Ngục Quỷ

Vào giây phút quái bạch tuộc kia chết đi, đội quân băng thi đổ xuống ào ào như bị rút hết xương cốt, còn quân đoàn âm hồn chỉ còn lại những mảnh áo giáp rơi lả tả. Hầm băng trở lại với vẻ tĩnh lặng chết chóc.

Đột nhiên, Thiệu bị bắn văng ra xa tít tắp.

Thuỷ Căn ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra không biết từ lúc nào Vạn Nhân đã đứng dậy, bước tới trước mặt hai người bọn họ, rồi thuận tay vứt Thiệu sang một bên.

Vạn Nhân ăn no nê một chầu, khoé miệng vẫn còn dính máu đỏ thẫm, nhưng cơ thể y dường như có sự thay đổi… Là tóc của y! Mái tóc vốn đen như mực lúc này lại tỏa ra ánh kim nhàn nhạt, và màu sắc ấy dường như đang đậm dần lên.

Vạn Nhân ngồi xuống, đặt đầu ngón tay lên cổ tay Thuỷ Căn để xem xét, rồi điểm huyệt xung quanh vết thương của cậu, sau đó mỉm cười: “Tốt lắm, cũng không có gì đáng ngại đâu, để lát nữa ta giúp ngươi rút mũi tên ra.”

Nói xong, Vạn Nhân thong thả đi về phía Thiệu ngã cách đó hơn mười mét, trong tay là một con dao găm sắc bén.

Lúc này, linh lực của Thiệu đã bị hao tổn quá mức, hơn nữa hắn còn chịu trọng thương vì chấn động từ bộ giáp sắt. Dẫu biết rằng tư thế này của Vạn Nhân không báo trước điều gì tốt lành, nhưng hắn thậm chí còn không nhấc nổi một đầu ngón tay.

Bất chấp mũi tên còn đang cắm trên mông, Thủy Căn nhọc nhằn bò về phía bọn họ, vừa bò vừa quát: “Quay lại đây! Ngươi muốn làm gì?”

Thấy Vạn Nhân giơ dao lên, Thiệu kiệt sức quỳ rạp trên mặt đất, khàn giọng hỏi: “Ngươi tìm mọi cách đến được nơi nay chỉ đơn giản là để giết ta sao?”

Vạn Nhân uống hết máu bạch tuộc, tâm tình dường như tốt hẳn lên, y cũng chẳng vội ra tay, lại còn phối hợp giải thích rõ lý do: “Ta tới đây là để có được máu của Dát Tiên, giờ đã chiếm được rồi, đương nhiên ngươi cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, còn để ngươi lại làm gì đây?”

Dứt lời, y giơ tay chém xuống. Dường như lưỡi dao ấy được bôi thứ gì đó khác thường, lấp loáng ánh hồng, nó đang đâm thẳng vào ngực Thiệu.


“Ai ya, Dát Tiên sống lại kìa!”

Quay đầu lại, quả nhiên Vạn Nhân trông thấy bạch tuộc khổng lồ đang giương vuốt lao tới, y né ra theo phản xạ. Tới khi y né được bạch tuộc xong, thì Thuỷ Căn lại bổ nhào tới.

Tên này còn quái dị hơn bạch tuộc nhiều, ôm chặt lấy cánh tay tiến sĩ Vạn, hai đùi còn quắp lấy thắt lưng y, sống chết không buông.

“Chạy mau! Còn bò ra đấy làm cái gì!” Thuỷ Căn rống to lên với Thiệu.

Hoá ra vừa nãy, trong tính huống ngàn cân treo sợi tóc, cái khó ló cái khôn, Thủy Căn nâng cái xác bạch tuộc lên quăng đi. Có thể là vì bị hút hết máu, nên con bạch tuộc nhẹ đi rất nhiều, không ngờ là có thể ném đi dễ dàng đến vậy.

Sau đó chính là một chiêu ‘Càn Khôn ninh ma hoa’ của tiểu Thủy Căn, liều chết quắp chặt tiến sĩ Vạn.

Tiếc thay chẳng ai buồn hiểu lòng cậu cả! Thiệu tối mắt trừng hai tên kia ôm nhau, xem chừng ý hắn là đánh chết cũng không chịu đi! Tiếng lòng Thủy Căn gào thét: mịa nó, đến giờ phút sống còn rồi mà còn sĩ diện cái quái gì nữa, cái loại ngang như cua này có bị chôn dưới đất một vạn năm thì IQ cũng chẳng nhích lên nổi tí nào đâu!

Sau khi cởi khôi giáp ra, Thủy Căn lại trần truồng y chang nhóc gà mới ra khỏi vỏ, lúc này cậu lại còn quấn lấy Vạn Nhân, thế là chẳng khác nào lưu manh đang phạm tội.

Đôi mắt Vạn Nhân vốn đang ngập tràn u ám, nhưng vừa chạm vào làn da nhẵn nhụi kia, y cười rộ lên: “Tự nhi muốn thực hiện lời hứa của mình đấy sao? Thèm khát đến thế cơ à? Sao nào, có cảm giác được không?”

Nói xong y lại còn húc húc eo lên khố gian đang mở lớn của Thuỷ Căn.


Sao mà cứng thế!

Thuỷ Căn nay đã biết cái gì gọi là đâm lao thì phải theo lao. Giờ mà buông tay, thì Thiệu xui xẻo; mà không buông tay, thì chính cậu xúi quẩy!

Như thể đã tìm được một trò chơi mới có thể làm Thiệu càng thêm khuất nhục, Vạn Nhân dùng chuôi dao thay thế cho cái kia của mình, tà ác húc húc Thuỷ Căn làm cậu sợ hãi kêu lên oai oái: “Ta thao! Ngươi làm cái gì đó… Nếu ngươi dám… Mẹ nó, ta sẽ liều mạng với ngươi, ngươi tin không!”

Nếu tình huống cho phép, Thanh Hà vương rất muốn dạy dỗ anh hắn rằng: gặp sắc lang thì đừng có kêu la lên mà làm cái gì! Ngươi càng kêu người ta càng phấn khích đấy!

Đây chả, trước mắt chính là một ví dụ sờ sờ ra đấy! Thay thế cho dao găm là ngón tay tiến sĩ Vạn mạnh mẽ tiến vào, còn dò dò xét xét!

Cái mặt của vương huynh ngốc nghếch biến thành màu gan lợn. Đau đến nỗi đầu ngón chân co quắp cả lại, nhưng cậu vẫn bám chặt Vạn Nhân có chết cũng không buông.

Vạn Nhân càn rỡ làm những động tác hạ lưu, khoé mắt lại chăm chú liếc nhìn Thiệu, và khẽ trêu đùa: “Thanh Hà vương, thế nào? Trước khi chết còn được xem đông cung sống, xem như ta đối đãi với ngươi cũng không tệ đâu nhỉ. Trước kia ngươi đùa bỡn vị vương huynh tôn quý không gì sánh được của ngươi như thế nào ấy nhỉ? Ngươi xem ta bắt chước có giống không?”

Thác Bạt Thiệu tê liệt trên mặt băng, trơ mắt nhìn tên ngốc đáng lẽ chỉ có mình hắn được tùy ý đùa bỡn lại bị kẻ khác tha hồ sàm sỡ, hai tay hắn vô lực run rẩy cào trên mặt băng cứng đanh.

Ngay tại khoảnh khắc Thuỷ Căn bị đè ra mặt đất, hắn cắn lưỡi mình một cái thật mạnh, linh lực rã rời lập tức hội tụ lại. Ngay trong tích tắc linh lực dâng trào, hắn đánh úp về phía Vạn Nhân như tên bắn.


Vạn Nhân cười lạnh: “Quãng thời gian nghìn năm ấy vẫn chẳng thể khiến cái đầu ngươi khôn lên chút nào! Dám mạo hiểm tự huỷ nguyên thần để sử dụng Nghịch thần đại pháp cơ đấy!”

Tuy nói thế, y lại tuyệt không dám sơ hở, vội vàng ôm Thủy Căn né sang một bên. Phải biết rằng một khi đã sử dụng Nghịch thần đại pháp, linh lực của nguyên thần sẽ tăng gấp ba lúc đầu, nhưng kết cục cũng rất đáng sợ. Cho dù nguyên thần bất diệt cũng phải tổn hao nhiều linh lực, huống chi bản thân Thiệu còn đang bị thương.

Thân pháp Thiệu như điện, chỉ qua mấy hiệp hắn đã cướp được Thuỷ Căn ôm vào lòng.

Hắn đặt Thuỷ Căn ở một bên, rồi lộn lại đấu với Vạn Nhân.

Lần này không giống như lúc ở trên mặt đất, Thiệu rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng cùng với những chiêu thức lạnh lùng mạnh mẽ, khóe miệng Thiệu trào ra càng lúc càng nhiều máu tươi, Thuỷ Căn nhìn thấy mà cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt.

Lúc này, Thuỷ Căn bỗng cảm thấy dưới mông mình ướt sũng, cậu cúi đầu nhìn, gào lên: “Hai người đừng đánh nữa! Băng tan!”

Vạn Nhân và Thiệu nhanh chóng tách nhau ra. Cúi đầu nhìn, quả nhiên tầng băng vốn rất dày đang bắt đầu tan ra với tốc độ khủng khiếp. Không bao lâu nữa, toàn bộ hầm băng sẽ biến thành một dòng sông ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Thuỷ Căn sợ nhất là nước, chỉ cần tưởng tượng ra cái cảm giác bị nước xộc vào mũi cậu đã nhịn không nổi mà phát run.

Vạn Nhân đương nhiên cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù sau khi hút máu Dát Tiên, linh lực của y đã tăng vọt lên, nhưng ‘nước ngập Kim Sơn’ thế này, ngộ nhỡ bị đẩy tới chỗ sâu nhất trong mê cung dưới lòng đất thì cũng khá là phiền toái.

Nghĩ vậy, y nở nụ cười nho nhã với Thiệu: “Làm sao đây? Chúng ta quyết một trận sinh tử trước, hay nghĩ cách trở về mặt đất rồi hẵng tính?”

Lúc này đã ở ranh giới dầu hết đèn tắt, Thiệu còn chưa kịp đáp đã phun ra một ngụm máu lớn.

Vạn Nhân nhảy phắt lên đỉnh hầm băng, tìm kiếm xem có cửa ra bí mật nào không. Tiếc rằng phía trên dường như đều là tầng nham thạch cứng rắn, về cơ bản là không thể đi qua tầng nham thạch này để trở lại mặt đất. Vạn Nhân hiểu rằng, ba người bọn họ có thể rơi xuống đây, hoàn toàn là do khảm tháp mà Dát Tiên gọi tới giăng kết giới. Song giờ đây Dát Tiên đã chết rồi, vậy kết giới ấy không thể lại xuất hiện nữa.


Điều đang chờ đợi ba người họ dường như chỉ còn một con đường chết.

Đúng lúc này, tầng băng bắt đầu nứt ra. Đã có rất nhiều băng thi “tùm tùm” rơi vào làn nước lạnh đang dâng lên một cách nhanh chóng.

Thuỷ Căn chật vật đứng trên một tảng băng trôi lớn, cong mông lên cố giữ thăng bằng, và lo lắng cho Thiệu đang khuỵu xuống trên một tảng băng trôi khác.

Dường như ông trời còn ngại chưa đủ phiền toái. Cái xác bạch tuộc khổng lồ cũng rơi xuống nước. Khi cái xác chạm vào mặt nước, nửa thân trên hình người lão hoá héo rút thành bộ xương khô quắt khô queo chỉ trong chốc lát, còn nửa thân dưới bạch tuộc lại tan ra thành vài chục miếng nhỏ, và sau đó ở mép những miếng thịt đó mọc ra vô số vòi. Trong chớp mắt, bạch tuộc to đã tách ra thành hằng hà sa số bạch tuộc nhỏ, quơ quơ chân bơi về phía tảng băng trôi có Thiệu và Thuỷ Căn.

“Đây… đây là cái mịa gì thế?” Thuỷ Căn muốn khóc quá đi mất, năng lực sinh sản gì mà mạnh thế! Con già vừa mới chết, một đám con nhỏ đã đến đòi mạng rồi!

Vạn Nhân hình như đã vỡ lẽ: “Thì ra là thế… thảo nào mà Dát Tiên có thể giữ được thân thể bất diệt lâu đến như vậy!” Sau đó y lại quát to: “Tự nhi, ngươi tuyệt đối không được đụng vào nước, những con bạch tuộc kia là oán chương đấy (chương: con dấu, dấu ấn)!”

Thiệu nghe xong cũng hơi giật mình. Thuỷ Căn có thể không biết, nhưng hắn nhớ kiếp trước, hắn lúc nào cũng thích nghe trộm Yến Phượng giảng bài cho Thác Bạt Tự, vị lão giả này tinh thông quỷ cốc dị thuật, thường giảng cho Vương huynh về một vài thượng cổ thần thú. Trong đó có oán chương.

Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ lời Yến Phượng: “Loài bát trảo chi ngư (cá tám chân) này chính là linh vật quái dị nhất nơi biển sâu. Chúng có thể biến hóa theo hoàn cảnh, tùy ý thay đổi màu sắc cơ thể, có thể xem xét thời thế, để đấu lại những loài săn mồi thiên địch. Về mưu mô, nếu so sánh với con người, thì chúng chỉ có hơn chứ không có kém.

Mà đáng sợ nhất là oán chương! Thứ đó có bề ngoài giống loài bạch tuộc bình thường, nhưng trong trời đất lại vẻn vẹn chỉ có một con, nó có thể biến thành hàng ngàn hàng vạn, lại có thể hợp lại thành một thể. Từ xưa tới nay, chỉ có sinh mà không có diệt. Điều đáng sợ nhất chính là, nó có thể hợp thể với loài khác, chỉ cần dùng đúng phương pháp, cộng sinh cùng oán chương cũng không phải là điều không thể…”

“Thái phó, như thế chẳng phải tốt lắm sao? Vậy là có thể trường sinh bất lão rồi.” Tiểu vương huynh lúc đó hình như đáp vậy.

Yến Phượng tỏ vẻ không hài lòng: “Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có ý nghĩ làm trái đạo trời đạo người, như vậy sao được? Ngươi nói trường sinh bất lão là hạnh phúc lắm ư? Vì sao oán chương lại mang một chữ ‘oán’ kia? Nếu không có oán khí huỷ thiên diệt địa, thì sẽ không hợp thể với bát trảo chi vật ấy được. Oán hận chất chồng, đánh mất nhân tính,vậy trường sinh bất lão mà để làm gì? Chẳng qua cũng chỉ là súc sinh như loài quái vật thân mềm kia mà thôi!”

Nghĩ tới đây, Thiệu đã hiểu, xem ra Dát Tiên đã bị oán chương này bám vào, giờ đây Dát Tiên đã chết, tự nhiên oán chương cũng tách ra. Vậy thì e rằng oán chương này đang tìm vật chủ mới đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận