Ngày 21 tháng 9, người Tuyệt Tưởng bắt đầu Lễ Đập Búa. Đúng tên gọi lễ hội, từ bảy giờ sáng, tất cả xưởng rèn trong tiểu quốc vang tiếng đập đe, tiếng xèo xèo tôi thép, tiếng ống bễ phả khí nóng hực hơi lửa, tiếng bánh răng xoay cối nghiền đá, tiếng thở chắc nịch sau mỗi lần quai búa. Đế chế Tuyệt Tưởng đã bắt đầu từ những thanh điệu đó. Dưới những bàn tay nóng sực đầy mồ hôi, từng mẻ kiếm dần thành hình. Các thợ rèn sẽ đem kiếm diễu quanh thành phố để chúng thấm cát mưa bạc, sau đưa tới quận Tây Chinh Kiếm, trình diện trước tượng Thạch Thánh Hoang Hỏa nhằm tưởng nhớ ông tổ người Tuyệt Tưởng và tôn vinh nghề rèn phái “truyền thống”. Nhiều thiên niên kỷ đã qua, người Tuyệt Tưởng vẫn gìn giữ lễ hội kể cả những thời khắc khó khăn nhất.
Tầm trưa, Tây Minh tới tòa điện chính hoàng cung, rảo chân qua hành lang lớn mà hai bên là hàng cột trụ chống trần song không có đế chạm đất. Ngày đầu đến đây, ông từng nghĩ đó là phép thuật nhưng người Tuyệt Tưởng giải thích họ xây mặt sàn và cột trụ bằng vật liệu từ tính. Hết đường hành lang, đại thánh sứ bước vào sảnh chính. Ông nhận ra một bé gái nhỏ nhắn đang chơi đùa cùng quái vật không trung – một con vân cước lông tím đỏ tựa ánh tinh vân, thường được gọi là “ngoại giới cước”. Chúng có thể bay ở tầng ngoài – tầng khí quyển thứ năm và gần như là không gian vũ trụ. Các Đạo Chích Không Trung lão luyện nói loài này hầu như đã tuyệt chủng, một con trong số hiếm hoi ấy thuộc về đức vua Đấu Nhân.
Con vân cước bờm dài quá ngực, cằm có túm râu dài chẳng kém, nó già hơn cả nhà vua. Nhưng trước cô gái bé nhỏ, nó hí dài rồi chạy quanh chơi đùa cùng cô bé như thời thanh xuân. Xa xa, đức vua Đấu Nhân ngồi trên bậc thềm trông cảnh ấy với nụ cười vui thích. Thấy Tây Minh, đứa nhỏ phăm phăm chạy đến cùng giọng nói lảnh lót “Đại thánh sứ!”. Tây Minh cười:
-Con gái Hoàng Tử Cát đây sao? Chào công chúa nhỏ!
Ông xoa đầu cô bé rồi ngồi cạnh đức vua. Nhà vua chào trả đoạn mời thuốc song đại thánh sứ từ chối. Tiếng lọc xọc ống điếu vang khắp sảnh, trong làn khói đỏ cam mờ mờ, đức vua chống điếu đoạn vui vẻ nghiêng đầu về công chúa nhỏ:
-Ta từng phản đối cha mẹ Dã Thố kết hôn, thậm chí đòi từ mặt Đấu Tâm. Nhưng đáp lại sự gàn dở của ta, Vạn Thế lại mang tới đứa trẻ tuyệt diệu này. Không có con bé, chắc ta sẽ ngồi lên ngai vàng đằng kia… – Nhà vua ngoảnh đầu ra phía sau – …ngắm nghía vàng bạc, ôm đồm giàu có, gặm nhấm vinh quang cũ kỹ của tiền nhân và chờ chết. Vạn Thế quá nhân từ với ta chăng, ông bạn?
Tây Minh đáp:
-Vạn Thế không đem lại hạnh phúc cho ai cả. Là ngài tự tìm niềm vui, tự bỏ qua định kiến đấy chứ?
Nhà vua nhún vai cười. Đằng xa, cô công chúa nhỏ muốn cưỡi ngoại giới cước, đức vua liền ẵm đứa nhỏ lên lưng quái vật. Nhà vua ngắm nghía đứa cháu không biết chán:
-Ta đang mường tượng ngày Dã Thố làm nữ hoàng. Người Tuyệt Tưởng không chấp nhận nữ hoàng, nhưng có thể Dã Thố sẽ là sự khởi đầu. Đấu Tâm nói đúng, thời đại cũ sắp hết, thời đại mới sắp đến. Người Tuyệt Tưởng cần thay đổi, mấy tục lệ rối rắm nên lùi vào dĩ vãng…
-Nhưng đừng bỏ nghề rèn. – Đại thánh sứ tiếp lời – Thế giới vẫn cần nghề rèn “truyền thống”, không thể bỏ được.
Đức vua gật gù. Ngồi trên lưng ngoại giới cước, cô bé Dã Thố thỏ thẻ xen giữa hai ông già:
-Ông ơi, tại sao chúng ta phải rèn kiếm “truyền thống”? Cháu nghe nói người nước ngoài toàn dùng máy móc…
Nhà vua tươi cười:
-Vì những thanh kiếm “truyền thống” luôn luôn khác biệt, cháu gái à! Chúng ta có hàng ngàn thanh Hoa Sa Tấu trông giống nhau, nhưng bản chất lại khác nhau. Khác về thành phần kim loại, độ rộng lưỡi mã tấu, khác về độ dài tay cán… nhiều lắm! Bởi lẽ mỗi lần rèn kiếm là mỗi lần tâm trạng người thợ rèn thay đổi. Vui vẻ, giận dữ, đau buồn, hy vọng, tiếc thương… thợ rèn “truyền thống” đặt cảm xúc vào kiếm, trong khi những thanh kiếm “tân kỳ” sinh ra từ máy móc vô cảm. Các kiếm sĩ cần nhiều thời gian để thấu hiểu thanh kiếm “truyền thống”, bởi vậy họ tự nhiên trân trọng vũ khí của mình thay vì vứt bỏ nếu thấy nó hết hữu dụng.
Cô công chúa nhỏ tròn mắt chừng như không hiểu. Nhà vua bối rối quay sang Tây Minh, ngài đại thánh sứ chữa cháy:
-Giống như cuộc sống vậy, công chúa. Chúng ta đều là “con người” nhưng có già, trẻ, lớn, bé, có nhiều tính cách khác nhau. Công chúa thích một cuộc sống mà ai cũng giống nhau không?
Dã Thố lắc đầu rồi cười như đã hiểu phần nào. Song chút thắc mắc ấy chẳng làm công chúa nhỏ bận tâm vì cô bé đã mải cưỡi vân cước gõ vó thong dong khắp sảnh. Đức vua thở phù:
-Ta đã gửi thư xin Tổng Lãnh Kim Ngân trợ giúp như lời khuyên của Đấu Tâm(*). Ta chẳng trông mong vị Tổng Lãnh đó, thậm chí lúc viết thư mới biết tên anh ta. Nhưng nếu vị Tổng Lãnh tới đây, chúng ta sẽ tiếp đãi nồng hậu và cảm ơn nhiệt thành dù anh ta chẳng giúp gì cho cuộc chiến.
-Ngoại giao hay thật lòng? – Tây Minh hỏi.
-Thật lòng, Tuyệt Tưởng Thành sắp bước sang thời đại mới, cháu gái Dã Thố của ta cần sống trong thế giới yên bình hơn thay vì một Kim Ngân loạn lạc. Những thay đổi từ bây giờ sẽ là nền móng tương lai. Ta cần làm nhiều thứ cho Dã Thố và đám con trẻ Tuyệt Tưởng, ông bạn à!
Đại thánh sứ gật gù:
-Có lẽ tôi nên giải thích cho công chúa (Dã Thố) rằng sử dụng kiếm rèn “truyền thống” cần nhiều thời gian để thay đổi hơn kiếm rèn “tân kỳ”!
Đức vua lắc đầu cười. Tây Minh đợi ngoại giới cước mang công chúa chạy ra xa thì tiếp lời:
-Tôi và hoàng tử Đấu Tâm đã khoanh vùng những đối tượng khả nghi. Nếu quả thực Liệt Giả nhắm đến Tuyệt Tưởng Thành ngay từ đầu thì chuyện gã đưa người vào đây từ tháng 7 năm ngoái là hoàn toàn có thể. Ban quân sự đã tăng cường bảo vệ Tịnh Hoạt, nhiều khả năng Liệt Giả sẽ nhắm cô ấy. Nhưng tôi không dám chắc. Các ông nói Liệt Giả từng bắt cóc Tịnh Hoạt. Vậy tại sao cô ta trở về? Là trốn thoát hay được thả? Nếu được thả thì cô ta có vai trò gì? Quá nhiều vấn đề, tôi không thể nghĩ ra mà Lễ Đập Búa lại sắp bắt đầu.
Nhà vua gật gù, sau hỏi:
-Dễ hiểu thôi! Tuyệt Tưởng Thành quá giàu có lại là niềm hy vọng cuối cùng ở Kim Ngân. Công hạ được nơi này, Liệt Giả sẽ nắm toàn bộ lục địa.
-Lý thuyết là vậy nhưng tôi nghĩ Liệt Giả còn mục đích khác. Ngài từng nghe chuyện nào kỳ lạ về Tuyệt Tưởng Thành chưa? Một thứ nào đấy giống như “cổng không gian”?!
Đức vua Đấu Nhân lắc đầu:
-Chưa nghe bao giờ! Nhưng tại sao ông hỏi vậy? Mà có loại phép thuật tạo ra cổng không gian sao?
-Lý thuyết là tạo ra cú bẻ xoắn cực mạnh làm rút ngắn khoảng cách giữa các không gian. Một nguồn năng lượng khổng lồ sẽ tạo nên cú bẻ xoắn đó. Nhưng chưa phép thuật hay công nghệ nào đáp ứng nổi(**).
Nhà vua gật gù cười còn đại thánh sứ mông lung. Ông đang cố bước vào tâm trí Liệt Giả nhưng càng bước lại càng tù mù. Giả sử có thắng lợi trong cuộc chiến này, Liệt Giả cũng không trụ nổi quá hai tháng vì Đại Hội Đồng sẽ điều quân chiếm lại thành phố. Gã không thể chống lại cả thế giới. Nói cách khác, Liệt Giả ôm kết cục thất bại ngay từ lúc bắt đầu cuộc chiến. “Phải có lý do nào đó!” – Đại thánh sứ nghĩ ngợi đoạn ngó đồng hồ. Đã mười hai giờ trưa, các thợ rèn đang pha hợp kim đúc kiếm và chẳng còn nhiều thời giờ cho Tây Minh tính toán. Thay vì ngần ngừ, ông rời tòa sảnh rồi gọi điện cho kẻ mà ông không muốn gọi nhất: Trần Độ. Xưa nay bộ xương khô đó không nhờ vả suông.
…
Trong lúc đại thánh sứ khẩn trương thì Vô Phong ngáp ngắn ngáp dài trên một mái nhà ở quận Tây Chinh Kiếm. Theo dõi người khác chưa bao giờ khiến hắn hào hứng, nhất là khi phải chằm chặp vào gã đàn ông không – ngực – không – mông. Qua ống nhòm, tên tóc đỏ quan sát một anh chàng gầy gò đang xếp hàng trước cổng ngôi biệt thự cách đấy vài mét. Biệt thự dát bạc, xung quanh có binh lính canh gác nghiêm ngặt, là nơi ở của thánh nữ Tịnh Hoạt. Dòng người đầy đủ già trẻ nam nữ, ai nấy đều mang hoa hoặc món quà nho nhỏ tặng thánh nữ. Họ thay nhau đặt hoa và quà trước cổng, cúi lưng dang tay tỏ lòng ngưỡng mộ rồi nhanh chóng trở về cho kịp Lễ Đập Búa. Mỗi dịp lễ lạt, nhà Tịnh Hoạt luôn đầy ắp tấm lòng người Tuyệt Tưởng.
Dòng người lần lượt tiến lên, cuối cùng cũng tới lượt anh chàng gầy gò. Y đặt một xấp giấy dày cộp, cúi người khá lâu mới rời đi. Nhưng y chẳng đi ngay mà đứng cách đó một con phố, giương cái nhìn chăm chú về tòa biệt thự bạc. Mãi khi binh lính nhắc nhở, y mới cất bước song chẳng chịu dứt mắt khỏi vị trí cũ. Đợi lúc tên gầy gò khuất hẳn, Vô Phong ngó xuống mảnh giấy bên dưới đoạn nói:
-Bỉ A Ly, người Xa Thùy quốc, hai mươi tám tuổi, nam giới, nhập cư Tuyệt Tưởng Thành từ tháng 7 năm ngoái. Nghề nghiệp hiện tại: thợ chế tác kim hoàn. Chúng ta đang xem cái gì đây? Chỉ là một anh chàng độc thân thích bày tỏ tình cảm với thánh nữ thôi mà! Cơ mà xui xẻo cho tay này, thánh nữ là vợ chưa cưới của thằng cha Đấu Thánh rồi!
Bên cạnh Vô Phong, Mai Hoa rời mắt khỏi ống nhòm. Gã cú vọ đeo kính rồi tiếp lời:
-Vấn đề là Bỉ A Ly hay rảo qua biệt thự. Cuối tuần nào y cũng ngồi ở góc đằng kia… – Mai Hoa chỉ tay – … ngắm nghía biệt thự đắm đuối rồi vẽ tranh. Có thể y khoái thánh nữ thật, nhưng ai biết đấy là tranh hay bản đồ quân sự?
Mai Hoa trưng ra vài tập tranh do binh lính Tuyệt Tưởng cung cấp, hai phần ba là tranh phong cảnh, phần còn lại là chân dung nữ pháp sư Tịnh Hoạt. Chúng như tác phẩm hội họa cao cấp mà ngay tên mù nghệ thuật như Vô Phong cũng phải thầm khen đẹp. Thấy A Ly vô hại, lính Tuyệt Tưởng để y vẽ vì sáng tác nghệ thuật cũng là quyền công dân, miễn sao đừng xâm phạm tòa biệt thự. Nhìn đi ngó lại đống tranh, tên tóc đỏ chẳng thấy điểm nghi vấn. Đội tình báo đã bí mật lục soát nhà A Ly song cũng không phát hiện dấu hiệu bất thường nào.
Đợi một lúc, bọn Vô Phong chĩa ống nhòm vào khuôn viên biệt thự để theo dõi một nhân viên chăm sóc vườn tược. Đó là một ông già đang tỉ mẩn tỉa tót hàng cây xanh. Ông ta cũng là người nhập cư và may mắn kiếm được công việc bên cạnh thánh nữ. Điều đáng nói là mỗi tuần, ông ta đều gặp gỡ Bỉ A Ly như thói quen thường nhật. Tình báo Tuyệt Tưởng từng lưu tâm mối quan hệ này nhưng không không thấy dấu vết trao đổi thông tin hay kỹ năng dùng mật ngữ. Bọn họ chỉ đơn thuần tán gẫu, gợi lại những kỷ niệm khi chạy trốn trên sa mạc hoặc bàn luận về thánh nữ Tịnh Hoạt. Họ thích nói về thánh nữ.
-Hạ San, sáu mươi hai tuổi, người Xa Thùy quốc, cũng nhập cư từ tháng 7. Ông ta và A Ly là đồng hương, gặp nhau cũng bình thường. – Vô Phong nói – Vả lại bên tình báo đã nói họ không có dấu hiệu khả nghi, sao chúng ta phải nhọc công theo dõi làm gì? Mà còn khoảng bốn trăm người nhập cư như Bỉ A Ly và Hạ San, nếu muốn, sao người Tuyệt Tưởng không bắt giữ họ rồi tra hỏi luôn thể?
-Đây không phải thời phi cơ giới mà bắt bớ kiểu đó, không thể xâm phạm quyền công dân được. – Mai Hoa trả lời – Đang trong thời điểm nhạy cảm, khám xét bắt giữ người nhập cư sẽ khiến dân chúng lo lắng. Chiến tranh mà, con người dễ xúc động lắm, khì khì!
Nhiều giờ sau hai người rời điểm quan sát rồi tiến vào tòa biệt thự bạc. Đội 11 của họ có trách nhiệm hộ tống Tịnh Hoạt suốt Lễ Đập Búa. Mai Hoa chờ phía dưới, Vô Phong lên tầng gọi thánh nữ. Trên những bậc thang nạm bạc gắn mã não, tên tóc đỏ chợt nghe vị nữ pháp sư đang trò chuyện cùng ai đó. Ngó đầu qua cửa, hắn bắt gặp gã khó ưa Đấu Thánh đang sánh bước cùng Tịnh Hoạt trên ban công. Thay vì xen ngang, tên tóc đỏ lại chăm chú lắng nghe. Hắn nhận ra chỉ khi đối diện Tịnh Hoạt, Đấu Thánh mới ngừng chếch mặt lên trời và bớt thái độ trịch thượng. Gã thánh sứ nói:
-Đợi chiến tranh kết thúc, chúng ta đi nghỉ một thời gian, cậu thấy sao? Mình sẽ đưa cậu tới cực nam, thăm thú Cội Gió – vùng trời thứ năm của thế giới. Cậu vẫn luôn ao ước đến đó một lần, phải không? Mình có thể nhờ Đạn Đạo, ông ta sẽ giúp.
Nữ pháp sư im lặng, chỉ hơi cúi đầu tỏ ý mình đã nghe thấy. Đấu Thánh liền ôm vai Tịnh Hoạt:
-Có vấn đề gì hả? Mấy hôm nay cậu lạ quá?! Cậu tham dự lễ hội được không?
Tịnh Hoạt gật đầu song vẫn im lặng. Nữ pháp sư rảo chân, những mảnh kim loại trên tóc và y phục va nhau lách cách. Cô gái chống tay trên lan can ngắm nhìn khu vườn đẹp đẽ rồi quay lại nói:
-Nếu có thể, cậu muốn lưu lạc mãi mãi không? Ý mình là rời khỏi nơi này và bỏ lại tất cả, cậu thấy sao?
-Dĩ nhiên rồi, tại sao không? – Đấu Thánh cười lớn – Cậu đi đâu, mình theo đó!
-Không, mình nói nghiêm túc đấy! – Tịnh Hoạt lắc đầu – Bỏ lại tất cả nghĩa là bỏ lại Tuyệt Tưởng Thành, bỏ Ngọn Xám, bỏ rẻo Mạn Đà. Cậu chẳng còn là hoàng tử, mình cũng không còn là thánh nữ. Chúng ta không cần phải mệt nhọc với trách nhiệm hay danh dự. Chúng ta sẽ làm lễ cưới ở Cội Gió và bắt đầu cuộc sống mới. Đi lên Thượng Cổ, sang Đông Thổ hoặc thậm chí đến Băng Thổ. Cậu làm được chứ?
Đấu Thánh ngừng cười. Tịnh Hoạt đang hoàn toàn nghiêm túc. Gã thánh sứ nhíu mày:
-Cậu sao vậy? Sao lại bỏ Ngọn Xám? Không có cậu, ai sẽ điều khiển Bách Quang Lam Thuẫn bảo vệ người Tuyệt Tưởng? Dân chúng tin tưởng cậu! Mình tin tưởng cậu! Cậu là trái tim, là chân lý của tòa thành này! Chúng ta có thể du lịch hoặc đi nhiều nơi nhưng không được quên Tuyệt Tưởng Thành. Không có cậu, ai gìn giữ sự bất biến của sa mạc? Mình cũng không thể đi, họ Hoang Vệ bảo hộ sự sinh trưởng và sinh mạng người Tuyệt Tưởng. Ai cũng có sứ mệnh của mình! Có lẽ cậu đang mệt, đừng nghĩ ngợi nữa, nghe mình chứ?
Nói rồi gã ôm Tịnh Hoạt, tay vuốt mái tóc đầy mảnh kim loại của thánh nữ. Tịnh Hoạt không đáp không cười, chỉ hơi gật gật. Tên tóc đỏ thực tình khá hãi tấm thân thể nửa da thịt nửa máy móc của nữ pháp sư. Nhưng Đấu Thánh chấp nhận chuyện đó, gã hoàn toàn thật lòng.
Vừa lúc ấy Vô Phong nhận lệnh hộ tống thánh nữ, hắn bất đắc dĩ phải chen ngang cuộc nói chuyện và nhận lấy ánh mắt thù địch từ Đấu Thánh. Ít phút sau, Đội 11 cùng lính Tuyệt Tưởng đưa Tịnh Hoạt tới tượng đài Thạch Thánh Hoang Hỏa. Hiện là ba giờ chiều, các mẻ kiếm đang thành hình, nữ pháp sư sẽ ở đó cho tới khi đoàn diễu hành đi ngang qua. Cả tiểu quốc đã rực rỡ cờ hoa, lá quốc kỳ in hình hoa Tuyệt Tưởng mười cánh tung bay trên khắp nẻo đường thành phố. Gió vừa phải, mưa bạc rắc lây rây, thời tiết quá đẹp cho Lễ Đập Búa. Thành viên Đội 11 nhanh chóng tỏa về các chốt bảo vệ. Riêng Vô Phong hành động đơn lẻ trên một ngọn thánh đường cách tượng đài hai cây số, từ đấy có thể trông ra quảng trường lẫn hoàng cung mà lại bao quát cả khu tượng đài.
Bốn giờ chiều, từng mẻ kiếm xuất lò. Các thợ rèn Tuyệt Tưởng lựa những thanh tốt nhất, đẹp nhất rồi diễu hành quanh tiểu quốc, dân chúng hò reo ầm trời. Tất cả dồn tâm tư về lễ diễu hành, riêng đại thánh sứ Tây Minh đặt hết tâm trí trong bước chân vội vã tới hoàng cung. Ông bỏ qua toàn bộ những cái cúi đầu cùng lời chào trọng vọng “Đại thánh sứ!”, nhảy ba bậc xuống cầu thang rồi chạy đến phòng nhân sự. Trông vẻ mặt nghiêm trọng của ông, hết thảy nhân viên đứng dậy:
-Ngài đại thánh sứ? Có việc gì sao?
-Diễm… ở đây có ai tên Diễm không? Cô gái nhập cư từ Sa Thần quốc! Cô ta đâu? – Tây Minh hỏi.
-Hôm nay Diễm xin nghỉ, thưa ngài. – Một người trả lời – Cô ấy nghỉ làm từ sáng vì khó chịu trong người. Bệnh phụ nữ mà, ngài hiểu đấy!
Không đợi đám người nói tiếp, Tây Minh tức tốc trở ra. Ông ngó đồng hồ, đã bốn giờ mười phút, bầu trời Tuyệt Tưởng Thành nhá nhem tối. Bóng đêm ở đây luôn xuất hiện sớm và tồn tại lâu hơn ánh sáng. Thấy vậy, đại thánh sứ liền nhảy qua cửa sổ hoàng cung, gieo mình giữa khoảng không rồi tung cánh bay đến quận Tây Chinh Kiếm. Gió ù ù bên tai, ông chợt nhớ cuộc điện đàm với Trần Độ cách đây ít giờ.
*
* *
-Trần Độ? Tôi cần hỏi ông về quyển sách lấy từ kho hạn chế thư viện Xích Quỷ. – Ngài đại thánh sứ nói – Thành thực chút đi, bạn già, tại sao ông đưa cuốn sách đó cho tôi? Ông lấy nó từ ai? Ông cần nghiên cứu cái gì?
Ở đầu dây bên kia, Trần Độ cười:
-Thành thật một chút? Ồ, vậy là tôi được quyền giấu giếm nhiều thứ sao? Được rồi, đừng nóng, bạn già! Tôi lấy quyển sách từ Đông Hoàng – ông chủ sòng bạc Cửu Long. Chỉ cần ít rượu, ít tiền hối lộ cho tay chủ quản thư viện, Đông Hoàng đã có quyển sách(***). Còn nghiên cứu cái gì á? Chắc ông phải đoán ra rồi chứ?
-Cổng không gian?
-Phải. Là nó.
-Từ đâu và tại sao?
Trần Độ tặc lưỡi thở dài:
-Khá lâu về trước, tức là khoảng năm 7507, có một thành viên họ Hỏa từng thực hiện thí nghiệm tạo cổng không gian ở Tầng 14 Uất Hận Thành(****). Tên ông ta là Hỏa Phu. Thí nghiệm tiêu hao rất nhiều năng lượng khiến cả tầng mất điện. Sau đấy người chợ rác bắt giữ ông ta. Được một thời gian, Liệt Giả liên hệ chợ rác và đề nghị đổi chác Hỏa Phu lẫn công trình thí nghiệm. Đó là tất cả những gì mà Thiên Tử Uất Hận Thành tiền nhiệm kể cho tôi, giờ lão già ấy thối rữa rồi!
Đằng hắng một chút, Trần Độ tiếp tục:
-Tôi cũng lưu tâm chuyện này nhưng nhiều năm trôi đi nên chẳng để ý nữa. Rồi đùng cái Liệt Giả xâm chiếm miền nam Kim Ngân, tôi không nghĩ gã muốn làm vua miền đất khô cằn đó. Gã sẽ tiến xa hơn, mà đích đến chắc chắn là Tuyệt Tưởng Thành. Gã cần gì ở đấy? Tôi không biết. Nhưng run rủi thế nào, đứa cháu nội đang tuổi bi bô của tôi kể sự tích nhảm nhí của dân Xích Quỷ về tay Từ Thức lấy vợ tiên. Lại thêm chút tham khảo, chút nghiên cứu, tôi quyết định phải moi bằng được đống sách vở từ thư viện quốc gia Xích Quỷ. Dù đã đoán nó là “cổng không gian” nhưng tôi vẫn cần thêm lời xác nhận của ông. Cổng không gian à? Làm gì có thứ đó nhỉ?
*
* *
Đương mông lung suy nghĩ, những tiếng nổ lớn ập đến làm Tây Minh giật mình. Ông khựng lại giữa không trung, đôi cánh trắng muốt phấp phới gió. Phía trước ông, hàng chục cột khói bốc lên từ quận Tây Chinh Kiếm, không gian tràn ngập tiếng la hét lẫn âm thanh súng nổ. Đại thánh sứ niệm phép tăng thị lực rồi phóng mắt về khu tượng đài. Ông nhận ra hàng chục tay sát thủ đang đột phá vòng vây binh lính Tuyệt Tưởng, trên tay là những thanh kiếm vừa được đem đi diễu hành. Lẫn trong đám sát thủ có Diễm, chính là cô gái mang vẻ đẹp kỳ lạ mà Tây Minh từng gặp qua. Bấy giờ đại thánh sứ mới hiểu tại sao Diễm từ chối bắt tay, cô ta không muốn những dấu vết chai sạn bị phát hiện(*****).
Nhưng người Tuyệt Tưởng cũng chuẩn bị từ trước. Họ nhanh chóng đưa các nhân vật quan trọng lên phi thuyền rồi bay về hoàng cung. Nhà vua Đấu Nhân và cùng gia quyến trở lại tòa điện chính phía đông, riêng Tịnh Hoạt được hộ tống thẳng tới Ngọn Xám qua hướng tây. Đám sát thủ tỏa thành nhiều tiểu đội tấn công Ngọn Xám. Chúng đã chuẩn bị vũ khí từ tháng 7 năm ngoái. Nhưng trước binh lính Tuyệt Tưởng đang khép chặt vòng vây, từng tiểu đội dần gục ngã. Kết cục rất rõ ràng: Diễm cùng đám sát thủ sẽ chết, Tuyệt Tưởng Thành vẫn tiếp tục yên bình. Nhưng viễn cảnh dễ đoán ấy làm Tây Minh lo lắng. Liệt Giả biết chắc một vụ đột kích kiểu này là tự sát, vậy tự sát nhằm mục đích gì? Ngài đại thánh sứ nghĩ đến cuộc nói chuyện với Trần Độ, nghĩ về cổng không gian, về nguồn năng lượng khổng lồ tạo nên cú bẻ xoắn. Trên đời chỉ có một tạo vật sở hữu nguồn năng lượng như thế và được điều – khiển – bởi – con – người, nó nằm ngay tại Tuyệt Tưởng Thành.
Như phát hiện điều gì, ông tức tốc bay về Ngọn Xám và gọi điện cho Đấu Tâm. Hoàng Tử Cát vừa bắt máy, ông liền nói, giọng như hét:
-Không được để Tịnh Hoạt vào Ngọn Xám! Không được để cô ta khởi động tòa tháp! Nhanh lên hoàng tử! Không được để cô ta kích hoạt lá chắn!
-Khoan đã, đại thánh sứ, tôi không hiểu ý ngài?! – Đấu Tâm trả lời.
-Cô ta phản bội người Tuyệt Tưởng rồi! – Tây Minh gào – Tòa tháp là cái bẫy!
Không đợi Đấu Tâm thắc mắc, Tây Minh tiếp tục vỗ cánh bay. Ông nhận ra sự suy luận của mình lắm lỗ hổng. Tịnh Hoạt đã có đầy cơ hội để khởi động Ngọn Xám, tại sao không phải lúc khác mà chính thời điểm này? Đại thánh sứ dừng lại lần nữa, nhận ra binh lính đang tập trung hết về hướng tây bảo vệ Tịnh Hoạt. Ông chợt hiểu Tịnh Hoạt đã khởi động Bách Quang Lam Thuẫn hai lần, lần thứ nhất vào lễ động viên, lần thứ hai bảo vệ thành phố. Cô ta đã chiếm trọn niềm tin của dân chúng Tuyệt Tưởng, thế nên người ta sẽ chẳng nghi ngờ nếu Tịnh Hoạt khởi động lá chắn lần thứ ba.
Trong khi ấy, khu đông hoàng cung lẫn quận Đông Chinh Kiếm yên bình kỳ lạ. Nghĩ ngợi một chút, Tây Minh thở gấp. Trí tuệ tuổi già làm ông hụt hơi trước những toan tính điên rồ của Liệt Giả. Ông vỗ cánh bay ngược lại, gọi điện cho đại thống lĩnh Suất Tề:
-Bảo vệ nhà vua, đại thống lĩnh! Các ông phải bảo vệ nhà vua! Cố gắng giữ lấy, tôi sẽ đến ngay!
Cùng lúc, đức vua Đấu Nhân cùng Tha Xuân và công chúa Dã Thố đang ở tòa điện chính. Bên cạnh họ là hàng chục cận vệ. Tiếng nổ lẫn tiếng súng từ xa đội tới làm công chúa nhỏ rúm người. Nhà vua liền ôm vai cả hai mẹ con:
-Con dâu, cháu gái, đừng sợ! Lính ngự lâm đang bảo vệ chỗ này! Cả hai sẽ an toàn, ta hứa đấy!
Hai mẹ con gật đầu nghe lời. Nhà vua tươi cười ôm trán họ tựa trán mình. Nhưng không khí gia đình chưa kịp ấm, một tiếng cười khanh khách vang khắp sảnh:
-Ồ, cảm động quá đi, ngài làm tôi muốn khóc quá, đức vua à!
Nhà vua cùng đội cận vệ ngẩng đầu. Họ nhận ra trên tầng lửng tòa sảnh xuất hiện một nhóm khoảng hai mươi người khoác áo choàng rũ cát, trên tay là thanh Khuyết Nguyệt nổi tiếng chuyên cắt đầu người. Đám sát thủ lần lượt nhảy xuống rồi bước về phía nhà vua. Không ai biết chúng lọt vào đây bằng cách nào. Đức vua liền ra lệnh cho đội cận vệ hộ tống mẹ con Tha Xuân rời tòa điện. Đội cận vệ muốn để lại người trợ lực, nhà vua lắc đầu:
-Không cần, ta tự lo được. Vì vua của các anh, vì thủ lĩnh của các anh, hãy bảo vệ con dâu và cháu gái ta!
Đám cận vệ hiểu ý, lập tức bảo vệ vợ con Hoàng Tử Cát rút lui. Đám sát thủ lập tức truy đuổi, chỉ duy nhất một kẻ đứng lại. Tên này trút áo choàng lộ ra y phục kẻ ca rô đen trắng, dung diện ẩn khuất sau chiếc mặt nạ trắng tô vẽ hoa văn sóng lượn. Gã cúi đầu duyên dáng, giọng nói nhừa nhựa:
-Xin chào miếng thịt thối… à nhầm, đức vua Đấu Nhân! Tôi là vũ công Tiếu, tôi đến đây để phục vụ ngài! Liệu bộ xương trệu trạo sắp rơi rụng của ngài có thể nhảy cùng tôi một điệu không? Hề!
Đức vua cười gằn đoạn rút Hoa Sa Tấu. Phía sau ông, ngoại giới cước lừ lừ xuất hiện, cái miệng hay thở khì khì trêu đùa Dã Thố giờ nhe cặp răng nanh bén nhọn. Nó hí vang, đôi cánh dơi bung rộng tỏa những làn khí tím đỏ khiến không gian mờ ảo tựa thể bóng đêm vũ trụ ập xuống. Nhà vua nói:
-Vậy là Liệt Giả nhắm vào ta, một miếng thịt thối sắp chết hả?
-Người già chỉ có giá trị khi chết mà, thưa đức vua! Hề! – Tiếu cười.
Ngoại giới cước gầm lớn rồi tung vó. Đức vua nhảy lên lưng quái vật, tay vung Hoa Sa Tấu theo thế đà đao cuồn cuộn khí thế của những vị vua Tuyệt Tưởng cổ xưa mang mã tấu chinh phạt khắp lục địa. Tiếu lao thẳng tới bổ lưỡi hái. Ngày 21 tháng 9, Tuyệt Tưởng Thành bị tấn công ngay vào Lễ Đập Búa.
(*) xem lại Quyển 3 Chương 113
(**) lý thuyết về sự hình thành cổng không gian qua cuộc đối thoại giữa Tiểu Hồ và Thẩm Tháo, xem lại Quyển 3 Chương 94
(***) Trần Độ đã nhờ Đông Hoàng tìm hiểu về những tài liệu trong kho hạn chế thư viện Xích Quỷ, xem lại Quyển 3 Chương 7
(****) Hỏa Phu quay lại chợ rác vào ngày 7 tháng 1 năm 7507, ông ta đã mở bài hát “Thế Giới Này Thật Lạ” vào hôm đó, xem lại Quyển 3 Chương 64. Trong ký ức của Mục Á, Thát Khan cũng đề cập chuyện ông ta về chợ rác, xem lại Quyển 3 Chương 99.
(*****) xem lại đoạn cuối Quyển 3 Chương 108