, thầm nghĩ đứa ngốc này vẫn có chút lương tâm đấy.

Đạo diễn Lâm bị đôi mắt vô tội kia của Huyền Ảnh khiến cho không nổi xung được nữa, chỉ đành thở dài, phất tay, “Được rồi! Được rồi! Đi điều chỉnh tâm trạng lại đi.”

Diệp Sâm nghiêm túc tự mắng chửi mình trong lòng, ép buộc bản thân tỉnh táo. Không lâu sau đó anh đã lấy được bình tĩnh, tiếp tục diễn. Lần quay này quay thuận lời vô cùng.

Thế rồi đến chiều, Thẩm Khôn trong phim đã được thay quần áo mới, mà Huyền Ảnh trong vai bác sĩ cũng đã trở về căn nhà tre của mình, cởi bỏ mấn của người dân tộc trên đầu xong, để mái tóc dài tự nhiên rũ xuống rồi mới bưng chén thuốc đi đến trước mặt Thẩm Khôn.

Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Khôn biết mình đã được cứu, nhưng lại nghi ngờ không biết bác sĩ này có phải chỉ đơn giản là người qua đường hay không, hay người đó là do đám kẻ thù kia phái tới tiếp cận, cố tình thử mình. Vì thế thừa dịp cậu bác sĩ nọ đỡ hắn ngồi lên, hắn liền rút súng ra ấn vào lưng cậu.

Cảnh này Huyền Ảnh được cho một cái cận mặt, khuôn mặt cậu vốn nên để lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng không ngờ lại trở thành sửng sốt. Đôi mắt cậu đột nhiên cong lên, không kiềm chế được cười muốn bể nóc, “Ha ha ha ha ha ha…” Vừa cười cậu vừa uốn éo người mình tránh khỏi miệng súng.

Toàn bộ nhân viên trong đoàn phim đồng thời há hốc mồm: Chuyện gì đang xảy ra đây?

Diệp Sâm lúc này mặt mày đã đen thui, thấy phản ứng của Huyền Ảnh như vậy liền mơ hồ đoán được. Vì vậy anh lại thử cầm súng chọc vào eo cậu lần nữa.

“Ha ha ha ha ha ha!” Huyền Ảnh cười to lần nữa. Cậu vừa sợ cái chén trong tay bị rớt, vừa còn đắm mình trong kịch bản nên xem Diệp Sâm như bệnh nhân, vì thế không dám buông lỏng cánh tay đang đỡ anh, trong phút chốc muốn né tránh chỗ hiểm của mình lại, khiến cả người chẳng khác gì cái bánh quẩy. Đạo diễn Lâm thấy thế thì lông mi hay lông mày gì cũng đã nhíu lại với nhau thành một cục to đùng.

Huyền Ảnh cười đến chảy nước mắt, quay lại làm ra vẻ đáng thương, “Xin lỗi, em sợ nhột.”

Diệp Sâm cũng không dám tưởng tượng xem sắc mặt lúc này của mình đã đen cỡ nào nữa.

Diệp Sâm ân cần dạy bảo Huyền Ảnh một hồi. Thậm chí ở lần quay kế tiếp anh cũng cố gắng không làm thay đổi động tác nhưng miệng súng chỉ đặt hờ lên áo.

“Ha ha ha ha ha ha!” Huyền Ảnh lại điên cuồng cười, “Không… không được… ha ha ha… càng nhẹ càng nhột… ha ha…”

Mặt mày Diệp Sâm cứng ngắc, anh nói: “Lại một lần nữa đi, tôi sẽ để súng ở chỗ khác.”

Thật vất vả lắm Huyền Ảnh mới ngưng cười được, bắt đầu băn khoăn liếc nhìn Diệp Sâm.

Vật lộn thật lâu, cảnh quay nọ mới có thể hoàn thành được. Trời vốn rất nóng bức, vậy nên lúc này mọi người ai nấy đều đã vã mồ hôi khắp người, thiếu điều lột phăng áo tới nơi. Chỉ có Huyền Ảnh thì ngược lại, trông cậu như chẳng hề có việc gì, chỉ là vì đã có thể làm xong nhiệm vụ nên mừng rỡ cười toe toét không ngừng.

Vết thương của Diệp Sâm vốn đã khép lại, thế nhưng lòng anh vẫn thầm muốn hưởng thụ sự phục vụ của ai đó. Vì thế anh cố ý chịu cảnh nóng nực tháo băng chậm hai ngày. Cho đến khi phân đoạn của Huyền Ảnh đã quay xong, anh rốt cuộc không chịu được nữa, lập tức quăng cái băng kia sang một bên.

Huyền Ảnh đã hình thành thói quen giúp Diệp Sâm tắm, vậy nên đến tối vẫn theo anh vào nhà vệ sinh.

Diệp Sâm âm thầm mở cờ trong bụng, mặt lại nghiêm túc, nhíu mày nói: “Vết thương tuy đã kéo da non rồi nhưng vẫn chưa lành hẳn, không biết gặp nước có bị gì hay không.”

Huyền Ảnh không đợi Diệp Sâm tìm ra biện pháp đã nhanh chóng lấy vòi sen, vô cùng vui vẻ nói: “Em tắm cho ngài.”

Mỗi một lần tắm là mỗi một lần Diệp Sâm chịu đủ mọi giày vò. Anh nhìn Huyền Ảnh mặt mày vẫn bình thản, càng nghĩ càng thấy không công bằng. Anh không để ý bản thân mình càng ngày càng ấu trĩ đi, chỉ đăm đăm nghĩ xem phải trả đũa như cậu thế nào.

Huyền Ảnh tắm rửa xong đi ra, cả người cậu còn đang bốc hơi nóng, đứng trước mặt Diệp Sâm cười hì hì, “Đại Sâm, hai ngày nay em đóng phim rất giỏi, ngay cả đạo diễn Lâm cũng khen em, vậy sao ngài lại không khen em?”

Diệp Sâm giang hai chân ra, kéo Huyền Ảnh ngồi vào giữa rồi mới khép chân lại kẹp lấy, giả vờ nghiêm túc: “Người ngoài khen em chỉ vì khách sáo thôi, em quên chuyện mình lúc đang quay thì cười như điên rồi sao?”

Huyền Ảnh nghe vậy liền ưỡn ngực hóp bụng, giải thích với vẻ không phục: “Ngài cũng có lúc diễn không tốt mà! Em có cười thật, nhưng không hề làm ảnh hưởng tiến độ nha! Em vẫn còn là người mới đó, đạo diễn Lâm nói so với rất nhiều người mới khác thì em như thế này là tốt lắm rồi!”

“Còn biết cãi à? Lông cánh cứng hết rồi hả?!” Diệp Sâm nghiến răng nói, đưa tay sờ vào eo huyền Ảnh.

“Á!” Huyền Ảnh sợ đến nỗi co rúm lại, rồi lập tức cười to, trốn đi chỗ khác: “Ha ha ha ha! Đừng chạm em! Ha ha… đừng… đừng chạm…”

Diệp Sâm phải suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra được ý này, sao có thể dễ dàng tha cho Huyền Ảnh được. Anh dùng hai chân khóa chặt cậu lại, hai tay sờ tới sờ lui, mặc cho cậu xoay thế nào cũng không buông ra.

“Ha ha ha… Không được… khó chịu quá đi… Ha ha ha…” Huyền Ảnh cười đến chảy nước mắt, mặt mày đỏ bừng. Cậu đưa tay đẩy hai vai Diệp Sâm ra, tới khi chịu không nổi nữa mới quyết định nhào tới đè lên người anh.

Diệp Sâm bị Huyền Ảnh xô tới ngã lên giường, khiến cho hai chân buông lỏng ra, động tác tay dừng lại đôi chút. Ánh mắt anh nhìn vào đôi con ngươi đã bị phủ mờ nước mắt của Huyền Ảnh, hầu kết bắt đầu căng cứng lên, tay tiếp tục sờ mó.

“Ha ha… á…” Huyền Ảnh thực sự chịu không nổi, sợ đến độ giãy giụa, cọ sát không ngừng trên người Diệp Sâm, thiếu chút nữa lăn xuống giường luôn. Thậm chí cậu còn đấm nhẹ một phát lên lồng ngực anh, cảm giác bản thân đã bị hành hạ đến mất nửa cái mạng.

Đôi mắt Diệp Sâm dần tối lại, hơi thở anh càng ngày càng nặng nề. Hai tay anh ngừng lại, chuyển qua ôm lấy hông của Huyền Ảnh vỗ nhè nhẹ. Anh hạ giọng nói: “Được rồi được rồi! Đừng quấy nữa.”

Khoé mắt Huyền Ảnh đã ngập nước, cậu nằm trên ngực Diệp Sâm thở hồng hộc. Tuy rằng vừa nãy cậu phải chịu một trận giày vò rất kinh khủng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, thấy rằng phải đùa giỡn như thế, quan hệ của hai người mới có thể thân mật hơn được. Cảm giác sung sướng không diễn tả được đang dâng lên trong lòng Huyền Ảnh, khiến cậu không nhịn được vùi đầu vào cổ Diệp Sâm cọ qua cọ lại, cười hì hì không ngừng: “Đại Sâm!”

Lồng ngực Diệp Sâm cũng đang phập phồng lên xuống. Anh đưa tay nâng mặt của Huyền Ảnh, nhìn thật sâu vào mắt cậu, “Hôn tôi đi.”

“Dạ!” Huyền Ảnh lập tức nhích lại gần hôn “chụt” một cái lên mặt Diệp Sâm.

“Môi nữa…” Diệp Sâm lại chỉ miệng mình.

Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm nhìn mình chăm chăm như thể muốn ăn mình vậy, thế nên cậu khẽ thầm giật mình, hơi dè dặt hôn lên miệng anh.

Ngực Diệp Sâm lại tiếp tục nhấp nhô, anh cố chịu đựng xung động mãnh liệt trong lòng, nói: “Lúc trước em chỉ biết liếm tôi thôi.”

Huyền Ảnh cười hì hì, đắc chí: “Bây giờ em là người mà! Là ngựa thì mới liếm, người thì phải hôn. Em biết!”

“Bây giờ tôi mở miệng, em liếm tôi đi.” Diệp Sâm cố gắng giữ cho da mặt thật dày để dụ dỗ ai đó, lời mà anh nói ra khiến chính bản thân anh cũng phải nóng mặt, “Người cũng liếm được.”

Huyền Ảnh ngạc nhiên trợn mắt, thấy Diệp Sâm hơi hé miệng thì đầu lưỡi run run, tựa như đang phân vân. Đến khi cậu  hiểu ra vấn đề liền vội vã tiến đến liếm lên đầu lưỡi của anh.

Hơi thở của Diệp Sâm lập tức ngưng trọng. Anh vội vã đưa tay nắm lấy gáy của Huyền Ảnh, không cho cậu rời khỏi, sau đó ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mút thật mạnh. Bao nhiêu tình cảm nín nhịn nửa ngày trời rốt cục cũng đợi được đến lúc bùng phát, anh xoay người đè cậu dưới thân mình, gấp gáp cắn mút đầu lưỡi cậu, sau lại đột nhiên buông ra, gắt gao nhìn người bên dưới: “Thở đi.”

Huyền Ảnh gật đầu nghe theo, trong mấy giây sau liền bị Diệp Sâm chặn môi tiếp: “Ưm…”

Hai người dây dưa nhau hồi lâu. Huyền Ảnh được Diệp Sâm chỉ dạy lúc này đã dần có thêm kinh nghiệm, mặt mày không còn đỏ bừng nữa. Anh nghĩ rằng việc có thể chỉ dạy thằng nhóc ngốc nghếch này đến nơi đến chốn so với việc lần đầu tiên được nhận cúp ảnh đế, cảm giác còn thỏa mãn, thành tựu hơn nhiều.

Huyền Ảnh vẫn bị Diệp Sâm vừa ôm vừa hôn, tuy rằng vẫn không rõ răng rứa là sao, nhưng vì hơi thở quá dồn dập, theo bản năng cậu cảm thấy cả cơ thể mình như có dòng điện xẹt ngang vậy, không ngừng run rẩy. Vậy nên cậu hơi hoảng sợ, vội vã dùng cả hai tay hai chân giãy giụa từ chối.

Mới là lần đầu nên Diệp Sâm cũng không muốn một phát đã ăn sạch Huyền Ảnh, hiện lại bị cậu đẩy ra nên lý trí liền lập tức quay về. Anh chống tay đè trên người cậu thở dốc, cảm xúc mãnh liệt trong lòng từ từ giảm đi. Ánh mắt anh nhìn cậu lúc này hoàn toàn tràn ngập sự dịu dàng hiếm có, không kiềm được cúi xuống dùng môi mình nhẹ nhàng cọ sát với môi cậu, thấp giọng hỏi: “Em thích không?”

Trong nháy mắt Huyền Ảnh đã quên sạch mọi sự hoảng sợ trong lòng, chỉ thành thật gật đầu đáp: “Thích lắm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui