Ngục Thánh





Ký ức của Mục Á đã hiện rõ nhưng Vô Phong không thể len vào tâm tưởng cô ta như từng làm với Tập Lâm. Hắn chỉ thấy những hình ảnh mà không thể biết Mục Á nghĩ gì. Khổ nỗi thời gian ít ỏi, hắn chẳng còn lựa chọn khác.

Lặn lội bao quãng đường rồi tốn bao công sức, cuối cùng Vô Phong cũng gặp Thát Khan. Tuy chỉ là hình ảnh ký ức nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ Thát Khan bằng xương bằng thịt. Anh chàng quả thực nhỏ con so với tuổi, bộ mặt quắt hơn cả lúc nhập học trường Tinh Thấu Tổ, nhìn đâu cũng không ra đặc điểm của người thừa kế họ Thát nổi tiếng. Tên tóc đỏ ngó đồng hồ treo tường, nhận ra thời điểm này là tháng 7 năm 7504. Thát Khan nhập học năm 7503, Vô Phong đoán anh ta đang nghỉ hè(*).

Sau lời chào hỏi, Thát Khan cùng Mục Á vừa trò chuyện vừa uống rượu vang. Mang tiếng chuyện trò nhưng suốt buổi chỉ Thát Khan nói còn Mục Á im lặng. Khác vẻ ngoài lù khù mọt sách, anh chàng kính cận nói rất nhiều, nói tràn cung mây. Y phàn nàn mọi thứ từ học hành, đám bạn ngày đêm bù khú hoặc bày trò quậy phá, những vị giáo sư bảo thủ, người cha luôn khinh rẻ công việc nghiên cứu, vân vân. Dù vậy Thát Khan không để lộ thân phận thật. Y ngồi cạnh Mục Á nhưng không rờ tay động chạm cô gái điếm dù chỉ một lần, thi thoảng gãi tóc cười gượng tựa anh chàng mới tập tành tán gái. Sau rốt Mục Á cười:

-Vậy cuối cùng chúng ta chỉ nói chuyện sao? Anh không định làm gì à?

Cô ả chống tay lên giường rồi hơi ngả về phía sau, động tác khêu gợi. Thát Khan giật thót, luống cuống xua tay:

-Không! Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn gặp em! Đúng là tôi đến đây để tìm vài thứ, em biết đấy… tôi cũng là đàn ông mà… Nhưng giờ thì không! Tôi hoàn toàn không có ý định xấu xa nào, tôi chỉ muốn gặp em!

-Thì đây là chỗ tìm hiểu mấy thứ xấu xa mà, anh định mong gì chứ? – Mục Á cười ngất – Ở đây không có phụ nữ, chỉ có Sukka thôi!

Thát Khan lắc đầu:

-Tôi chờ đợi nhiều điều thú vị hơn. Chúng ta có thể cùng nói chuyện, cùng chia sẻ, và chúng ta sẽ thấy thế giới của nhau.

-Thế giới của nhau là sao? – Mục Á cười sặc – Anh… bình thường không vậy? Anh biết đây là đâu không? Đông Môn Cao Lầu đó! Này, tôi không giống mấy con nhỏ khác tỏ vẻ quan tâm hay cảm thông với khách hàng. Nếu muốn, anh có thể đổi người khác.

Thát Khan gãi tóc sồn sột, thần tình bối rối như không lường trước thái độ này của cô ả:

-Tôi tưởng lắng nghe khách hàng cũng là một phần công việc của các cô?

Mục Á cười:

-Tất nhiên, nhưng tôi coi nó là việc đầu tư. Cuộc đời ngắn ngủi mà! Tôi sẽ đầu tư vào doanh nhân, mấy thiếu gia có tiếng ở xứ này hoặc bên kia Đồng Gió. Dù gì tôi cũng không thích lao động chân tay, làm vợ bọn họ, tôi sẽ nhàn hơn nhiều. Vậy tôi có thể mong đợi gì từ anh chàng trai tân mọt sách đây?

Thát Khan lắc đầu:

-Làm vợ những người đó ư? Em sẽ không có hạnh phúc!

-Vạn Thế ơi, anh mọt sách quá! Thời nào rồi còn tin cái đó? – Mục Á cười lớn – Nhưng tôi đâu nói là hôn nhân đơn thuần? Tôi đầu tư để kinh doanh mà!

Thát Khan lúng búng, chân rảo bước quanh phòng như tìm cách chữa thẹn. Anh chàng chợt dán mắt vào bình hoa nằm ở góc phòng. Hoa màu hồng phớt, nhiều tầng cánh xếp so le nhau tựa thể xoáy nước hút ánh mắt người đối diện. Thát Khan không nén nổi phấn khích, trầm trồ:

-Hoa trà phải không? Cô cũng thích hoa này? Người Hoàng Hôn Cảng không thích hoa này, họ bảo nó không có mùi nên chẳng phải hoa.

-Tôi thấy đẹp nên mua. – Mục Á nói – Mắc lắm, không phải lúc nào cũng mua được!

Thát Khan cười:

-Có một câu chuyện truyền lại từ thời Năm Đế Chế Cổ Đại, “Trà Hoa Nữ”, em biết không? Người ta vẫn thường dựng nó thành nhạc kịch hoặc múa. Nó kể chuyện tình giữa một cô gái điếm và một chàng trai quý tộc, cuộc tình lãng mạn, rồi cô gái điếm ấy hy sinh tất cả vì hạnh phúc của anh chàng quý tộc nọ.

Mục Á nhíu mày:

-Ý anh là cô ta chết? Và gã quý tộc vẫn sống tiếp với người đàn bà khác? Ôi Vạn Thế ơi, toàn bộ câu chuyện đấy à?! – Cô ả cười rũ rượi – Vậy thì đó là con Sukka ngu nhất Tâm Mộng! Hạnh phúc do tay mình giành lấy, không phải để phân phát hay ban tặng.

-Đôi khi vẫn có những câu chuyện kỳ lạ mà! – Thát Khan nhún vai – Vậy mới có Trà Hoa Nữ để chúng ta biết chứ?!

-Hoa không mùi nên chẳng phải hoa. – Ả điếm lắc đầu.

-Không, chỉ cần đẹp là đã thành hoa rồi! – Anh chàng kính cận nói.

Lần này tới lượt Mục Á bối rối. Cô ả hất hàm:

-Vậy rốt cục anh có “làm” không đây?

Thát Khan cười:

-Không. Tôi chỉ muốn gặp em thôi! Thật đấy! Hoa trà để ngắm và trân trọng, không phải cho những dục vọng tầm thường. Tôi sẽ quay lại! Tạm biệt em!

Dứt lời y cầm tay Mục Á và hôn theo kiểu cách quý tộc. Thát Khan đi rồi, Mục Á thở dài lẩm bẩm “Đồ mọt sách!” cùng nụ cười mỉa mai. Cô ả ngửa mặt nhìn căn phòng, suy nghĩ một hồi đoạn quay sang ngắm bình hoa trà, sau tự cười. Vô Phong không thể biết cô ả đang nghĩ gì.

Căn phòng chìm vào bóng tối, sau mở ra những khung cảnh khác. Vô Phong thấy Thát Khan tiếp tục gặp gỡ Mục Á song cũng giống buổi đầu tiên, y không một lần đụng chạm và luôn ra về với cái hôn trên tay Mục Á. Họ nói những điều gì, tên tóc đỏ chẳng rõ. Các hình ảnh tiếp tục xuất hiện tựa thể đoạn phim cắt ghép. Được một lúc, dòng hình ảnh lướt chậm dần, Vô Phong nhận ra gã bố mì ái nam ái nữ của Đông Môn Cao Lầu đang phổ biến công việc cho gái điếm. Lát sau, đám gái điếm giải tán, Mục Á cùng một cô gái khác vừa đi vừa trò chuyện, ả điếm nọ nói với Mục Á:

-Dạo này cô hay gặp một gã đeo kính cận, tên Thát Khan đúng không? Chúc mừng! Hắn là con cả nhà họ Thát đấy! Không phải họ “Thát” vớ vẩn nào đâu, là họ Thát điều hành Hoàng Hôn Cảng.

Mục Á ngạc nhiên:

-Cái gì? Nói thế… nhưng sao hắn chẳng giống…

-Giống thiếu gia lắm tiền nhiều của chứ gì? – Cô nàng kia tiếp lời – Đôi khi vẫn có chuyện kỳ lạ mà! Tôi hỏi vài người rồi, thông tin chính xác đấy! Hắn tốn hàng đống tiền, sẵn sàng trả gấp đôi chỉ để gặp cô. Trông hắn hiền lành, hơi ngố nữa, còn chờ gì nữa?

Mục Á châm điếu thuốc đoạn cất lời:

-Cô tưởng vào nhà đó mà dễ? Không đâu cô em à! Nghĩ sao mà nhà đó chứa chấp một đứa Sukka? Ngây thơ quá! Vả lại… hắn (Thát Khan) khờ quá! Thà chọn gã ngu còn hơn lấy thằng khờ, cô quên rồi sao?

-Cô bỏ mối này à?


-Không. – Mục Á cười – Hôn nhân thì không, nhưng kinh doanh thì được.

Hai ả điếm cười ngất, không gian lại chìm vào sắc đen rồi mở ra khung cảnh khác. Vô Phong trở lại phòng riêng của Mục Á, hắn thấy cô nàng ngồi cạnh Thát Khan và tâm tình đủ thứ trên trời dưới đất. Từ khi biết Thát Khan là con trai họ Thát, Mục Á đã thay đổi thái độ, còn anh chàng kính cận khờ khạo tới độ tin rằng sự kiên trì của mình đã thành công. Chuyện trò hồi lâu, Thát Khan chợt nói:

-Tốt nghiệp xong, tôi sẽ đi nơi khác. Tôi không muốn làm công việc gia đình.

Mục Á nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch, gương mặt vô cùng thất vọng. Thát Khan không thấy song tên tóc đỏ lại thấy rõ ràng. Mục Á bèn hỏi:

-Sao vậy? Công việc gia đình không tốt hơn sao?

-Hồi tám tuổi, tôi được đưa tới lục địa Kim Ngân… – Thát Khan thở dài – Tôi thấy người ta khai thác quang tố. Em nhìn thấy quang tố bao giờ chưa? Có biết tại sao quang tố có gân đỏ không? Vì nó thấm máu của những người khai thác. Tôi đã thắc mắc tại sao người ta không sử dụng những cỗ máy an toàn hơn? Và rồi tôi hiểu rằng người ta không muốn thế, người ta không muốn Kim Ngân yên bình. Số phận của lục địa đó là hoang tàn và chết chóc(**).

-Rồi…? – Mục Á nhún vai.

-Tôi nghĩ mình nên làm gì đó. Tôi cần đóng góp vào sự tiến hóa của con người. Bởi thế tôi cố gắng thi vào trường Tinh Thấu Tổ, nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ lắm, em biết đấy. Tôi cần thêm thời gian…

Thát Khan tiếp tục huyên thuyên nhưng ánh mắt Mục Á chú mục ở mạng nhện vô hình giăng trên trần nhà. Khoa học hay nghiên cứu chẳng làm cô ả hứng thú. Bóng đêm trùm xuống Vô Phong, dòng thời gian trôi nhanh qua mắt hắn. Tên tóc đỏ thoáng thấy những bức thư tình sến sẩm của Thát Khan mà mỗi lần đọc xong, Mục Á lại vo viên rồi nhét vào chiếc túi xách. Cô ả không quẳng chúng vào sọt rác nhưng cũng không một lần đọc lại. Dòng thời gian chậm dần, cuối cùng mở toang một khung cảnh đầy ánh nắng. Vô Phong nhận ra mình đang đứng ở căng tin học viện Tinh Thấu Tổ, phía trước là Thát Khan và Mục Á ngồi chung bàn. Cô ả không nhìn Thát Khan mà chỉ chăm chăm những anh chàng học viên bảnh chọe đằng xa. Thát Khan thi thoảng bắt chuyện, Mục Á chỉ ừ hữ lấy lệ. Vô Phong đoán họ đang hẹn hò. Ngó đồng hồ trên tay Mục Á, hắn thấy hiện là tháng 5 năm 7505. Được một lúc, Thát Khan bỗng đứng dậy cúi đầu:

-Chào thầy!

Mục Á quay lại và thấy một người đàn ông trung tuổi xuất hiện. Cô ả ngạc nhiên vì lần đầu gặp gỡ, nhưng Vô Phong nhận ra ngay đó là Hỏa Phu. Tại thời điểm này, Hỏa Phu đã phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt thiếu tự nhiên, chỉ duy nụ cười luôn thường trực trên môi. Ông ta chào Mục Á rồi bắt tay anh chàng kính cận. Thát Khan gật đầu đoạn giới thiệu với Mục Á:

-Này em, đây là gia sư của tôi, ông Kham Mộ; chúng tôi gặp nhau ở thư viện Minh Tu thành(***). Ông Kham Mộ, đây là bạn gái tôi, Mục Á.

Giới thiệu xong, Thát Khan cùng Hỏa Phu lập tức vào việc. Mục Á mới đầu không lưu tâm, sau phát hiện Thát Khan đã quên bẵng mình. Cô nàng gõ gõ tay mấy lần cốt gây chú ý nhưng chỉ Hỏa Phu ngẩng đầu, còn Thát Khan đã hoàn toàn chìm đắm trong giấy tờ sách vở. Bấy giờ Mục Á không ngắm những anh chàng đẹp mã phía xa nữa mà chú mục Thát Khan. Lần đầu tiên Vô Phong thấy cô ả nhìn Thát Khan kỹ càng như vậy.

-Em tưởng thầy biết rõ cách tạo Tế Bào 7 Mạch? Thầy từng làm dự án đó mà! – Anh chàng kính cận thì thào.

-Không. – Hỏa Phu lắc đầu, giọng nhỏ rí – Chúng tôi lấy Tế Bào 7 Mạch từ một vật chủ tên là Liệt… ừm, Múy biết đấy… Sau này đề án lập bộ phận phát triển Tế Bào 7 Mạch nhân tạo, nhưng tôi không thuộc bộ phận đó. Tôi cũng không rõ công việc của họ tiến xa tới đâu.

-Thầy muốn quay lại khu nghiên cứu ấy?

-Tôi không chắc, nhưng có thể lắm! Tuy nhiên có vài việc quan trọng hơn. Múy có thời gian không? Chúng ta nên gặp người này… – Hỏa Phu chìa ra cuốn sáchTế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch– …giáo sư Vân Tụy, người Xích Quỷ. Người này rất giỏi, Múy nên gặp ông ta!

Thát Khan lập tức sắp xếp ngày đến Thiên Kỷ thành, vẻ mặt háo hức trông đợi cuộc gặp gỡ Vân Tụy. Trong lúc ấy Mục Á vẫn chăm chú ngắm nghía anh chàng kính cận. Căng tin học viện Tinh Thấu Tổ mờ dần, những khung cảnh mới xuất hiện. Dòng thời gian cho thấy Mục Á thường xuyên vắng mặt ở hộp đêm và dành nhiều thời gian bên Thát Khan. Lần này Vô Phong thấy đôi nam nữ ở trong một tiệm trà. Trên bàn đặt bó hoa trà trắng, Thát Khan cặm cụi viết lách còn Mục Á lặng lẽ trông anh chàng làm việc. Im lặng hồi lâu, Mục Á chợt hỏi:

-Công việc quan trọng à?

-Hả? À… phải! – Thát Khan đáp – Tôi cần những bản công thức chi tiết. Em biết đấy, nghiên cứu không phải việc dễ, rất nhiều thứ sẽ phát sinh, tệ nhất là cả công trình bị hủy bỏ. Tôi cũng cần vài loại máy móc, mấy thứ này không chỗ nào bán…

Thấy Mục Á cười, Thát Khan bối rối. Mục Á lắc đầu:

-Không có ý gì đâu! Nhưng anh theo đuổi nghiên cứu vì điều gì? Cái gì mà “tiến hóa” như anh thường nói hả?

Thát Khan nhìn bó hoa trà đoạn trầm ngâm:

-Có lẽ. Nếu có thể “tiến hóa”, con người sẽ bớt chiến tranh, bớt được những nơi như Kim Ngân. Chúng ta không bao giờ phải ngửa mặt lên trời, hỏi rằng “Vạn Thế ở đâu? Tại sao con đau khổ thế này?”. Và… biết đâu, chúng ta sẽ hiểu thế giới của nhau hơn?

-Làm gì có chuyện hiểu thế giới của nhau? Anh mọt sách quá! – Mục Á nhíu mày.

Thát Khan gãi đầu cười trừ. Bỗng Mục Á nhoài người hôn má anh chàng. Thát Khan ngạc nhiên còn cô gái cười tươi:

-Nhưng mà em yêu anh đấy, cục cưng mọt sách à!

Khung cảnh mờ đi, dòng thời gian đưa Vô Phong đến nhà hát ở Hoàng Hôn Cảng. Tại đây đang trình diễn vở nhạc kịch “Trà Hoa Nữ”, đôi Thát Khan – Mục Á ngồi ở tầng lửng. Anh chàng kính cẩn ngái ngủ vì coi quá nhiều lần, còn cô gái điếm lại theo dõi không chớp mắt. Sau buổi trình diễn, Mục Á tạm biệt Thát Khan nhưng không trở về hộp đêm mà đến tiệm trà để gặp một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông mở lời:

-Cô là Mục Á? Chào cô, tôi là quản gia họ Thát. Tôi đến đây theo lời bà Thát Hãn – mẹ cậu chủ Thát Khan. Chắc cô cũng đoán được tại sao cô mời cô đến?! Phải, chuyện về cậu chủ. Bà Thát Hãn muốn cô chấm dứt quan hệ với cậu chủ, nguyên nhân tại sao, chắc cô hiểu. Đây là tiền đền bù và thẻ căn cước mới, bà Thát Hãn mong cô rời khỏi Hoàng Hôn Cảng và không gặp cậu chủ nữa.

Ông quản gia đẩy bọc tiền về phía Mục Á. Cô gái điếm nhìn bọc tiền đoạn nói:

-Người ta nói đàn ông Băng Thổ tự quyết định vận mạng của mình. Thát Khan có ý nguyện của riêng anh ấy, chẳng ai can thiệp được. Họ Thát giàu đấy, thực tình tôi rất thèm khát đống vàng bạc của mấy người. Nhưng để Thát Khan rơi vào tay con nhỏ khác thì tôi không làm được! Phiền ông đem tiền về cho!

Nói rồi Mục Á rời đi, bỏ lại lời dọa nạt từ ông quản gia. Dòng thời gian tiếp tục trôi, Mục Á vẫn làm việc ở hộp đêm nhưng từ chối chung đụng mọi người đàn ông. Cuối năm 7506, Thát Khan dừng việc học, cùng Mục Á tới cửa hàng áo cưới rồi quyết định tới Khẩu Lỗ thành. Đêm cuối ở Hoàng Hôn Cảng, hai người trở lại phòng riêng của Mục Á. Cô gái đưa lôi ra chiếc túi đựng đầy những bức thư tình của Thát Khan:

-Nhớ mấy cái này chứ, cục cưng? Anh may mắn lắm! Chắc trên đời chỉ có em chịu đọc mấy thứ vớ vẩn này!

Anh chàng kính cận đọc những bức thư, hễ đọc xong lại vò giấy định vứt sọt rác. Mục Á kêu lên:

-Sao thế? Giữ lại làm kỷ niệm chứ?

-Ai mà đọc mấy thứ này, chắc tôi độn thổ quá! – Thát Khan cười – Tôi viết mấy thứ này cho em thật à? Ôi, vứt chúng đi! Hoặc để chúng ở đây, được không? Lúc nào đó, chúng ta sẽ lấy sau!

Mục Á cười ranh mãnh:

-Không dám thừa nhận mình ngốc ngếch sao? Anh hèn lắm, đồ mọt sách! Nhưng để chúng ở đây à? Cũng được, lấy chúng làm “quà tạ ơn”, gã bố mì của em sẽ cất giữ cẩn thận. Thằng cha này mê tín lắm, hắn không dám vứt “quà tạ ơn” đâu(****).

Thát Khan gật gù đoạn nắm tay Mục Á:

-Không sống trong lâu đài, không trở thành “bà Thát Khan”, em tiếc không?

-Tiếc chứ, sao không? – Mục Á gật gật – Nhưng giờ em không thích làm bà hoàng, làm Trà Hoa Nữ của anh, vui hơn!

Cô gái ôm cổ Thát Khan và hôn. Dòng thời gian ào qua Vô Phong. Tên tóc đỏ thấy hai người họ đi thuyền cạn vượt Đồng Gió tới Khẩu Lỗ thành và bắt đầu cuộc sống mới. Họ chọn tòa chung cư D-287 làm nơi ở, Thát Khan chọn “Mạt Lã” làm danh tính mới. Họ đến tiệm kim hoàn mua chiếc nhẫn mã số 707, chiếc áo cưới được chuyển đến không lâu sau đó. Họ làm lễ thành hôn tại thánh đường, chính thức trở thành vợ chồng. Hai người mua đồ, trang trí lại căn hộ, xây dựng tổ ấm. Họ trêu đùa nhau, cười nhiều, nói nhiều. Cuộc hôn nhân hạnh phúc.


Một ngày kia, Mục Á ôm bó hoa trà hồng về nhà. Nàng thấy Thát Khan trầm ngâm, ánh mắt đăm đăm vào một hộp kim loại màu đen đặt trên bàn. Mục Á hỏi chuyện gì, Thát Khan trả lời:

-Thầy của anh… ông ấy đi rồi. Ông ấy quay về Tầng 14 chợ rác.

-Cái nơi khủng khiếp đó sao? – Mục Á ngạc nhiên – Sao thầy quay lại đó?

-Thầy muốn xác nhận vài điều. Có lẽ anh phải tiếp tục công việc mà không có thầy. Chuyến đi một chiều, có lẽ thầy sẽ không bao giờ về nữa. – Thát Khan lắc đầu – Thầy để lại mấy thứ này.

Thát Khan mở hộp, bên trong đựng chiếc đĩa vàng cùng tập hồ sơ dày khoảng chục trang nhưng không có bìa. Vô Phong nhào đến nhưng khung cảnh lại thay đổi. Cuộc sống gia đình Thát Khan tiếp diễn. Mục Á làm trong một tiệm hoa, còn Thát Khan tiếp tục công việc nghiên cứu đồng thời tìm nhà tài trợ. Không may cho Thát Khan, Khẩu Lỗ thành lắm tiền nhiều của nhưng không phải mảnh đất ưa chuộng khoa học. Thát Khan luôn trở về trong thất vọng, nhưng mỗi khi trở lại căn hộ, y lại cười vì phía sau cánh cửa có Mục Á đang chờ đợi cùng bình hoa trà:

-Mừng anh về nhà!

Thời gian trôi, Mục Á có bầu, cái thai ngày càng lớn. Nhưng một ngày kia, nàng ngất đi khi Thát Khan vắng nhà. Bệnh viện kịp cứu Mục Á song không thể giữ cái thai. Rồi điều tệ hại ập xuống đội vợ chồng khi bác sĩ nói:

-Rất tiếc, kể từ nay cô không thể mang thai, rất nguy hiểm! Hai người nên dùng phương pháp khác như thụ tinh ống nghiệm hoặc nhờ người mang thai hộ.

Mặc Thát Khan khuyên nhủ, Mục Á vẫn muốn tự mang thai. Nàng có những nguyên tắc của riêng mình. Chuyện buồn qua đi, hoa trà nhanh chóng quay lại căn hộ.

Nhưng cuộc sống ngày càng khó khăn. Thát Khan không thể tìm nhà tài trợ hay công việc đàng hoàng. Mục Á phải chuyển sang làm phục vụ hộp đêm. Tháng 6 năm 7507, Mục Á gặp một tay chơi đẹp trai tên Ngụy Mã. Trò chuyện vài lần, nghe Ngụy Mã nói rằng Đổng Ngư đang dự trù đầu tư khoa học, Mục Á bèn chủ động gợi ý:

-Chồng tôi làm nghiên cứu, anh thử gặp xem!

Ngụy Mã vui vẻ nhận lời. Nhưng cuộc gặp giữa Thát Khan và Ngụy Mã không suôn sẻ. Thát Khan vì khoa học, Ngụy Mã vì tiền. Thỏa thuận không xong, Ngụy Mã bỏ đi. Mục Á cố thuyết phục Ngụy Mã, gã đẹp trai lắc đầu:

-Ây dà, tôi cũng muốn giúp lắm! Nhưng chồng em cứng đầu quá! Bọn thông minh đều hay bị điên mà! Cái gì mà “sự phát triển khoa học”? Nực cười quá!

Mục Á nhíu mày, ánh mắt thoáng tia giận dữ. Ngụy Mã không bao giờ trông thấy ánh mắt đó nhưng Vô Phong thấy rõ. Nén cơn giận, Mục Á hỏi, ngữ điệu nhã nhặn:

-Không còn cách nào sao?

Ngụy Mã cười:

-Nếu em chịu gặp gỡ riêng tư, tôi sẽ xem xét. Mà tại sao cuộc đời trớ trêu thế? Sao người đẹp như em lại cưới người như Mạt Lã chứ?

Mục Á không trả lời. Nàng trở lại căn hộ, nhìn Thát Khan cặm cụi viết lách bằng ánh mắt ưu tư. Vài ngày sau, Mục Á gặp Ngụy Mã trong một căn phòng của hộp đêm. Nàng trút bỏ xiêm y, phô bày thân thể từng làm điên đảo đám đàn ông ở Đông Môn Cao Lầu trước Ngụy Mã. Nàng nói, giọng ngọt ngào:

-Mong anh thực hiện lời hứa!

Nàng cười. Ngụy Mã vui vẻ ôm lấy nàng bắt đầu cuộc truy hoan. Nhưng ngay khi khuất ánh mắt Ngụy Mã, gương mặt Mục Á bỗng lạnh tanh. Chẳng ai hay chuyện ấy, chỉ mình Vô Phong thấy. Vài tháng sau, đề án Tế Bào 7 Mạch khởi động.

Cuộc sống của Mục Á thay đổi. Thát Khan dành hầu hết thời gian ở phòng thí nghiệm, y không thường xuyên về nhà để thấy nàng bên hoa trà, để nghe nàng nói “Mừng anh về nhà!”. Đề án chưa tiến triển, Đổng Ngư dần mất kiên nhẫn. Mục Á luôn cười với Ngụy Mã, xướng những lời ngọt ngào để gã khuyên Đổng Ngư bớt nóng vội, để Thát Khan có thêm thời gian. Nhưng Ngụy Mã cần nhiều hơn thế, Mục Á phải đáp ứng nhu cầu thể xác cho gã. Lắm bận nàng mệt mỏi trở về căn hộ, một mình với bóng tối, một mình với hoa trà. Hoa trà năm ấy kém sắc.

Rồi đề án tiến triển, Thát Khan tạo ra Tế Bào 7 Mạch, y trở thành thủ lĩnh nhóm nghiên cứu. Y thỏa sức vùng vẫy trong thế giới của mình, đám nghiên cứu sinh thừa nhận y là bộ não đề án. Y gọi điện thông báo cho người vợ, Mục Á cười:

-Chúc mừng anh! Hôm nay nhớ về nhé!

Thát Khan vui, nàng vui lây. Đêm ấy rồi nhiều đêm tiếp theo, Thát Khan chẳng về. Nhưng Mục Á không giận. Nàng làm bạn với bóng tối, lấy hoa trà làm thú vui. Hoa trà năm ấy đẹp hơn thường lệ.

Dòng thời gian kéo Vô Phong về Thiên Kỷ thành. Hắn thấy Thát Khan, Vân Tụy cùng anh chàng Lưu Thắng mày mò máy phát nội lực. Mục Á và Ngụy Mã cũng đi theo Thát Khan. Mấy ngày ở Thiên Kỷ thành, Ngụy Mã thường kéo Mục Á gặp gỡ đám bạn hàng của gã, nói rằng vì công việc đề án. Ngày gặp Bì mỏ nhôm, gã cười đoạn chỉ sang Mục Á:

-Chào anh Bì, em là Mạt Lã, đây là vợ em!

Mục Á đanh mặt nhưng nhanh chóng giữ vẻ bình thường. Cuối buổi, Mục Á gọi Ngụy Mã ra một chỗ:

-Sao anh lấy tên chồng tôi? Anh muốn gì?

-Công việc thôi! Làm ăn ở Xích Quỷ này phải có vợ hoặc bồ nhí, đối tác mới nể! Không có vợ hay bồ nhí, người ta coi là trẻ con! – Ngụy Mã cười – Mà em không thấy chúng ta đẹp đôi sao? Em là hoa, cắm vào cái bãi “Thát Khan” không phải quá phí phạm sao?

Mục Á nhếch mép:

-Hoa gì?

-Thì là hoa, hoa rất đẹp mà! – Ngụy Mã nháy mắt – Gần đây có nhà nghỉ, vui vẻ chút nhé?

Mục Á cười, miệng lẩm bẩm “Thằng khốn!”. Ngụy Mã không bao giờ nghe được nhưng Vô Phong nghe rõ ràng. Vài tiếng sau, Mục Á trở lại phòng thí nghiệm trong Khu Chuồng Cọp. Vừa bước lên cầu thang, nàng chợt nghe giọng Lưu Thắng:

-Vợ Mạt Lã là con điếm! Ả cùng thằng Ngụy Mã bước ra từ nhà nghỉ, con nhìn thấy mà!

-Chuyện nhà người ta, kệ đi! – Giáo sư Vân Tụy lên tiếng – Nhưng tiếc cho cậu ấy thật!

Mục Á dừng bước, nàng cúi đầu nghĩ điều chi rồi bước tiếp. Nàng cười với thầy trò Vân Tụy, coi như không biết chuyện. Dòng thời gian trôi, đề án Tế Bào 7 Mạch vấp chướng ngại, Đổng Ngư yêu cầu thí nghiệm người sống, vài nghiên cứu sinh bỏ đi. Ngụy Mã bị điều chuyển công tác, gã không còn về Khẩu Lỗ thành. Rồi bốn năm sau tức năm 7514, Thát Khan nghỉ việc phòng thí nghiệm. Y trở về căn hộ, trở về cuộc sống nghiên cứu sách vở và lại thấy người vợ bên bình hoa trà:

-Mừng anh về nhà!

Thát Khan cười. Họ dành thời gian bên nhau, nói về tương lai, nói về những điều đã qua. Thát Khan thở dài:

-Thầy Vân Tụy mất rồi, đề án kết thúc. Tôi đã tìm được bản chất “nội lực”, giờ là thời gian cho việc khác. Tập hồ sơ, nhớ không? Đó là danh sách những người từng tham gia Đề Án Ngục Thánh. Tôi cần hỏi họ, tôi sẽ biết được bí mật đề án. Tôi cần xác nhận “117” có thật sự tồn tại hay không. Vài tháng nữa, tôi sẽ nghỉ việc ở chỗ Đổng Ngư. Rồi chúng ta về Diệp quốc, quê hương của thân mẫu em, được chứ? Tôi đã tiết kiệm khoản kha khá, em không thể làm bà hoàng, nhưng làm bà chủ tiệm hoa thì sao?

Mục Á chợt nói:


-Anh không định thăm gia đình sao?

-Có thể, lâu lắm tôi chưa gặp thân mẫu… – Thát Khan bối rối – …mà chuyện ấy tính sau. Chúng ta nên bán căn hộ này, nhỉ? Tôi vừa gọi cho tiệm kim hoàn, nhớ không, cái tiệm mà chúng ta mua nhẫn cưới? Tôi muốn tặng em một chiếc nữa, dạo này họ có nhiều mẫu đẹp. Còn một việc nữa, em muốn có con không? Nếu em không muốn…

Thát Khan nói chưa hết, Mục Á đã ôm lấy Thát Khan và hôn nồng nhiệt. Khung cảnh hạnh phúc mờ dần, nhiều hình ảnh khác ập tới. Vô Phong thấy Mục Á thương lượng bán căn hộ, cùng Thát Khan nghĩ việc mở tiệm hoa ở Diệp quốc. Bất thình lình một ngày cuối tháng 9 năm 7515, nàng nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Mục Á đến khu ngoại ô Khẩu Lỗ thành và gặp Ngụy Mã. Gã Ngụy Mã bảnh tỏn ngày nào giờ xuống phong độ, bộ mặt chai sạn ít nhiều. Gã nói:

-Tôi nghe nói Mạt Lã đang nghiên cứu về “nội lực”. Có vẻ anh ta đã khám phá được vấn đề, tôi cần những bản nghiên cứu đó, em giúp nhé?

-Lý do? – Mục Á hỏi.

-Có một phi vụ lớn! – Ngụy Mã nháy mắt – Sau vụ này, chúng ta tha hồ ăn chơi nhảy múa. Em muốn đến Cửu Long chứ? Ở đó đánh bạc thâu đêm suốt sáng!

-“Chúng ta”? Sao lại có chúng ta ở đây?

Ngụy Mã cười khẩy đoạn quàng vai Mục Á:

-Thôi nào! Ở bên tôi, em không vui hơn sao? Nhớ hồi đến Thiên Kỷ thành, ai cũng nói chúng ta đẹp đôi! Em định gắn đời mình cho Thát Khan? Hắn chỉ là một tên nghiên cứu sinh. Hắn có tiền và địa vị để tôn vinh em không? Tôi sẽ làm em trở thành bà hoàng! Em là hoa, em phải ở nơi xứng đáng như tôi.

-Hoa gì?

-Là hoa đẹp chứ sao nữa! – Ngụy Mã nhún vai.

Mục Á nhếch mép cười đoạn gạt tay Ngụy Mã:

-Tôi không hứng thú. Công việc của chồng tôi không phải đồ đổi chác.

-Chồng tôi? – Ngụy Mã mỉa mai – Em chính chuyên từ bao giờ thế, Mục Á? Em quên những gì chúng ta từng làm với nhau?

-Biến đi! – Mục Á xẵng giọng – Từ giờ đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa!

Nàng bỏ đi. Ngụy Mã cười khẩy:

-Rồi em sẽ hối hận thôi!

Ngụy Mã không dọa suông. Một ngày đầu tháng 10, Mục Á về nhà cùng bó hoa trà. Nàng thấy Thát Khan thẫn thờ một góc, trên bàn là vài tấm ảnh. Mục Á chết đứng khi thấy những xấp ảnh chụp nàng và Ngụy Mã lúc vui vẻ hoan lạc. Ngụy Mã đã chụp lén còn Mục Á chẳng hay biết. Thát Khan nhìn nàng bằng cặp mắt vô hồn:

-Là vậy sao… Mục Á? Sau ngần ấy thời gian, em đối xử với tôi như thế?

Mục Á giải thích nhưng Thát Khan lắc đầu bỏ đi. Tháng 10 năm ấy, Thát Khan hiếm khi về nhà, hoặc về trong trạng thái say khướt, thi thoảng chửi bới bâng quơ. Y bỏ mặc Mục Á trong bóng đêm và nước mắt. Bình hoa trà ở đó suốt tháng 10 và chẳng có ai thay mới.

Hoa trà năm ấy ủ rũ, héo tàn.

Dòng thời gian trôi, Vô Phong đến ngày 25 tháng 10 năm 7515, hắn thấy Mục Á ở nhà một mình. Chợt có tiếng gõ cửa, nàng vội chạy ra, ánh mắt chờ mong. Nhưng người đến là Ngụy Mã và hai tên du thủ du thực. Ngụy Mã chào hỏi qua loa rồi tự tiện bước vào nhà. Mục Á lẩm bẩm “Thằng khốn!” đoạn hỏi:

-Đến có việc gì?

-Lạnh nhạt thế? – Ngụy Mã cười – Tôi chỉ muốn thăm em thôi mà! Sao? Cuộc sống thế nào?

Mục Á trả lời, giọng lạnh ngắt:

-Vẫn tốt. Không vấn đề gì.

-Tôi thấy nó không “tốt” như em nói đâu! – Ngụy Mã cười – Chồng em cuối cùng cũng lộ bản chất! Gặp chuyện khó khăn, hắn chỉ biết nát rượu và chửi bới em. Hắn không thể tự mình gặp ông Đổng Ngư xin tài trợ mà phải nhờ vợ mình ngủ với người khác! Hắn cho em cái gì? Hắn có thể làm em thành bà hoàng không? Em xứng đáng nhiều hơn thế! Tại sao tôi phải thuyết phục em thế này? Bởi vì tôi nhận ra giá trị của em. Em thuộc về những buổi tiệc rực rỡ, nơi tất cả phải nhìn em. Hiểu chứ? Tôi sẽ cho em tất cả, nhưng trước hết tôi cần đống tài liệu.

Mục Á lặng thinh. Ngụy Mã liếc quanh, ánh mắt chợt dừng ở két sắt góc phòng. Gã quay lại nhìn Mục Á:

-Trong đó phải không? Tôi cần mã số!

Ngụy Mã hỏi dồn nhưng Mục Á im lặng. Gã đập phá đồ đạc rồi nạt nộ, nàng vẫn không nói. Vừa lúc ấy Thát Khan trở về, trông đám giằng co, y bèn lao vào đấm Ngụy Mã bất chấp việc mình chỉ là tên thư sinh lẻo khoẻo:

-Bỏ Mục Á ra, thằng khốn!

Mục Á gào thét can ngăn nhưng bị hai tên du thủ du thực tóm chặt. Ngụy Mã nổi khùng nhưng gương mặt đẹp đẽ bảnh tỏn bị Thát Khan đấm liên tiếp. Gã không biết Thát Khan từng học đấu kiếm, càng không hiểu cơn giận dữ của đàn ông Băng Thổ đáng sợ tới mức nào. Thấy Ngụy Mã bị đánh tơi bời, một gã du thủ du thực bèn chạy đến, đâm dao trúng lưng Thát Khan. Mục Á kinh hoàng, toàn thân đổ sụp. Thát Khan thở dốc, máu trào lên mắt. Thấy vậy, Ngụy Mã tái mặt:

-Mạt Lã? Mạt Lã! Này ông bạn?! Tôi không cố ý! Mạt Lã! THẰNG NGU, AI BẢO MÀY ĐÂM? – Gã quay sang chửi tên đàn em – Mạt Lã!

Thát Khan không trả lời, vết đâm quá sâu, mạng sống chỉ còn tính bằng phút. Ngụy Mã chạy sang chỗ Mục Á đoạn dí dao lên cổ nàng:

-Lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi! Nào, Mục Á, tôi cần mã số két sắt! Nhanh lên! Em sẽ thành bà hoàng, hoặc là em sẽ ở đây với chồng em mãi mãi!

Mục Á nhìn người chồng trên vũng máu, mắt lưng tròng. Thát Khan ngước đầu nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ máu, miệng mấp máy. Bỗng nhiên Mục Á ngừng khóc rồi nói với Thát Khan bằng giọng lạnh ngắt:

-Xin lỗi anh, chúng ta hết duyên!

Nàng rút chiếc nhẫn nạm kim cương ném về phía người chồng. Thát Khan nhìn chiếc nhẫn rồi cười. Lát sau Ngụy Mã mở két sắt lấy hộp bảo mật. Gã đổ dung dịch “lửa lỏng” lên người Thát Khan nhằm phi tang. Dung dịch cao phân tử ăn mòn da thịt bốc lửa xanh xám, Thát Khan gào thét trong đau đớn, chiếc nhẫn cưới thuở nào rúm ró dưới hơi nóng. Hai tên du thủ du thực làm chập mạch điện, căn hộ chìm trong lửa. Lửa thiêu rụi mọi thứ, thiêu cháy hoa trà. Nhưng Mục Á không một lần ngoảnh lại, không chút vương vấn.

Mục Á theo Ngụy Mã đến Thiên Kỷ thành. Ngụy Mã giữ lời, vung tiền mua nhiều thứ nhằm chiều lòng người đẹp. Mục Á chưa trở thành bà hoàng, nhưng được sống đúng như sở nguyện hồi ở Đông Môn Cao Lầu. Nàng vui vẻ, cười nói nhiều hơn và thủ thỉ những lời ngọt ngào với Ngụy Mã. Nàng kể lại những tháng ngày buồn chán khi Thát Khan vắng nhà, nàng làm Ngụy Mã xiêu lòng. Gã say mê Mục Á, dần dà kể cho nàng nghe đã trộm vài mẫu Tế Bào 7 Mạch và dự định bán chúng cho Lực Lượng Mù Thủy. Gã bán đứng Đổng Ngư.

Rồi hai người gặp Bì Mỏ Nhôm, kế đến là tên nhân viên ngân hàng hám tiền Hiếu Dũng. Trong hộp bảo mật có tài khoản cũ của Hỏa Phu(Kham Mộ) cùng mật khẩu, Ngụy Mã dùng nó làm Tài Khoản 24h(*****). Cuối tháng 11, cả đám đến Hắc Thủy quốc. Ngụy Mã gặp Tập Lâm thương lượng chuyện bán đấu giá, còn Mục Á bị hai gã du thủ du thực giám sát. Một ngày nọ, nàng nói muốn lập tài khoản ngân hàng, Ngụy Mã đồng ý. Ngày nàng tới ngân hàng, Ngụy Mã vắng mặt và chỉ có hai gã đàn em giám sát. Mục Á lập một tài khoản với cái tên “Mạt Lã”, đồng thời chuyển tiền về một tài khoản ở Khẩu Lỗ thành – chính là tài khoản mà Đổng Ngư thường dùng để trả lương cho các nghiên cứu sinh. Số tài khoản Đổng Ngư dài dằng dặc nhưng Mục Á nhớ tường tận.

Thời gian trôi đến tháng 2 năm 7516. Vô Phong thấy Ngụy Mã đưa Mục Á đến nơi giao dịch, theo sau là hai tên đàn em du thủ du thực. Phía trước Ngụy Mã là tên béo Cao Khánh. Gã béo đưa tiền, Ngụy Mã đưa chiếc đĩa vàng. Ngụy Mã cười:

-Xong việc rồi nhỉ? Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội làm ăn tiếp!

Cao Khánh cười gằn:

-Xong việc? Mày nghĩ vậy à?

Đám vệ sĩ của Cao Khánh rút súng bắn. Hai tên đàn em của Ngụy Mã chết ngay tức khắc, bản thân gã kéo Mục Á đi trốn. Người của Lực Lượng Mù Thủy giám sát giao dịch nhưng không can thiệp, mặc bọn Cao Khánh truy đuổi chém giết. Ngụy Mã lái phi thuyền trở lại thành phố, về căn hộ thu dọn đồ đạc và không quên mang theo hộp bảo mật. Gã nói với Mục Á:

-Mẹ kiếp! Tập Lâm đi đêm với thằng béo! Lũ khốn nạn! Mất chiếc đĩa vàng rồi! Chúng ta phải về Cửu Long thôi…

Gã nói chưa dứt lời thì Mục Á xáp đến, tay đâm dao xuyên bụng gã. Ngụy Mã lắp bắp:

-Cái… cái… Mục Á, tại sao em… tại sao…?

-Hoa gì? – Mục Á gằn giọng.


-Hoa… tại sao là hoa?

Mục Á cười và không trả lời. Nàng rút dao, Ngụy Mã đổ gục. Nàng đem hộp bảo mật rời đi rồi chứng kiến cảnh bọn Cao Khánh băm vằm Ngụy Mã từ tòa nhà đối diện. Vài ngày sau, Mục Á lẩn trốn khắp thành phố nhằm tránh bọn Cao Khánh truy lùng. Cuộc chạy trốn chỉ kết thúc khi người của Đổng Ngư tới. Nhờ cuộc giao dịch, bọn Đổng Ngư xác định được vị trí tài khoản và tìm thấy Mục Á. Nàng được đưa về Khẩu Lỗ thành. Đổng Ngư tra hỏi, nàng khóc thấu trời:

-Là Ngụy Mã lừa tôi… không phải tôi muốn thế…

Đổng Ngư ngẩn mặt trước người đẹp. Ông ta dịu giọng:

-Được rồi, được rồi! Vậy cô biết mật khẩu hộp bảo mật không?

-Tôi không biết… hình như Mạt Lã có nói vài lần… nhưng tôi không nhớ…

Mục Á trả lời lấp lửng và Đổng Ngư giữ nàng lại, hy vọng một ngày Mục Á sẽ nhớ mật khẩu. Thời gian trôi đi, Đổng Ngư tới thăm Mục Á nhiều hơn, quan tâm hộp bảo mật thì ít mà trò chuyện với nàng thì nhiều. Một ngày kia, nàng đến văn phòng của Đổng Ngư, chợt nghe ông ta nói chuyện điện thoại thế này:

-Không có gì đâu, bà xã à! Tôi giữ cô ta vì công việc thôi, đừng lo! Tôi sao qua lại với con điếm như cô ta chứ?

Mục Á cười nhạt, coi như không biết chuyện gì mà bước vào phòng. Đổng Ngư vui vẻ chào đón nàng.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Đổng Ngư dần say mê Mục Á, chiều theo mọi nguyện vọng của nàng. Nàng phẫu thuật thẩm mỹ, đổi tên Túc Hương, đổi thân phận. Nàng vốn đẹp lại càng đẹp hơn, dường như Đấng Sáng Tạo không bao giờ để nàng xấu trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nàng nói muốn đánh bạc, muốn hưởng thụ cuộc sống riêng tư, muốn giữ hộp bảo mật để nghiên cứu mật khẩu – Đổng Ngư đáp ứng tất cả. Mỗi lần có tiệc, Đổng Ngư đều mang nàng theo và nàng luôn là tâm điểm chú ý. Nàng đã trở thành bà hoàng thực sự. Đổng Ngư không tiếc lời ngợi khen nàng:

-Em tuyệt vời lắm, Mục… không, ý tôi là Túc Hương! Như hoa vậy!

-Hoa gì? – Mục Á hỏi.

-Hoa hồng, hoặc bất cứ loài hoa nào đẹp nhất! – Đổng Ngư trả lời.

Mục Á nhếch mép cười. Nàng không bao giờ trả lời, bởi thế Đổng Ngư ngày càng say mê nàng hơn.

Đánh bạc nhiều, Túc Hương dần thân quen vài nhân vật máu mặt ở Khẩu Lỗ thành. Một đêm nọ, sau buổi đánh bạc, nàng trở về căn hộ rồi mở hộp bảo mật. Vài hình ảnh nhiễu loạn thoáng qua, Vô Phong dù cố gắng nhưng không thể nhìn rõ mật khẩu. Túc Hương mở hộp, lôi ra tập hồ sơ không bìa. Nàng mở nó, rà soát từng dòng. Vô Phong nhận ra tập hồ sơ là bản danh sách tên những người tham gia Đề Án Ngục Thánh, hầu hết những cái tên đã bị gạch ngang, chỉ còn vài cái tên nguyên vẹn. Tập hồ sơ cũng không đầy đủ khi bị xé mất vài trang. Vô Phong thấy Mục Á gọi điện cho một người bạn thường chơi chung sới bạc:

-Tôi Túc Hương đây! Hôm nay chơi vui quá! À, có chuyện này tôi muốn nhờ… hơi tế nhị một chút… bà có thể giúp không? Vậy sao? Thật tốt quá! Nhờ bà điều tra giùm tôi những người này… tên là… người này… tên là… tôi sẽ gửi thông tin qua thư điện tử. Có kết quả, xin bà trả lời ngay! Cảm ơn!

Cuộc sống năm 7516 của Mục Á diễn ra đều đều như thế. Ban ngày nàng là Túc Hương thích trưng diện và đánh bạc. Ban đêm, nàng là Mục Á làm nốt những công việc mà Thát Khan không bao giờ thực hiện được. Bản danh sách ngày càng nhiều dấu gạch ngang, cho tới một ngày nọ, nàng nhận được tin tức khả quan. Nàng bấm số điện thoại, hồi hộp chờ đợi rồi khi người ở đầu dây bên kia bắt máy, nàng vui mừng khôn tả. Hình ảnh ngày càng nhiễu loạn, Vô Phong chỉ nghe được mấy lời thế này:

-Phải… chồng tôi từng nghiên cứu nó… ông… ông ở Tuyệt Tưởng Thành… tôi sẽ sắp xếp… hẹn gặp ông… tôi sẽ đến Tuyệt Tưởng Thành… tôi sẽ đến…

Bóng đêm ụp xuống Vô Phong. Hắn không thể nhìn thêm điều gì nữa. Nhưng rồi bóng đêm mở ra một khung cảnh rõ ràng, đầy đủ màu sắc và sống động vô cùng. Lúc này là một ngày cuối năm 7516, hắn thấy Túc Hương ngồi bên cửa sổ, trước mặt là bình hoa trà đỏ cùng tấm ảnh cưới giữa nàng và Thát Khan. Nàng không còn gương mặt của Mục Á, nhưng ánh mắt trìu mến mà nàng dành cho bức ảnh là đôi mắt của Mục Á. Nàng nhìn trời đêm Khẩu Lỗ thành, trông những dải tinh vân trắng chảy về phương bắc xa xôi, nàng chợt nói:

-Hôm nay là mười năm ngày cưới…

Mục Á ngừng nói. Nàng thu mình trong đầu gối và mái tóc đen kiêu sa huyền bí:

-Ngày cuối cùng ấy… anh nói “hoa trà”, phải không? Em biết! Rồi em sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình gây ra. Em sẽ không được hưởng kết cục tốt đẹp. Nhưng em cần đến Tuyệt Tưởng Thành. Em cần tìm “117”, nói mọi thứ cho anh ta.

Nàng cười một mình, bàn tay mảnh dẻ chạm bức ảnh:

-Khi nào hết mọi thứ, em sẽ về với anh. Và em sẽ mãi mãi là Trà Hoa Nữ của anh…

Và nàng bắt đầu hát, bài hát từ vở nhạc kịch mà hơn mười năm trước nàng từng xem ở nhà hát Hoàng Hôn Cảng. Gió thổi nhẹ, hoa trà đỏ rung rinh. Năm ấy, hoa trà rực rỡ tựa mặt trời giữa đêm tối và đẹp hơn hết thảy.

Này chàng trai, người phương bắc, tóc lấm tuyết, mắt buốt giá, áo sờn trắng, chân giẫm băng
Có buồn không? Vì một mình, vì mỏi mệt, vì đơn côi, không mối tình?
Trời xa xăm, gió căm căm, mây vạn dặm, anh có thấy trà hoa trắng?
Sói hú đông, băng phủ đồng, tuyết mênh mông, anh có thấy trà hoa hồng?
Quạ khóc hờn, sớm mù sương, đường xám tro, anh có thấy trà hoa đỏ?
Không mối tình, chỉ đơn côi, ôm mỏi mệt, khóc một mình…
…anh có cần Trà Hoa Nữ?
Như nắng sớm, như hoa nở, mơ mộng trong cõi mộng, em đến trong mộng mơ, trán dựa trán, vai tựa vai, lưng kề lưng và ta sẽ hát…
Mừng anh về nhà! Mừng người phương xa!
Về nhà nhỏ, em dang tay, đôi tay nhỏ, em dâng hoa trà đỏ
Về phòng trống, em ôm anh, phủi tuyết băng, tặng anh hoa trà trắng
Về giường đơn, em hôn anh, xua đêm đông, và chúng ta cùng cắm hoa trà hồng
Mừng anh về nhà! Mừng người lữ khách!
Biệt ly khúc hát ly biệt
Biệt âu sầu, biệt tương tư
Bởi em là Trà Hoa Nữ…
Mừng anh về nhà!


*
* *

-Xong chưa Vô Phong? Chúng tôi không chịu được nữa!

Tiếng hét của Mi Kha đưa Vô Phong về thực tại. Trên tay hắn, Túc Hương sắp tắt thở. Cô gái đặt tay lên hộp bảo mật, dùng hết hơi sức nói với hắn:

-Nhà… sách… nhẫn…

Và rồi nàng tắt thở, nhắm mắt một cách mãn nguyện. Vô Phong không nỡ buông, hắn không muốn bỏ nàng ở lại. Nhưng rồi tiếng súng, tiếng gào thét từ cuộc chiến buộc phải hắn phải đi. Hắn cùng Mi Kha và Kh’srak rời khu sảnh, băng qua những hành lang hẹp rồi nhảy lên phi thuyền đang đợi ở ngoài. Anh chàng Hồ Quy tới vừa kịp lúc, trên phi thuyền có Si Giáng và giáo sư Y Man. Phi thuyền tăng tốc rời khỏi Khẩu Lỗ thành. Vô Phong nhìn tòa nhà đỏ lửa, lòng đầy lợn cợn. Mi Kha hỏi hắn:

-Sao? Con điếm ấy có thông tin đáng giá không?

Vô Phong không trả lời Mi Kha. Hắn nhìn thành phố, cố gắng tìm bóng dáng hoa trà. Nhưng rồi hắn được biết năm nay khí hậu thất thường, hoa trà hiếm hoi, Khẩu Lỗ thành không có hàng nhập.

Năm nay hoa trà không nở.

(*) Thát Khan nhập học năm 7503, xem lại Quyển 3 Chương 86

(**) khi còn bé, Thát Khan được đưa tới Kim Ngân theo truyền thống gia đình, có ảnh chụp, xem lại Quyển 3 Chương 86

(***) Thát Khan từng đến thư viện ở Minh Tu thành cùng Hỏa Phu, ông già chủ quản thư viện kể việc này, xem lại Quyển 3 Chương 82

(****) “quà tạ ơn” của gái điếm Băng Thổ, xem lại Quyển 3 Chương 86

(*****) Tài Khoản 24h, xem lại Quyển 3 Chương 91


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận