Ngục Thánh

Cuối tháng 4, Đệ Thập ốm, không nặng nhưng phải nghỉ vài ngày.

Dưới nắng ấm còn vương cái lạnh se se còn sót từ mùa xuân, Lục Châu rảo bước trong hoàng cung, theo sau là Chiến Tử. Trong ấn tượng của nhân viên chính phủ, công chúa đôi lúc rụt rè và lễ phép quá mức. Có người thích, có người không thích Lục Châu. Vài người thậm chí cho rằng nàng trẻ con.

Gặp lại những người ấy, công chúa mỉm cười vẻ khiêm nhường. Vẫn là công chúa thuở trước nhưng người ta cảm giác hành động của nàng có tư thế “bề trên”, không còn trẻ con nữa. Người thích, người không thích, nhưng tất cả đều cúi đầu kính trọng nàng. Vài ngày nữa tại Thánh Vực, nàng sẽ trở thành Tổng Lãnh hoặc Phó Tổng Lãnh, cương vị nào thì tùy quyết định của Thánh Vực. Nhưng kể từ giờ Lục Châu là đại diện Nữ Thần Tiên Tri, là bộ mặt Phi Thiên quốc.

Nhưng vài người kính trọng với tâm thế khác. Họ mường tượng một ngày kia nàng ngồi trên chiếc ngai thủy tinh và hết thảy dân chúng hô vang “Nữ Hoàng vinh quang!”(*). Họ có lý do để tin điều ấy. Đệ Thập độ này sức khỏe kém, người ta lo ngài sẽ kết thúc cuộc đời như con người bình thường. Người họ Bạch Dương trên trăm tuổi vẫn trẻ trung, nhưng Đệ Thập mới bảy mươi đã đầy nếp nhăn, hom hem thấy rõ. Ngộ nhỡ Đệ Thập xảy ra chuyện không may, có thể Lục Châu sẽ trở thành Bạch Dương Đệ Thập Nhất.

Dù vậy, người ta chẳng thấy công chúa quan tâm lời đồn đại. Nàng vẫn bước, vẫn tươi cười, thậm chí dừng chân bắt chuyện vài người quen, tựa thể hôm ấy chỉ là ngày bình thường giống bao ngày khác.

Tới phòng điều trị, Lục Châu thấy cha mình đang ngả lưng đọc báo, thi thoảng ngẩng đầu coi tin tức từ máy chiếu. Hoàng đế hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là gương mặt xanh xao cùng áo bệnh phủ kín người. Nhận ra Lục Châu, Đệ Thập mỉm cười rồi hôn trán nàng. Công chúa muốn ôm nhưng hoàng đế lắc đầu từ chối, bảo rằng mình bị đau lưng. Lục Châu hỏi:

-Cha ổn chứ?

-Cảm cúm thôi! – Đệ Thập đáp – Thời tiết thay đổi nữa. Có vẻ ta không khỏe khoắn như ông nội con hay các bậc tiền bối, chắc sống được trăm tuổi là cùng!

Lục Châu nhăn mặt trách cha mình nói gở, hoàng đế cười xòa. Phía cửa, người phục vụ mang trà cho hoàng đế. Nhìn tách trà xanh dương nhúng lá lưỡi mác đỏ tía, Lục Châu kêu lên:

-Cha đang kiêng trà thiết mộc cơ mà?

-Bác sĩ nói uống một chút thì được. Ta chỉ uống “một chút” thôi! – Hoàng đế nháy mắt.

Đệ Thập hớp ngụm trà lớn, hoàn toàn trái ngược cái gọi là “một chút”. Ông bảo nhân viên y tế ra ngoài rồi hỏi chuyện con gái:

-Nghe nói con đang tìm sự ủng hộ từ Liên Hiệp Bờ Tây? Con gặp họ khi nào? Kết quả tốt chứ?

Công chúa gật đầu:

-Con gặp người bên Liên Hiệp hồi thi Tổng Lãnh (**). Nói chung, người Liên Hiệp… hơi cực đoan. Họ không thích cách cha điều hành nội bộ. Họ nói cha quá nhún nhường. Nhưng họ thích cái cách cha đối ngoại, đặc biệt là với Lưu Vân.

-Tóm lại là họ ủng hộ con?

-Có, thưa cha. Tình hình khá khả quan!

-Hay đấy! Người Liên Hiệp ủng hộ thành viên họ Bạch Dương, chuyện này lâu lâu mới có! Vậy con lấy lòng họ bằng cách nào? Thảo ra một chính sách giống như ta đang làm?

-Không. – Lục Châu lắc đầu – Nó khác nhiều, thưa cha. Tất nhiên là cũng có vài điểm giống, nhưng rất nhiều thứ khác biệt.

-Ta có thể biết không?

Công chúa lắc đầu từ chối, thái độ dứt khoát. Đệ Thập mỉm cười:


-Đúng, phải như vậy mới là người họ Bạch Dương. Cạnh tranh là tất cả! Nhớ nhé, đừng nhân nhượng anh trai con, cũng đừng nhân nhượng ta. Ngôi vị Bạch Dương Đệ Thập Nhất, con phải cố mà giành lấy. Nhớ chưa? Cố gắng giành sự ủng hộ từ Liên Hiệp, không còn nhiều thời gian đâu.

-Không còn nhiều thời gian là sao? Cha muốn bầu cử sớm? Nhưng cha còn khỏe mà?! – Lục Châu ngạc nhiên.

Đệ Thập nói:

-Ý ta là con nên khẩn trương hơn. Nghe này, anh trai con đang xúc tiến gặp gỡ Phái Miền Đông, nghe đâu cũng khả quan lắm! Ta không thích nó làm hoàng đế, tại Phi Thiên lâu rồi chưa có nữ hoàng. Cố lên con gái, đừng để Lục Thiên bắt nạt!

Công chúa cười lớn. Đệ Thập tiếp lời:

-Ngày mai, chúng ta mở tiệc đón đoàn ngoại giao Tùy Quý quốc từ Thượng Cổ, hoàng tử và quý tộc nước ấy cũng tới. Con xem anh chàng nào vừa mắt thì lựa nhé!

Lục Châu vâng dạ lấy lệ. Nàng không muốn sa vào tranh cãi như những lần trước. Cha con Đệ Thập cứng đầu giống nhau, hễ tranh luận là chẳng ai chịu thua ai. Biết rõ điều ấy, hoàng đế cũng không nói thêm và chuyển chủ đề:

-Mấy hôm nữa, con cứ theo thầy Tây Minh đến Thánh Vực, đừng lo cho ta. Việc của con là nhậm chức, nhớ thể hiện cho tốt. Còn nữa, ngày đầu tiên, đừng hứa cái gì với bất cứ ai. Ta dám cá người Tuyệt Tưởng Thành sẽ đòi gặp con. Đừng hứa với họ điều gì!

Lục Châu cắn môi ngẫm ngợi:

-Con nghe nói Liệt Giả đã tập hợp Đầu Sói ở miền nam Kim Ngân. Vậy là ông ta muốn vượt Lằn Ranh Đỏ? Ông ta nhắm tới Tuyệt Tưởng Thành? Tin tức thật sao?

Hoàng đế gật đầu xác nhận. Ông nhấp ngụm trà, gập tờ báo, nhìn quanh rồi nói khẽ:

-Liệt Giả có cơ sở để đánh. Hồi tháng 3, gã gặp gỡ Bảy Người Mạnh Nhất nhằm tìm kiếm đồng minh(***). Có bốn người đồng ý liên minh với Liệt Giả, một người bỏ phiếu trắng. Chỉ hai người từ chối hợp tác là Bất Vọng và Đạn Đạo. Chính Bất Vọng cung cấp tin này, rất đáng tin cậy.

Lục Châu nín thở:

-Những bốn người trợ giúp Liệt Giả sao? Đáng lo… à không, Tuyệt Tưởng Thành còn lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn.

