Cấu tạo bộ não chia thành năm thùy lớn, mỗi phần một chức năng riêng, trong đó thùy chẩm xử lý thị giác. Nói cách khác, thùy chẩm “vẽ” màu sắc và hình dáng thế giới cho con người.Ví dụ như một bên màu đỏ, một bên màu xanh, kết hợp cả hai thì được màu vàng; mặt trời mặt trăng hình tròn, cỏ cây thú vật muôn hình dạng, nước vô định hình… Thùy chẩm bị hỏng, con người chìm vào tăm tối. “Ông già” đã dạy Hỏa Nghi những điều cơ bản đó từ lúc gã còn bé xíu.
“Trong trường hợp hy hữu, nếu thùy chẩm thay đổi, cách chúng ta nhìn nhận thế giới có khả năng thay đổi. Lý thuyết là thế. Nhưng có lẽ hàng nghìn năm nữa, thế giới trong mắt con người vẫn như cũ.” – Hỏa Nghi nhớ lời cha mình. Khi ấy Hỏa Viên còn nhiều sức sống, hai má đầy đặn và chưa rụng tóc. Hỏa Viên không thể ngờ cái tương lai hàng nghìn năm đó sẽ rút ngắn xuống mức không tưởng, mà lại do chính tay ông ta tác động. Giờ đây, chứng kiến cô gái ảo ảnh Ly Ly cùng thế giới do Jeh-7400 tạo nên, Hỏa Nghi hiểu rằng ước mơ của cha mình đã thành hiện thực.
Ngoài Hỏa Nghi, chỉ có mười sáu thành viên hội đồng chủ quản nhìn thấy Ly Ly. Cô ta là hệ thống trí tuệ nhân tạo quản lý Jeh-7400, thông qua con chip được thể hiện bằng hình ảnh một tiểu thư quý tộc với giọng nói êm dịu dễ nghe. Hỏa Viên chủ trì dự án cấy chip nên ông ta quyết định hình dáng Ly Ly, cũng là chi tiết khiến Hỏa Nghi lấn cấn. Gã có thể hiểu Ly Ly mang giới tính nữ vì chẳng ai muốn nghe một tên đực rựa thủ thỉ rù rì bên tai. Nhưng gã không hiểu tại sao “ông già” để cô ta có gu ăn mặc cổ lỗ sĩ cùng đám dây nhợ tòa ròa sau lưng như xúc tu bạch tuộc. Sau rốt gã thừa nhận mình chẳng hiểu gì về cha đẻ.
“Hình ảnh của tôi, giọng nói của tôi, tất cả đều tồn tại trong tâm trí ngài và những người cấy chip, thưa trưởng tộc.” – Cô gái Ly Ly mở lời – “Con chip có mã hiệu STH-01, do cha ngài, Hỏa Viên chế tạo vào ngày…”
-Được rồi, được rồi, cái đó tôi biết! – Hỏa Nghi giơ tay – Giờ tôi cần truy cập dữ liệu đề án phát triển Thần Sấm, cô giúp tôi chứ?
Ly Ly đáp lời:
“Yêu cầu hợp lệ. Nhưng ngài thiếu kỹ năng sử dụng cơ sở dữ liệu. Đề án phát triển Thần Sấm thuộc Cấp 5, cách sử dụng khác so với dữ liệu Cấp 4 trở xuống. Ngài cần các kỹ năng cơ bản đến nâng cao. Tôi sẽ giúp ngài. Trước hết tôi cần một chương trình mẫu…” – Cô ta quay sang hai thành viên hội đồng – “…tôi có thể mở một chương trình Cấp 5 nào, thưa các ngài?”
Cô gái ảo khoát tay, một loạt tập tin hiện ra giữa không trung tựa những thẻ bài, tất cả đều là tài liệu Cấp 5 của chi Hình. Hỏa Nghi liếc mắt nhìn thật nhanh nhưng chẳng hiểu gì vì chúng được mã hóa, và tất nhiên chẳng cái nào ghi dòng chữ “Đề Án Ngục Thánh”. Hai người Hình Lao, Hình Giám bàn bạc ít phút rồi lựa chọn một tập tin làm mẫu. Ly Ly cúi đầu cảm ơn họ rồi nói với Hỏa Nghi:
“Xin theo tôi, thưa ngài trưởng tộc. Tôi sẽ hướng dẫn ngài cách sử dụng cơ sở dữ liệu Cấp 5. Hãy lên sân thượng, tôi chờ ngài ở đó.”
Ly Ly tan biến, để lại vài vệt sáng màu xanh trắng. Hỏa Nghi liền rời phòng và lên sân thượng tòa nhà. Ly Ly đã ở đó từ trước. Cô ta có thể xuất hiện ở bất cứ đâu hoặc bất cứ thời điểm nào trong Đảo Sắt Thép, bởi lẽ mọi máy tính ở đây đều sử dụng Jeh-7400. Trong thế giới Jeh-7400, cô ta là toàn năng, toàn tri và toàn hiện.
-Cô bớt biến đi biến lại được không? – Hỏa Nghi nói – Tôi không thể nhanh như cô được! Hãy đi lại như con người bình thường!
Ly Ly gật đầu:
“Yêu cầu hợp lệ. Từ nay, khi làm việc bên cạnh ngài, tôi sẽ hành xử như một con người.”
Hỏa Nghi thở phù, không chắc cô ta hiểu ý nghĩa từ “con người”. Tuy mang hình dáng lẫn cử chỉ như người thật nhưng Ly Ly bị hạn chế trong giao tiếp, đơn giản là vì cô ta không có bộ não con người. Não cô ta là hệ thống máy tập hợp những chương trình thuật toán, ở đó câu hỏi là bài toán và cô ta cần tìm cách giải tối ưu nhất. Hỏa Nghi không thể trông đợi Ly Ly phô bày chút nữ tính dù hình thể cô nàng vô cùng lý tưởng. Riêng điểm này, gã tin con thú dữ lùn tịt Tiểu Hồ còn quyến rũ hơn.
Đứng từ sân thượng, Hỏa Nghi có thể trông ra khắp khu phức hợp, toàn bộ Đảo Sắt Thép cùng mặt biển xa xa đang hừng đỏ ánh hoàng hôn. Nhờ Jeh-7400, hàng loạt bảng thông tin xuất hiện cho gã biết đằng kia là tòa nhà trung tâm, phía nọ là tổ hợp sản xuất. Từng con người trên những con đường len qua khu phức hợp hay trong tòa nhà là từng ấy chữ số bé li ti làm gã nhức mắt. Ly Ly thấy thế liền nói:
“Ngài đang để tầm nhìn của mình ở mức chi tiết tối đa. Hãy giảm xuống tối thiểu. Đôi tay ngài chính là bảng điều khiển, xin hãy làm theo tôi…”
Cô gái ảo vừa nói vừa làm động tác minh họa. Hỏa Nghi dần nắm bắt cách sử dụng cơ sở dữ liệu. Hai mươi tám đốt ngón tay là hai mươi tám lệnh cơ bản nhất như tắt/mở nguồn, hiển thị thông tin chi tiết, mở hệ thống dò tìm, kết nối máy tính… đại khái như chức năng của một máy chiếu ba chiều thông dụng. Thao tác cũng đơn giản: chỉ cần lấy đầu ngón cái chạm vào các khớp rồi tập trung suy nghĩ, trường hợp nếu lệnh nằm trên khớp ngón cái thì dùng tay bên kia chạm vào. Hỏa Nghi thấy kiểu bấm đốt ngón tay này rất giống đám pháp sư hạng bét hành nghề bói toán hoặc chiêm tinh.
Nhưng hai mươi tám lệnh chỉ là bước khởi đầu. Ly Ly nói rằng nếu kết hợp chúng sẽ cho ra những kết quả mới, hay còn gọi là chuỗi lệnh. Ví dụ như “mở hệ thống dò tìm” cộng với “kết nối máy tính” sẽ cho ra lệnh “dò tìm chuyên sâu” vốn không thuộc các lệnh cơ bản. Khi đó người sử dụng cần chạm các khớp ngón tay với nhau, bộ não phải tăng cường hoạt động để chuyển hóa hai dòng suy nghĩ cùng lúc. Và không chỉ hai, người ta có thể kết hợp ba hoặc thậm chí năm lệnh. Nhưng hơn một trăm năm kể từ ngày Jeh-7400 hình thành, không một tộc trưởng hay thành viên hội đồng nào dám vỗ ngực khoe mình có thể điều khiển nó dễ như mở lòng bàn tay. Hài hước thay, Jeh-7400 nằm trong chính đôi tay của họ.
Việc kết hợp lệnh yêu cầu đôi tay phải thay đổi nhiều tư thế. Hỏa Nghi tự hỏi nếu chắp hai lòng bàn tay với nhau tức là kết hợp cả hai mươi tám lệnh thì cái gì sẽ ra đời? Gã bật cười bởi lẽ chuyện đó bất khả thi. Sau khi thuộc hết những điều căn bản, gã hỏi Ly Ly:
-Kết hợp các lệnh để tạo chuỗi lệnh mới… cái này là ma trận phải không?
“Đúng vậy, thưa ngài.” – Ly Ly gật đầu – “Mỗi lệnh là một ma trận. Tùy theo từng đề án, mỗi ma trận khi kết hợp lại mang chức năng khác nhau. Tôi sẽ minh họa cho ngài thấy.”
Ly Ly mở dữ liệu, chọn lấy tập tin mà hai thành viên chi Hình đã cho phép truy cập. Cô ta chạm tay vào tập tin, nó mờ đi rồi tan biến như sương buổi sớm. Hỏa Nghi liền bấm đốt thứ ba ngón nhẫn, lệnh truy cập dữ liệu. Cảnh vật trước mắt gã bất thình lình thay đổi. Hàng chục tòa nhà cao tầng, hệ thống cầu không trung, bãi đỗ phi thuyền, xưởng công nghiệp, khu nghiên cứu, chung cư, tháp giải trí và những cây xanh đồng loạt xuất hiện bên các công trình cũ. Ngay tại chỗ Hỏa Nghi đang đứng, một tòa nhà mới sẽ chồng lên sân thượng này. Chúng được thiết kế hợp lý, không gây ảnh hưởng tới cảnh quan cũ, thậm chí làm Đảo Sắt Thép tươi mới hơn. Chúng đều là ảo ảnh nhưng là những ảo ảnh được tạo nên với tỉ lệ thật. Phải có hàng trăm máy chiếu mới tạo nên khung cảnh này nhưng trong Jeh-7400, Hỏa Nghi chẳng cần máy chiếu. Hình ảnh dữ liệu chuyển tới con chip, con chip kích thích thùy chẩm, sau đấy tạo nên khung cảnh qua thị giác của gã.
Ly Ly tiếp tục giới thiệu:
“Đây là dự án nâng cấp Đảo Sắt Thép của chi Hình. Dữ liệu Cấp 5, vì có nhiều hạng mục quan trọng như xưởng chế tạo hoặc khu nghiên cứu đặc biệt. Dữ liệu Cấp 5 thường không sử dụng lệnh cơ bản mà dùng lệnh nâng cao nhiều hơn. Hãy làm theo tôi, thưa ngài.”
Theo chỉ dẫn của cô gái ảo, Hỏa Nghi bắt đầu thao tác, các ngón tay liên tục đan xen nhau như đang chơi một cuộn dây vô hình. Bằng một chuỗi gồm ba lệnh, Hỏa Nghi có thể xem chi tiết chức năng, nhiệm vụ, kết cấu, vật liệu xây dựng, thời gian xây, số lượng nhân công, thời gian dự kiến hoàn thành của từng công trình. Hỏa Nghi thao tác chuỗi ba lệnh mới, mỗi công trình lại nổi lên bảng thông tin cho biết nhà thầu, bên cung ứng, công ty lắp đặt hoặc khâu vận chuyển. Ly Ly hướng dẫn gã thực hiện thêm chuỗi bốn lệnh, các bảng dự toán thu chi lập tức xuất hiện. Nhưng ấn tượng nhất là khi gã thực hiện chuỗi năm lệnh, toàn bộ công trình được sơn phết màu, tàu điện ro ro chạy trên đường ray, hàng trăm con người đi dưới những tán lá xanh mướt – cả thế giới ảo đang hoạt động. Hỏa Nghi chẳng tìm được bất cứ điểm phi tự nhiên nào. Nếu không nhờ những ký hiệu đặc trưng của Jeh-7400, gã đã nghĩ thế giới đó là thật.
-Giờ họ có thể dựng ảo ảnh sống động vậy sao? – Hỏa Nghi nhăn trán – Tại sao nhỉ? Tôi từng xem máy móc thiết kế đời mới nhất, chúng chỉ mô phỏng phần nào hiện thực chứ không phải tất cả. Sự chuyển động của nước, những tán cây rung rinh trong gió, ánh mắt con người, mái tóc… không thuật toán nào có thể mô phỏng chúng hoàn hảo. Đây là thế nào?
“Thắc mắc hợp lệ, tôi xin trả lời. Vì đây là sự thật, thưa ngài.” – Ly Ly trả lời – “Không phải con người, mà chính Jeh-7400 tạo nên khung cảnh dựa trên các tư liệu của thế giới thực. Bằng thuật toán ma trận, nó sẽ tìm những chi tiết thực trùng khớp nhất rồi đắp lên khung cảnh ảo.”
Hỏa Nghi chỉ hiểu sơ qua vì đây không phải lĩnh vực chuyên môn của gã. Nhưng qua lời Ly Ly, gã phát hiện một điểm kỳ lạ:
-Cô vừa gọi cơ sở dữ liệu là “nó”, phải không Ly Ly? Tại sao là “nó”? Cô là hiện thân của Jeh-7400, là chủ thể, là bộ não chứa đựng tất cả thông tin về nó. Tại sao cô lại đề cập “nó”?
Ly Ly cúi đầu:
“Thắc mắc hợp lệ, tôi xin trả lời. Tôi là hiện thân nhưng không đại diện cho tất cả mọi thứ của Jeh-7400. Tôi là chủ thể nhưng không phải đấng sáng tạo Jeh-7400. Tôi là bộ não điều khiển Jeh-7400 nhưng không thể nắm bắt hết những thông tin phát sinh. Như đã giới thiệu với ngài, tôi là Ly Ly, là một người quản lý, một người giúp việc và là một nhạc công.”
-Ra vậy… – Hỏa Nghi gật gù – Thế cô có biết thứ nào là Đề Án Ngục Thánh không?
“Câu hỏi không hợp lệ, tôi xin phép từ chối trả lời.” – Ly Ly lắc đầu.
Hỏa Nghi chép miệng cười thầm. Gã định thử vận may bằng cách dàn trận lời lẽ ngôn từ nhưng trí tuệ nhân tạo không dễ bị lừa phỉnh như con người.
Quay lại vấn đề chính, Hỏa Nghi dần hiểu và nắm bắt tầng năm cơ sở dữ liệu. Mọi thông tin ở tầng này chỉ hiển thị với người đã cấy chip. Muốn xem từng chi tiết, người sử dụng phải nắm rõ từng chuỗi lệnh do chủ đề án thiết lập. Ví dụ là chi Hình thiết lập chuỗi lệnh dự án nâng cấp Đảo Sắt Thép, tương tự như thế với Đề Án Thần Sấm của chi Thâu. Dĩ nhiên chuỗi lệnh trong mỗi đề án khác nhau, không cái nào giống cái nào. Nói cách khác, Hỏa Nghi cần người chi Thâu giúp đỡ hoặc cung cấp chỉ dẫn.
Mọi chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng cái khó giờ mới lòi ra. Phiên họp hội đồng lần trước, Hỏa Nghi thẳng thừng gạt phắt đề nghị của Hỏa Thâu Đầu. Nay tới lượt mình phải đi cầu cạnh, gã lâm cảnh há miệng mắc quai. Luật ghi rõ các chi tộc phải thực hiện nghĩa vụ giúp đỡ trưởng tộc, nhưng với kiểu chây ì rồi tự mình đẻ ra luật của lão già mũi khoằm, Hỏa Nghi chỉ tổ thiệt. Từ nay tới phiên điều trần còn rất ít thời gian. Hỏa Nghi liền hỏi cô gái ảo:
-Cô cung cấp chuỗi lệnh Đề Án Thần Sấm cho tôi được chứ?
“Yêu cầu không hợp lệ, thưa ngài.” – Ly Ly đáp – “Tôi chỉ có quyền cho ngài tiếp cận dữ liệu. Tôi không có quyền cung cấp chuỗi lệnh nếu không được sự đồng ý từ chi Thâu.”
-Đây là yêu cầu của chi Thâu hay người tạo ra cô lập trình như thế?
“Thắc mắc hợp lệ. Người tạo ra tôi đã lập trình như vậy để ngăn chặn trưởng tộc lạm quyền. Ông ấy muốn các chi tộc phải đoàn kết và hợp tác nhiều hơn thay vì tập trung quá nhiều quyền lực vào một người.”
Hỏa Nghi thở phì phì, môi rung bần bật phun nước bọt phèo phèo. Trông gã mặt nặng mày nhẹ, Ly Ly cất lời:
“Ngài có vẻ không hài lòng? Liệu tôi có thể giúp ngài?”
Cô gái ảo chắp tay sau lưng, đầu nghiêng nghiêng, ánh mắt long lanh vẻ quan tâm. Không chỉ là cái máy trả lời câu hỏi, Ly Ly có thể nắm bắt cảm xúc người đối diện để đưa ra câu hỏi thích hợp. Thậm chí Hỏa Nghi thấy rõ bờ môi cô ta hơi cong lên một chút, đầy tò mò mà cũng đầy trong sáng tựa một thiếu nữ sắp cập tuổi trưởng thành. Gã phải thừa nhận chương trình biểu cảm của Ly Ly quá tốt. Nếu được, gã muốn biết rõ từng chương trình và từng thuật toán tạo nên cô gái ảo này.
Nhưng suy cho cùng, Ly Ly vẫn chỉ là tập hợp gồm hàng trăm thuật toán. Hỏa Nghi nhếch mép cười mỉa đoạn trả lời rằng gã có thể tự lo. Ly Ly cúi đầu:
“Từ giờ tôi là người phục vụ cho riêng ngài, nếu cần, hãy gọi tôi, bất cứ lúc nào. Ngoài ra nếu muốn thư giãn, ngài có thể yêu cầu tôi chơi nhạc. Đây là đặc quyền của trưởng tộc. Ngài còn thắc mắc gì không? Vậy tôi xin phép cáo lui, Vạn Thế phù hộ ngài.”
Như giao hẹn trước, Ly Ly rời sân thượng, bước xuống cầu thang rồi biến mất theo kiểu con người. Hỏa Nghi cũng chẳng nấn ná lâu với Jeh-7400. Cô gái ảo vừa khuất mắt, gã liền tắt ngay chương trình. Không còn bảng thông tin, mấy thông số nhấp nháy hay những tòa nhà cao tầng lợp bóng hàng cây xanh, Đảo Sắt Thép xù xì kim khí quen thuộc trở lại mắt Hỏa Nghi. Gã hơi choáng, cảm giác nhũn não như miếng bơ đun nóng trên chảo, thầm nghĩ bà cô Khởi Hoa có lý khi hạn chế vào tầng năm cơ sở dữ liệu. Gã đắp tay lên mặt, day day mấy hồi lau rửa những cặn rỉ ảo ảnh dính trên khóe mắt sau trở lại phòng phẫu thuật.
Hai thành viên chi Hình vẫn chờ đợi Hỏa Nghi. Trước họ hỏi gã về cơ sở dữ liệu, sau bàn chuyện thương lượng với chi Thâu – những kẻ nắm giữ Đề Án Thần Sấm. Chẳng vòng vo nhiều, hai thành viên đều khuyên gã nên nhường nhịn ông già cao tuổi nhất hội đồng. Hình Lao và Hình Giám quản lý nội bộ dòng họ nên biết vô khối chuyện hay chuyện dở, hiểu rõ chân tơ kẽ tóc từng thành viên hội đồng. Họ khẳng định Thâu Đầu sẽ chơi bài cùn đúng như viễn cảnh mà Hỏa Nghi lo sợ.
-Ta quen biết Thâu Đầu từ hồi còn trẻ. Ông ta sẽ không nhượng bộ cậu nếu không đạt được mục đích. – Hình Lao nói với Hỏa Nghi, mắt lim dim – Khi rộng rãi, Thâu Đầu sẽ rất rộng rãi, chẳng tiếc ai cái gì. Nhưng khi nhỏ mọn, ông ta sẵn sàng làm mọi người căm ghét mình.
-Hai người bọn ta đứng ngoài cuộc chiến, cậu Hỏa Nghi. – Hình Giám tiếp lời – Cậu hay Hỏa Chính ngồi vào ghế trưởng tộc thì chúng ta vẫn yên vị. Vấn đề là các người đang làm ảnh hưởng dòng họ, vì thế chúng ta cần can thiệp. Dẹp bỏ hiềm khích cá nhân, dành nó cho dịp khác chứ không phải những ngày này.
Hai thành viên tỏ rõ thái độ dứt khoát, Hỏa Nghi chỉ biết tự trách mình không nghe lời anh trai sớm hơn. Gã có thể tưởng tượng bộ mặt nhàu nhĩ của lão Thâu Đầu đắc thắng thế nào khi thấy đứa cháu khúm núm lạy lục xin xỏ. Trong một nỗ lực cứu vớt thể diện, Hỏa Nghi cương còng:
-Chú và bác quản lý việc nội bộ. Nếu ông già Thâu Đầu làm khó, hai người phải lên tiếng giúp cháu mới phải chứ?!
Hình Giám lắc đầu:
-Hỏa Thâu Đầu là người cuối cùng của thế hệ cũ, tất cả thành viên phải nể ông ta. Cậu cũng thế, nên thế và phải thế! Ta nói rồi đấy, chúng ta đứng ngoài cuộc chiến. Nể cha cậu, chúng ta mới bỏ phiếu “đồng ý”. Và cũng vì nể cha cậu, ta nhắc nhở thêm một lần cuối: nếu còn hành động trẻ con, chúng ta sẽ cân nhắc việc chọn phe. Hiểu chứ?
-Lợi ích lừa phỉnh gã trai, thái độ che mắt ông già. Ta nói thế, chắc cậu hiểu?! – Ông già Hình Lao tiếp lời – Lo chuyện Thâu Đầu cho xong đi. Nếu làm tốt, chúng ta… sẽ cân nhắc việc chọn phe.
Hai thành viên chi Hình không hẹn mà cùng cười. Hỏa Nghi tặc lưỡi chửi thầm các bố già khôn lõ đít không chừa tí khôn nào cho con cháu. Vâng vâng dạ dạ chán, gã ra về, vừa đi vừa gọi điện đặt hàng vài hộp bánh quy ở tiệm Con Cáo Nhỏ, sau lại vắt kiệt não cho rỉ ra mấy lời có cánh để quạt mát mông ông già Thâu Đầu. Nhưng sự bất mãn vẫn âm ỉ trong lồng ngực Hỏa Nghi, gã cảm giác đang đối đầu với cả thế giới. Dù nhiều lần bị Thanh Nhi chỉ trích là thằng trẻ con nóng máu nhưng gã đâu vẫn hoàn đấy.
Về nhà, Hỏa Nghi thay quần áo là lượt để tham dự một chương trình truyền hình. Công đoạn đánh bóng tên tuổi đang phát huy hiệu quả, gã không thể bỏ dở. Đương chải chuốt mái tóc rối bù, gã chợt thấy anh trai mình đặt lên bàn một bản danh sách. Hỏa Dương đã chọn ra những người có năng lực nhất vào ban cố vấn, có già có trẻ, có trong có ngoài dòng họ. Nhưng Hỏa Nghi không thể tưởng tượng người cố vấn cuối cùng lại là ông chú mặt nhọn. Chưa đợi gã phàn nàn, Hỏa Dương giải thích:
-Nếu chú mày nghe lời anh ở phiên bỏ phiếu, anh đã chẳng đưa Hỏa Chính vào. Giờ chú phải thương lượng với lão Thâu Đầu nên cái này sẽ là món quà tốt. – Y chìa ra bản danh sách.
Hỏa Nghi nhìn mảnh giấy. Cái tên “Hỏa Chính” nắn nót, tròn vành vạnh không có dấu hiệu tẩy xóa, tựa thể Hỏa Dương viết nó mà chẳng cần cân nhắc quá nhiều. Gã lại nhướn mắt nhìn anh trai:
-Anh dự tính vụ này từ trước hả?
Hỏa Dương xắn tay áo, lôi ra xoong chảo chuẩn bị bữa tối. Y ngó đồng hồ đeo tay, căn giờ sao cho Hỏa Nghi thu hình xong rồi về nhà cũng là lúc bữa tối nóng sốt sẵn sàng:
-Tính chú mày thích phá phách mọi thứ, vì vậy anh luôn phải có phương án hai. Hồi nhỏ, chú luôn phá đồ chơi của anh, vì thế anh luôn mua hai bộ, phòng khi chú đập cái này thì còn cái kia xài.
Hỏa Nghi cười sằng sặc, hoàn toàn không có cảm giác hối lỗi. Anh trai nhắc chuyện cũ, những ký ức bập bõm được thể lấp đầy đôi mắt gã. Phòng khách nơi gã đang ngồi trước đây chưa có cái bàn này, chiếc ghế này hay mặt sàn lạnh toát này… Gã vẫn nhớ căn phòng được trải thảm để những bước chạy của hai đứa trẻ nhà Hỏa Viên không làm ồn, khắp mặt thảm la liệt những mảnh đồ chơi. Hồi đó, ở chỗ Hỏa Dương đang đứng bây giờ là một người khác với mái tóc ngắn màu bạch kim, thường rầy la khản cổ thằng bé Hỏa Nghi ra ăn tối. Đã có lúc căn nhà đầy tiếng ồn ào.
-Chỉ là đồ chơi thôi mà! – Hỏa Nghi cười – Giờ anh tính toán với tôi cả chuyện đấy à? Lâu quá rồi! Chục năm chứ ít gì?!
-Và chú mày chưa hề xin lỗi, dù chỉ một lần. – Hỏa Dương cầm dao sắc thái miếng thịt, mặt lạnh tanh – Anh chưa bao giờ có một mô hình hoàn chỉnh để bày tủ kính, người máy thì mất đầu, phi thuyền thì mất cánh, lâu đài không có cửa… Chú mày phá hoại, làm mất đồ chơi của anh nhưng không bao giờ tìm lại, dù chỉ một lần.
-Này, này! – Hỏa Nghi nhíu mày ngạc nhiên – Đừng nặng lời với tôi chứ?!
-Từ câu chuyện đồ chơi đó mà chú mày thành ra như bây giờ. – Hỏa Dương nói tiếp – Không lời xin lỗi, không biết nhường nhịn, bởi vậy mà giờ chú phá hỏng mọi thứ rồi tốn công sửa chữa nó. Nhưng có một điều: chú chưa bao giờ tìm lại đồ chơi cho anh, chú không biết sửa chữa. Thế nên bây giờ chú sửa chữa một cách khổ sở, bởi vì chú chưa từng sửa chữa một cách tử tế.
Hỏa Nghi hơi nóng mặt nhưng đành nhịn. Gã nghe ông anh càm ràm thành quen, vả lại gã sai lè lè, bị mắng dăm ba câu cũng đáng. Cơ mà bài thuyết giảng của Hỏa Dương chưa bao giờ ngắn, cũng chưa bao giờ dễ nghe. Nó luôn dẫn người nghe tới một viễn cảnh đáng lo ngại:
-Chú làm Thâu Đầu mất mặt ở hội đồng, lão già sẽ trả đũa bằng cách kéo dài thời gian hoặc cản trở chú lấy thông tin. Thời gian đến phiên điều trần đã ngắn, nay càng ngắn. Nên chú liệu mà ăn nói với lão già.
-Như ý anh, được chưa? – Hỏa Nghi giơ tay – Tôi sai rồi, tôi biết lỗi. Sẽ như ý anh!
-Và đừng tỏ thái độ chống đối kiểu đó. – Hỏa Dương lừ mắt, tay dao thái miếng thịt mạnh hơn – Thâu Đầu hay Hỏa Chính không phải là anh, những lão già sẽ không bỏ qua cho chú giống như anh. Học cách sửa chữa đi, em trai. Chú trưởng thành rồi, sao còn để anh dạy những thứ đó?
Chợt một tiếng “xoảng” cắt ngang lời Hỏa Dương. Y quay ra thì thấy mặt sàn đã đầy những mảnh vỡ thủy tinh, tan tành tới độ chẳng mảnh vụn nào cho biết nguyên thể của chúng từng là chiếc cốc uống rượu. Cần một lực ném rất mạnh từ bàn tay giận dữ bị điều khiển bởi cái đầu tràn máu nóng. Hỏa Dương thấy bộ tóc của đứa em trai vừa chải chuốt lại xổ ra như có bếp lò dưới chân tóc. Ở ngoài kia, em trai y là kẻ khôn ngoan, tự phụ và không lộ ra bất cứ điểm yếu nào. Nhưng trong căn nhà này, nó trở lại là một thằng bé luôn cáu giận và thích đập phá đồ chơi của anh trai.
-Biết sao không? Bởi vì mẹ dạy anh rằng phải biết nhường nhịn đứa em và chăm sóc nó! Vì mẹ dạy dỗ khi anh biết nhận thức! – Hỏa Nghi nghiến răng rào rạo, mặt mũi trợn trạo – Còn tôi thì sao? Tôi chỉ được gặp mẹ trong năm mới và lễ quốc khánh chết tiệt! Khi tôi biết nhớ biết quên thì mẹ đã bỏ nhà đi rồi! Bà không có ở đây để nói với tôi rằng không được hỗn láo với anh mình, không dạy tôi rằng gia đình phải ăn cùng nhau vào ngày lễ quốc khánh! Anh chưa bao giờ dạy tôi những điều đó! Khi tôi trở thành đứa du thủ du thực ngoài kia, anh cũng mặc kệ! Khi tôi phải chứng kiến ông già lên cơn say, anh cũng mặc kệ! Giờ tôi thành người thừa kế, anh mới bắt đầu dạy dỗ! Anh bỏ mặc tôi! Câm mồm đi, anh trai! Anh không phải mẹ, anh không có quyền dạy dỗ tôi!
Căn phòng ầm ĩ như có dông tố tràn qua rồi im bặt. Ba tháng anh em Hỏa Nghi sống chung một nhà là ba tháng đầy tiếng cãi vã. Cũng ba tháng ấy, mọi cuộc cãi cọ đều kết thúc cùng một kiểu. Hỏa Nghi giơ hai tay tỏ ý hối lỗi đoạn bỏ đi, tay gãi tóc sồn sột. Hỏa Dương đứng nguyên một chỗ, gương mặt lạnh lẽo không biểu cảm. Sẽ không có bữa tối nào, Hỏa Nghi chắc chắn không về và lại ngủ gục trên bàn rượu nào đó ở quận Mắt Trắng. Tính em trai ra sao, Hỏa Dương biết rõ. Y suy nghĩ chốc lát rồi tiếp tục công việc bếp núc. Tiếng thái dao vang đều đều giữa căn nhà rộng lớn, tiện nghi, hiện đại nhưng thiếu hơi người. Những mảnh thủy tinh vẫn tóe tung trên mặt sàn phòng khách, phản chiếu không gian lặng thinh và lạnh toát.
Chuông điện thoại reo, viên thư ký thông báo Hỏa Chính muốn gặp. Giữa lúc anh em nhà Hỏa Viên cãi nhau, ông chú xuất hiện khéo đến lạ. Hỏa Dương đồng ý mà chẳng thèm dọn dẹp mớ tanh bành trên sàn. Ngay sau đấy ông chú quý hóa đẩy cửa bước vào, cái cằm nhọn đung đưa:
-Ngày lành, cháu trai! Đang làm bữa tối sao? Ồ… cái gì đây? Anh em lại cãi nhau à?
Hỏa Dương không trả lời. Lão mặt nhọn cúi đầu ngó nghiêng, mũi giày lật lật những mảnh vỡ, tủm tỉm cười như một học giả vừa bới ra điều thú vị trong bãi rác. Lão ngồi xuống ghế, nhận tách trà thiết mộc từ Hỏa Dương và cất lời:
-Thời điểm khó khăn, ta hiểu. Đây là điều ta lo sợ. Hỏa Nghi quá nóng nảy. Ở hội đồng thằng bé chín chắn bao nhiêu, về nhà lại nông cạn bấy nhiêu. Giống hệt anh trai ta. Ông nội các cháu đã phiền não về anh ấy rất nhiều.
Đáp lại người chú, Hỏa Dương lặng lẽ làm bếp. Tay dao của y vẫn ổn định, từng lát thịt thái ra đều tăm tắp như máy cắt. Ông chú mặt nhọn hớp ngụm trà, chậm rãi nói:
-Chú bảo rồi, chú không ghét mày, chú cũng không ghét Hỏa Nghi. Mày nên biết hội đồng sinh chuyện như bây giờ là vì Hỏa Viên. Anh trai ta đã phá hỏng mọi thứ. Chú không đơm đặt, mày đã nghe rất nhiều chuyện về cha mày, chắc cũng biết phần nào. Sự thực tệ hơn thế, Dương à!
Tiếng thái dao ngừng lại. Hỏa Dương đang đưa ra lời cảnh báo. Nhưng Hỏa Chính chẳng lấy đó làm phiền. Lão mặt nhọn cười cười hớp ngụm trà, lại tiếp tục:
-Cơ mà chuyện ngày xưa, chú không nhắc thêm nữa. Nhưng cháu trai à, cháu biết tại sao em mình không chịu nghe lời, dù cho cháu đã hết lòng giúp đỡ nó? Tình thương anh em không đủ đâu, Dương à! Chú biết lắm chứ! Chú từng khuyên can Hỏa Viên rất nhiều, nghĩ rằng ông ấy sẽ lắng nghe vì tình máu mủ. Nhưng rốt cục chẳng có gì cả. Chú ngộ ra rằng ở Đảo Sắt Thép này chỉ có sắt, chẳng có giọt máu nào hết.
Những phút im lặng chậm rãi trôi đi. Lát sau tiếng thái dao đều đều trở lại, Hỏa Chính khẽ cười:
-Nếu muốn trở thành người cố vấn giỏi, cháu cần có sức mạnh tương đương. Hỏa Nghi đã cấy chip, giờ có thể sử dụng Jeh-7400 toàn diện. Cháu cũng phải hiểu Jeh-7400 mới mong đứa em nghe lời mình. Chú nói thế vì lợi ích dòng họ. Phiên điều trần sắp đến rồi, không có thời gian tranh cãi nữa. Chú có thể ngỏ lời với hội đồng cho phép cháu cấy chip. Chuyện này đã có tiền lệ rồi, không phải lo.
Thêm một lần nữa, tiếng thái dao biến mất. Hỏa Chính không quay lại xem thái độ người cháu thế nào, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Lát sau lão thấy Hỏa Dương ngồi trên ghế đối diện, mặt lạnh ngắt nhưng đôi mắt đầy ánh lửa – thứ lửa thường cháy xòe lên khi nhận được ngọn gió thổi vào. Hỏa Dương nói:
-Nói tôi nghe, điều kiện của chú là gì?
Hỏa Chính mỉm cười nhìn đứa cháu. Gió đã nổi, lửa đã lên và lão chẳng ngại ngần tiếp thêm gió:
-Thẳng thắn lắm! Chú bắt đầu thích mày hơn rồi, cháu trai…