-Nhưng chính người Tuyệt Tưởng không tin tưởng lá chắn. Chuyện lạ! – Đệ Thập nói – Tình báo không khai thác được gì. Có lẽ cái tên “Liệt Giả” khiến họ sợ hãi, nhưng sợ hãi tới mức đi khắp nơi cầu viện, ta chưa thấy bao giờ. Hay vì Liệt Giả quá mạnh?

Lục Châu cắn môi suy nghĩ một hồi, sau nói:

-Liệt Giả mạnh, rất mạnh. Thầy Tây Minh nói chẳng còn ai dám đánh tay đôi với ông ta. Nhưng lá chắn là chuyện khác… Mà chúng ta phản ứng thế nào, thưa cha?

Hoàng đế chép miệng:

-Như mọi quốc gia khác: bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành. Nếu Tuyệt Tưởng thắng thì chẳng nói làm gì, nếu họ thua, chúng ta sẽ đưa quân tới lấy lý do “lập lại hòa bình”, tiện thể chiếm các mỏ quang tố.

Lục Châu nhíu mày:

-Chúng ta làm vậy thật sao? Điều này… điều này…


-Ý định ban đầu là vậy. Nhưng cuộc họp Bảy Người Mạnh Nhất đã thay đổi tất cả.

Đệ Thập hớp ngụm trà thứ hai, tách trà vơi quá nửa. Ông nói:

-Bảy Người Mạnh Nhất không phải thích làm gì cũng được. Vì quá mạnh nên họ có khả năng ảnh hưởng tới cục diện lãnh thổ, chiến tranh, chính trị, kinh tế, vân vân. Nhằm kìm hãm họ, Chợ Rác phải tổ chức cuộc họp giữa bảy người và giải quyết vấn đề bằng biểu quyết. Vấn đề chỉ được thông qua nếu số phiếu “đồng ý” quá bán. Ví dụ Liệt Giả muốn mượn quân lực từ Bảy Người Mạnh Nhất, gã phải có tối thiểu bốn phiếu. Không đủ phiếu, gã không thể mượn quân, kẻ muốn cũng không thể cho gã mượn. Phi Thiên đã dự tính chuyện này và tin chắc gã không bao giờ có nổi bốn phiếu.

Hoàng đế ngừng lại để nhấp trà. Trà hết, ông định gọi thêm vì thèm nhưng Lục Châu nhất mực can ngăn. Đệ Thập tiếp lời:

-Chúng ta đã lầm. Kẻ thứ tư bỏ phiếu “đồng ý” là Hệ Tôn – nhân vật mới trong Bảy Người Mạnh Nhất. Thông thường, người mới cần thời gian ổn định lãnh thổ hoặc tìm kiếm tài trợ. Chúng ta không bao giờ nghĩ hắn dám theo canh bạc rủi ro Liệt Giả. Nhưng hắn làm thật! Trong lịch sử Bảy Người Mạnh Nhất, Hệ Tôn là đầu tiên, cũng là kẻ duy nhất làm thế. Giả sử Phương Tưởng còn sống, chuyện này chắc chắn không xảy ra.

-Các nước khác biết chuyện chứ?

-Chắc họ biết rồi. – Hoàng đế đáp lời – Nhưng chúng ta không chắc họ phản ứng thế nào, chính họ đang mắc kẹt nữa kia! Băng Thổ rối bét, sáu nước miền đông bị Bắc Thần và Lưu Vân nhòm ngó(****); Diệp quốc và Bắc Thần xung đột kéo theo cả hai liên minh bất hòa. Tình hình như vậy, liệu họ còn quan tâm Tuyệt Tưởng Thành?

Lục Châu nghĩ ngợi, sau nói:

-Xét ra chỉ còn Trục Chữ Thập vẫn yên bình. Lưu Vân là nước đủ khả năng gửi quân tới hỗ trợ Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng chuyện đó… bất khả thi.

-Lý do? – Đệ Thập hỏi.

-Liên Minh Phương Bắc đang quản lý phòng tuyến trước Tuyệt Tưởng Thành. Lưu Vân muốn gửi quân thì phải hỏi Đại Hội Đồng, mà chắc chắn các nước – đặc biệt là Băng Hóa – sẽ phản đối vì không muốn Lưu Vân chạm vào mỏ quang tố ở Tuyệt Tưởng. Lưu Vân cũng không muốn giúp vì tốn nhân lực vật lực mà chẳng được gì. Lưu Vân… họ sẽ bỏ mặc Tuyệt Tưởng.

Hoàng đế gật gù như hài lòng với câu trả lời của Lục Châu. Ông thở dài:

-Người Tuyệt Tưởng đi khắp nơi tìm sự trợ giúp. Liên minh nào đồng ý, họ gia nhập liên minh ấy. Nhưng vì quang tố, chẳng liên minh nào chìa tay cứu họ. Song quang tố chỉ là một phần. Ích kỷ, kiêu ngạo, tự cao tự đại – người Tuyệt Tưởng đã sống như thế từ lâu và ai cũng mong thấy ngày họ sụp đổ.

-Chúng ta bỏ mặc họ sao?

Đệ Thập nói:

-Hãy đợi câu trả lời từ Trần Độ. Nếu ông ta thuyết phục được các liên minh, chúng ta sẽ suy xét. Còn không, người Tuyệt Tưởng phải tự lo thân.

Lục Châu thừa nhận cha mình hành xử đúng song tâm tư lấn bấn chẳng yên. Im lặng một hồi, nàng lên tiếng:

-Người Tuyệt Tưởng ích kỷ, nhưng chúng ta đối xử họ bằng sự ích kỷ hơn thế. Con nghĩ cứ thế này sẽ chẳng dẫn tới đâu. Lẽ nào chúng ta không thể gạt bớt lợi ích để hiểu thế giới của nhau hơn?

Đệ Thập lắc đầu cười:

-Ta từng nghĩ như con. Nhưng sau nhiều năm, ta nhận ra con người chẳng muốn hiểu thế giới người khác, cũng chẳng cần ai hiểu thế giới của mình.


Lời người cha chỉ khiến Lục Châu thêm bối rối. Đệ Thập xoa đầu nàng:

-Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, con gái. Cứ chờ tin tức từ Trần Độ, cầu mong kết quả tốt, nhưng cũng đừng hy vọng quá nhiều!

Lục Châu cúi đầu vâng dạ. Nàng trò chuyện thêm lúc nữa rồi tạm biệt hoàng đế, ra về trong tâm trạng khó xử. Nàng muốn giúp người Tuyệt Tưởng bằng tinh thần thánh sứ. Nhưng bước được một quãng, nàng nhận ra mình chẳng hiểu gì về họ ngoài lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn.



Sáng ngày 30 tháng 4, Đại Hội Đồng mở phiên họp ở Sảnh Lớn thuộc tòa đại thành. Bốn liên minh và các nước trung lập, tổng cộng ba trăm quốc gia có mặt đầy đủ. Bốn tiếng đã qua với đủ đàm phán, tranh luận, cãi cọ, mạt sát… nhưng cuộc họp vẫn chưa đi tới đâu.

Rộng lớn, mái trần hình vòm chạm khắc bản đồ thế giới Tâm Mộng, chạy dọc từ trần xuống sàn là năm khe cửa khổng lồ hắt ánh sáng lên năm hàng ghế, bốn hàng cho bốn liên minh cùng một hàng cho phe trung lập quây quanh trung tâm sảnh – quang cảnh Sảnh Lớn đại thể là vậy. Ba mươi năm làm thư ký, hai mươi năm làm pháp quan rồi mười năm làm thủ lĩnh pháp quan, Trần Độ chẳng thấy nơi này đổi khác.

Vật vẫn thế nhưng người đã đổi. Trần Độ phóng mắt sang Liên Minh Phương Bắc, nhận ra ghế trống ngày càng nhiều trong khi phe trung lập lại đầy lên. Đại diện sáu nước Miền Đông Băng Thổ chưa rời chỗ nhưng cũng không ngồi gần người Băng Hóa. Suốt hàng trăm năm lịch sử, Liên Minh Phương Bắc chưa bao giờ rệu rã như lúc này. Con đại bàng khổng lồ đất tuyết đã rũ cánh sau chuyến bay quá dài. Làm sao để thuyết phục kẻ mỏi mệt? – Trần Độ tự hỏi

Trần Độ ngoảnh về trung tâm sảnh. Ở đó là hình ảnh ba chiều đại sứ Diệp quốc đang dành lời phát biểu gay gắt cho Bắc Thần. Trần Độ nhớ người Diệp quốc luôn biết cách làm dịu cái đầu nóng của người khác và của chính mình. Họ hiếm khi nổi giận. Nhưng kể cả những khoảnh khắc hiếm hoi đó cũng chẳng thể so với bây giờ.Ngược lại, Bắc Thần từ hàng ghế Nhất Thống Cục cũng chỉ đích danh Diệp quốc là “đám không tặc xâm lấn lãnh thổ”. Trần Độ vốn chỉ quen Bắc Thần lặng lẽ lấn tới, chưa từng biết một Bắc Thần phô trương và mạnh miệng. Sảnh Lớn bỗng chốc trở thành cái chợ cho hai bên lời qua tiếng lại. Làm sao để thuyết phục những cái đầu đang sôi sùng sục? – Lão ngẫm nghĩ.

Và kẻ im lặng nhất luôn có nhiều điều để nói nhất. Từ đầu tới giờ, khối Trục Chữ Thập chưa một lần phát biểu mà chỉ ngấm ngầm quan sát cục diện. Trần Độ nhìn một loạt rồi thở dài thất vọng. Lão thấy hàng trăm cặp mắt mường tượng cục quang tố óng ánh gân đỏ. Tất cả đang mờ mắt vì lợi ích và chẳng thèm để ý nguy cơ từ miền nam Kim Ngân xa xôi. Làm sao để thuyết phục kẻ tham ăn? – Trần Độ suy tính.

Lão già kín đáo quay về phía sau, thấy những thành viên Khối Ngũ Giác từ Thượng Cổ rù rì bàn bạc. Họ đang dự thảo đồng tiền mới, chính sách tài khóa mới, luật lệ mới. Họ muốn phủ nhận “thùng vàng” hay “thùng kim cương”, những thứ tiền tệ đã duy trì ở Tâm Mộng từ rất lâu. Hỗn loạn khắp nơi, chiến tranh gần kề nhưng họ không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Làm sao để thuyết phục kẻ có ý chí riêng? – Lão già đau đầu.

Bên phía trung lập, Người Tuyệt Tưởng đã khác. Không còn chọn chỗ ngồi lửng lơ như thường lệ, họ ngồi hàng ghế đầu và chăm chú theo dõi từng diễn biến cuộc họp. Nhưng chẳng ai chú ý họ ngoài Trần Độ. Người Tuyệt Tưởng nhìn thủ lĩnh pháp quan Phi Thiên, chờ đợi lão cất lời. Trần Độ gõ gõ gõ ngón tay, thâm tâm khó xử. Lão đã đưa ra giải pháp nhưng người Tuyệt Tưởng khó chịu thấy rõ. Họ như hòn đá tảng ngoan cố chống lại dòng chảy của lợi ích và lợi dụng. Làm sao để thuyết phục kẻ cứng đầu? – Trần Độ thở dài.

Trách người Tuyệt Tưởng xưa nay ích kỷ hay trách toàn thể Tâm Mộng ích kỷ quay lưng với Tuyệt Tưởng?

Từ bao giờ Đại Hội Đồng chia rẽ? Là khi Hắc Thủy quốc nổi dậy làm phương bắc lục đục? Là khi Bắc Thần xung đột Diệp quốc? Hay nó vốn đã chia rẽ từ lâu, khi mà người ta chia hàng ghế nhằm phân biệt liên minh thay vì trộn lẫn chúng với nhau?

Người Năm Đế Chế Cổ Đại tin rằng khi tất cả chung một ngôn ngữ, thế giới Tâm Mộng sẽ thống nhất. Và quang cảnh Sảnh Lớn này là viễn cảnh của họ: chia tách, đầy rẫy tư tưởng độc lập. Không ai chịu hiểu thế giới người khác, cũng chẳng ai cần người khác hiểu thế giới của mình.

Chờ đợi mãi, cuối cùng cũng tới Trần Độ phát biểu. Lão không ngồi một chỗ mà lê tấm thân cọc cạch xuống trung tâm sảnh. Máy chiếu rọi vào Trần Độ, phóng lớn hình ảnh của lão lên không trung. Hàng trăm cặp mắt, hàng trăm tư tưởng giờ tập trung vào lão già. Đằng hắng vài tiếng, Trần Độ mở lời:

-Thế giới Tâm Mộng đang trải qua những giờ phút khó khăn nhất. Nhưng tôi tin Đại Hội Đồng này vẫn là một khối đoàn kết và thống nhất. Khúc mắc sẽ được giải quyết, bất hòa sẽ được xoa dịu, tôi tin như vậy. Tạm gác những vấn đề đã cũ, tôi đứng ở đây để cảnh báo một nguy cơ khác lớn hơn. Hơn năm trăm(500) Đầu Sói đã quy phục Liệt Giả, bốn trong số Bảy Người Mạnh Nhất đã hợp tác với gã. Về cơ bản, Liệt Giả đã thống nhất miền nam Kim Ngân. Sẽ không nghi ngờ gì nếu gã tiến qua Lằn Ranh Đỏ.

Bản đồ Kim Ngân hiện lên sau lưng Trần Độ. Cả khán phòng im lặng, Trần Độ nhìn một lượt rồi chỉ vào phân đoạn Lằn Ranh Đỏ phía trước Tuyệt Tưởng Thành:

-Chỗ này hiện do Liên Minh Phương Bắc cai quản. Nhưng theo tình hình hiện nay, tôi nghĩ người phương bắc cần được hỗ trợ. Các vị từng nói Liệt Giả không đủ khí tài để đánh phòng tuyến, nhưng với bốn trong Bảy Người Mạnh Nhất, gã hoàn toàn đủ khả năng. Khối Ngũ Giác chúng tôi có thể giúp đỡ, và tôi mong Trục Chữ Thập cũng hành động tương tự. Nếu Nhất Thống Cục muốn giúp đỡ, chúng tôi cũng rất vui lòng!

Các liên minh im lặng. Trần Độ lại nhìn họ một lượt, sau tiếp tục:

-Nếu phòng tuyến tan vỡ, chúng ta cần hỗ trợ Tuyệt Tưởng Thành. Gửi quân đội, tiếp sức hậu cần, tài trợ kinh tế… chúng ta cần làm mọi thứ để giúp Tuyệt Tưởng. Tôi thiết nghĩ bốn nước Phi Thiên, Băng Hóa, Lưu Vân và Bắc Thần cần chung tay giải quyết vấn đề.

Đại diện các bên im tiếng. Họ châu đầu bàn bạc một lúc, sau người Băng Hóa cất lời:

-Luật định không cho phép nước nào can thiệp Tuyệt Tưởng Thành. Nếu có, đó là việc của liên quân.

Trần Độ nói:

-Liên quân đang thiếu hụt lực lượng, lo nạn khủng bố miền bắc Kim Ngân còn chưa xong. Trừ phi Đại Hội Đồng bổ sung gấp ba số lượng, mà chuyện ấy hiện giờ là không thể.


-Có thể trao đổi chuyện bằng quang tố không? – Đại diện Lưu Vân lên tiếng.

Toàn bộ người trong sảnh thẳng lưng. Trần Độ đã đưa ra giải pháp này với người Tuyệt Tưởng bởi lão biết nó chắc chắn xảy ra. Ngoảnh sang hàng ghế trung lập, lão thấy người Tuyệt Tưởng khó nhọc đứng dậy và khó nhọc cúi đầu. Họ xưa nay chưa biết cúi đầu.

-Chúng tôi rất biết ơn nếu được các vị giúp đỡ… – Người Tuyệt Tưởng nói – Chúng tôi có thể chia sẻ với các vị mỏ khai thác quang tố vùng tây, cách rẻo Mạn Đà khoảng ba mươi cây số.

Trần Độ thầm thở phào. Một đề nghị không tồi, thậm chí quá hời cho bốn nước. Đại diện Bắc Thần nói:

-Tôi nghe nói trữ lượng vùng tây không thực sự nhiều. Chi bằng Tuyệt Tưởng cho phép chúng tôi khai thác bên trong rẻo Mạn Đà, thế nào(*****)?

Trần Độ nhíu mày như không thể ngờ chuyện này. Đại diện Tuyệt Tưởng tức giận:

-Không thể được! Rẻo Mạn Đà là đất tổ! Bia mộ tổ tiên của chúng tôi nằm trong đó! Các vị không thể khai thác nó!

Đại diện Bắc Thần nhún vai:

-Chúng tôi đâu nói sẽ động chạm tổ tiên của Tuyệt Tưởng? Mà giờ các vị coi trọng cái gì? Sự tồn vong của Tuyệt Tưởng hay mảnh đất tổ tiên?

Người Lưu Vân và Băng Hóa im lặng, ánh mắt trông đợi câu trả lời từ Tuyệt Tưởng. Không hẹn mà gặp, cả ba nước đều muốn thọc tay vào rẻo Mạn Đà. Đại diện Tuyệt Tưởng cười nhạt:

-Xin lỗi các vị, không bao giờ có chuyện ấy!

-Vậy tôi nghĩ Tuyệt Tưởng Thành nên tự giải quyết vấn đề. – Đại diện Bắc Thần nói – Dù sao thì Lằn Ranh Đỏ cũng chẳng thể vỡ, mà nếu nó vỡ thật, các vị vẫn còn Bách Quang Lam Thuẫn mà!

Một tràng cười nhạt thếch râm ran khắp khán phòng. Đó là lần cuối cùng Sảnh Lớn chú ý tới Tuyệt Tưởng Thành.

Cuộc họp kết thúc, Trần Độ gặp riêng phái đoàn Tuyệt Tưởng Thành. Lão nói:

-Các vị thử chờ đến chiều nay xem sao? Tôi sẽ gặp ba liên minh và nói chuyện với họ. Thương lượng mà! Phải tốn thời gian thôi!

-Cảm ơn ngài Trần Độ. – Người Tuyệt Tưởng cười – Phiền ngài vất vả, nhưng chúng tôi cũng chẳng trông mong gì. Có lẽ chúng tôi kỳ vọng quá nhiều.

-Các ông từ bỏ? – Trần Độ nheo mắt.

-Tâm Mộng định kiến với chúng tôi, vậy tại sao chúng tôi phải mở lòng với họ?

Nói rồi người Tuyệt Tưởng cúi thấp người, cánh tay dang rộng trước Trần Độ. Họ rời đi, chừng như sẽ không tham dự cuộc họp buổi chiều. Trần Độ ngước nhìn tấm bản đồ trên trần Sảnh Lớn. Lão nhận ra chính thế giới này cũng ích kỷ và đầy định kiến khi đẩy Kim Ngân ra xa những lục địa còn lại.

(*) ngai thủy tinh cho hoàng đế Phi Thiên, xem lại Quyển 3 Chương 3

(**) Lục Châu được sắp xếp gặp thành viên đảng Liên Hiệp Bờ Tây, xem lại Quyển 1 Chương 70

(***) xem lại Quyển 3 Chương 85

(****) tình hình sáu nước miền đông Băng Thổ, xem lại Quyển 3 Chương 56

(*****) Tuyệt Tưởng Thành nằm ở rẻo Mạn Đà, nơi bình yên nhất Kim Ngân, xem lại Quyển 3 Chương 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận