Ngục Thánh

Dưới ba mặt trăng sáng rực bầu trời phương đông, thăng vân tàu của Đạn Đạo tiến về phía nam một cách ồn ào. Trên boong, đám thuyền viên đang say sưa hát hò những bài ca đậm mùi đạo chích không trung. Họ kết thúc mỗi bài hát bằng cách đồng thanh chửi một cái gì đó, một ai đó, hoặc bí quá thì chửi luôn thuyền trưởng của họ. Sau đấy họ cùng tu sạch cốc bia trên tay rồi vui vẻ với gái điếm bên cạnh, cười đùa ầm ĩ. Từ khoang lái, Chiến Tử nghe rõ bọn họ chửi Đạn Đạo bốn lần.

- Đạn Đạo ghẻ lở hắc lào! Uống rượu ba hoa cầm sào chọc cứt! Đạn Đạo răng sâu môi sứt! Vô duyên vô dáng áo đứt bục quần!

Đám thuyền viên cười hô hố. Đó là lần thứ năm họ chửi Đạn Đạo.

Trên thăng vân tàu hay tổ chức tiệc tùng. Ca hát nhảy múa, rượu chai bia vại, đàn bà, đỏ đen... đủ thứ trò vui đông tây đều có. Theo nghĩa nào đó, đây thực sự là chốn thiên đường cho đàn ông. Đám đạo chích sống quanh năm với tàu, công việc nguy hiểm, ngày mai sống ngày mốt chết nên tiệc tùng thành cơm bữa. Về khoản này thì Chiến Tử khá thiếu nam tính. Gã không thấy ích lợi nào từ việc nốc hàng đống bia rượu với đồ ăn vặt vào bụng, sau đấy say sưa tới sáng. Với gã, một cơ thể được nuông chiều quá đáng sẽ thừa dinh dưỡng, ù lì, chậm chạp và làm tổn hại cơ bắp, không tốt cho chiến đấu hay đối phó tình huống bất ngờ.

Chiến Tử vốn không thích tiệc, giờ lại càng không vì gã đương chờ Vô Phong tỉnh dậy. Cách gã vài bước chân, tên tóc đỏ chết giấc trên sàn, ngáy pho pho, tay chân dang ra như con sao biển, nom rất ư vô tội, khác xa con quái vật phá nát tòa tháp ở Cổ Lâu Trấn cách đây ít giờ. Hắn cũng chẳng có vẻ gì đau đớn, trái hẳn Chiến Tử đang thương tích khắp mình mẩy. Những vết thương đi đâu mất? Tại sao hắn hồi phục nhanh như thế? – Chiến Tử suy nghĩ, rồi chợt nhận ra mình chẳng biết gì về người đồng nghiệp cũ.

- Không vui chơi sao, anh bạn nhỏ? Ngoài kia hay lắm đấy! Bia không?!

Chiến Tử ngẩng lên, thấy Đạn Đạo cười oang oang ở cửa phòng. Gã không chuộng đồ cồn nhưng sau rốt xin một chai bia. Bia lạnh xoa dịu vết thương, làm nguội bớt cái đầu nóng hực vì nghĩ ngợi của gã. Nốc hết một chai, Chiến Tử xin thêm nữa. Đạn Đạo liền đẩy cả két bia về phía gã đoạn nói:

- Người họ Chiến chưa bao giờ ở trong Thập Kiếm hay Bảy Người Mạnh Nhất, bởi vì họ không cần những danh hiệu. Bản thân chữ “Chiến” và Cây Bão là một vinh dự cho cuộc đời kiếm sĩ, một loại vinh dự chỉ có được nhờ may mắn chứ không thể giành lấy. Vậy tại sao cậu gia nhập Thập Kiếm, anh bạn nhỏ?

- Công việc. – Chiến Tử trả lời.

- Phì! – Đạn Đạo phun bia rồi cười sằng sặc – Ta mỏi mồm nói mà chú mày trả lời cụt lủn vậy?! Thằng tóc đỏ cũng chẳng bất lịch sự như chú mày! Há há!

Gã tóc vàng ngửa cổ tu bia, thò đầu ra ngoài coi đám đạo chích hát hò chửi bới mình. Gã không giận hay quát nạt mà cùng hát hò, cùng uống với họ. Lát sau, gã quay lại Chiến Tử:

- Người Phi Thiên quốc đang truy nã thằng tóc đỏ, đúng. Nhưng chỗ này là đất của ta. Nói ngắn gọn vậy thôi, cậu hiểu chứ?

Chiến Tử im lặng. Nếu trong hoàn cảnh khác, gã sẽ mang Vô Phong về Phi Thiên quốc ngay lập tức. Nhưng đây là thăng vân tàu, là thế giới của Đạn Đạo. Cách đây gần hai năm, Bạch Dương Đệ Thập cũng chịu thua Đạn Đạo và buộc lòng để con gái phục vụ trên thăng vân tàu. Hoàng đế còn vậy, gã chẳng thể làm gì.

- Tôi chỉ hỏi cậu ta vài việc. – Chiến Tử trả lời.

- Vậy thì tốt. – Đạn Đạo gật gù – Cứ hỏi bao nhiêu tùy thích, miễn là chúng bay vẫn yêu thương nhau.

- Nhân tiện, tôi muốn hỏi ông vài thứ. Chuyện công việc.

Đạn Đạo phun bia lần hai:

- Phì! Lạy Vạn Thế! Bộ chú mày không nói được thứ gì khác ngoài công việc à? Đang nhậu nhẹt kỵ nhất nói mấy thứ vợ con và công việc, chú mày không hiểu à?


- Việc quan trọng. – Chiến Tử tiếp tục.

Gã tóc vàng tròn mắt nhìn Chiến Tử trong ngạc nhiên, sau chuyển thành mớ lẫn lộn giữa hãi hùng và bất lực, giống cái cách mà con người nhìn vào loài gián. Trong phút chốc, Đạn Đạo hơi hối tiếc vì vác con gián tham công tiếc việc này lên thăng vân tàu. Gã nói:

- Hay nhỉ?! Chú mày là khách mà ra điều kiện nọ kia với ta là sao? Khách thì không hỏi chủ, hiểu chứ? Nhưng nếu đôi co vụ này thì ta hẹp hòi quá! Thôi được, chú mày có thể hỏi, nhưng ta không hứa...

- Ông tìm thấy Vô Phong ở đâu?

Đạn Đạo nhăn mặt. Gã nghi ngờ thanh quản của Chiến Tử có cấu tạo giống ruột ngựa. Một con gián với cái mồm làm từ ruột ngựa khiến Đạn Đạo không thể yêu thương nổi.

- Ai biết? – Đạn Đạo đáp cộc lốc.

- Tại sao ông giữ Vô Phong trên thăng vân tàu?

- Này, này, là thằng tóc đỏ đi theo chứ ta không hề giữ nó nhé! – Đạn Đạo phản pháo.

- Tại sao ông đến Tây Vực Châu? Ông cần gì ở Tinh Ngôn Gia? Tại sao ông phá hoại tòa tháp của Tinh Ngôn Gia?

Đạn Đạo đặt chai bia bên cửa sổ, phân bua:

- Này, này, ta không phá hoại! Thằng tóc đỏ muốn gặp lão già đó, ta chỉ đưa nó đến như một quý ông lịch thiệp. Ai mà biết nó và lão Tinh Ngôn Gia nói cái gì?! Khi ta quay lại thì chỗ ấy đã nổ bùm bùm ì xèo rồi! Thôi nào, ta biết chú mày muốn hỏi nhưng để sau được không? Giờ là lúc vui chơi, tại sao phải thả vào đó mấy bãi rắm công việc nọ kia nhỉ?

Không chút nhượng bộ, Chiến Tử đáp lời:

- Công việc quan trọng. Tôi đang điều tra Xích Tuyết, Tân đảng và Lực Lượng Mù Thủy. Tôi cần biết Liệt Giả đang âm mưu điều gì với thế giới. Vì việc này mà Tiểu Hồ, một người bạn của tôi đã mất tích. Tôi không rõ cô ấy còn sống hay đã chết. Ông biết Tâm Mộng đang bất ổn, những thành viên của Bảy Người Mạnh Nhất hay Thập Kiếm can thiệp hoạt động chính trị nhiều chưa từng có. Lão Quý Tộc, một trong Bảy Người, đang liên tục gây ảnh hưởng lên các quốc gia. Các thành viên Thập Kiếm trở thành lính đánh thuê hoặc sát thủ, nhắm đến mục tiêu là chính khách hoặc nhân vật tầm cỡ. Không chỉ vậy, thế giới đang thực sự thay đổi. Là người quản lý Đại Lộ Đỏ, hẳn ông cũng biết nó đang trở thành chỗ “giao dịch máu” – cách gọi khác của những hợp đồng ám sát. Nhưng không chỉ như vậy. Người ta ghi nhận quái vật không trung đang rời bỏ môi trường sống quen thuộc của chúng dù chẳng có thiên tai hay dịch bệnh. Sản phẩm khai thác từ Đạo Chích Không Trung sụt giảm rõ rệt, các hạm đội phải đi xa hơn, đối mặt nhiều nguy hiểm hơn. Thị trường quái vật không trung là của ông, hẳn ông biết rõ những khó khăn tôi vừa nói.

Đạn Đạo á khẩu. Trong mắt gã, con gián mồm ruột ngựa kia vừa chĩa ra một cái vòi nhọn hoắt của loài muỗi khổng lồ. Một sinh vật quái đản. Nhưng thứ kinh tởm này dường như chọc đúng mấy chỗ ngứa của Đạn Đạo, đã ngứa nay càng ngứa tợn. Gã nhận ra là đừng để con gián Chiến Tử lắm lời bởi mỗi lời như lưỡi câu móc họng người khác. Đạn Đạo toan nói gì đó song lại thôi, chỉ lặng lẽ tu bia, thần tình kém vui trông thấy, trái ngược hoàn toàn cuộc vui ở boong thăng vân tàu.

Chiến Tử không hỏi thêm mà kiên nhẫn chờ đợi. Gã khiến người khác khó chịu bằng cách tạo ra áp lực nhưng cũng biết điểm dừng. Cuối cùng, sự kiên nhẫn có kết quả. Đạn Đạo mở lời:

- Một ngày nào đó, chú mày sẽ bị người ta đập cốc bia hoặc chai rượu vào đầu. Thề có Vạn Thế, thần rượu bia và các em gái xinh đẹp, ta đảm bảo đấy! Nhưng chú mày không sai, thế giới này đang điên rồ cả lũ. Các tổ chức không còn ở vị trí trung lập nữa, ai cũng chọn phe cho mình hoặc kiếm chác từ hỗn loạn. Mọi chuyện bắt đầu từ Tuyệt Tưởng Thành, chà, cái nơi xa tít mù tắp ấy. Chú mày cũng tham gia cuộc chiến đó, nhỉ? “Thợ Săn Sói”, “Thợ Săn Đen”... người ta gọi chú mày như thế, ta có nghe. Hà hà!

- Tôi chỉ làm việc của mình. – Chiến Tử đáp.

- Chú mày sẽ bị đập chai vào đầu thôi! Không đùa đâu! – Đạn Đạo cười sặc – Tuyệt Tưởng Thành là nguồn gốc vấn đề còn Phi Thiên quốc đào bới nó lên. Biết tại sao con người đánh nhau không? Vì chia khẩu phần. Miếng bánh Tuyệt Tưởng Thành quá ngon trong tỉ lệ chia không đồng đều. Phi Thiên quốc lấy phần tươi nhất, ngon nhất. Nói xem tin đồn Phi Thiên đã có công nghệ “Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm” của Tuyệt Tưởng Thành là thật hả?


- Tôi không quan tâm lời đồn. Mọi thứ phải có bằng chứng cụ thể.

Đạn Đạo nháy mắt, chỉ tay:

- Thế thì lời đồn là sự thật rồi! Dẫu sao Phi Thiên quốc chơi ván Tuyệt Tưởng Thành quá hay, phải tội chơi hay quá nên làm đám khác ngứa mề. Hiểu ý ta chứ? Cùng sới bạc, kẻ thắng nhiều nhất bị ghét nhất mà! Giờ thì kẻ nào cũng châu đầu vào Tuyệt Tưởng Thành, tranh giành mọi lợi ích và quên mất Liệt Giả. Nhờ ơn Phi Thiên quốc các người đấy, con gián!

Chiến Tử nhíu mày. Gã không biết con gián là cái gì và tại sao Đạn Đạo gọi mình như vậy. Trò chuyện với Bảy Người Mạnh Nhất luôn là cuộc chơi đau não. Chiến Tử tiếp tục:

- Ông cũng đang chọn phe?

- Không! – Đạn Đạo cười – Chủ quản Đại Lộ Đỏ không thể chọn phe. Nếu ta làm vậy thì mọi thứ loạn quần xì! Ta không điên.

- Vậy tại sao ông giữ Vô Phong? Cậu ta là tội phạm truy nã. Ông không giao nộp Vô Phong tức là chống lại Phi Thiên quốc.

Đạn Đạo nhún vai:

- Chú mày nghĩ ta muốn giữ thằng tóc đỏ? Không, chỉ là thầy của ta yêu cầu như thế, nhân tiện, thầy ta là người mà chú mày quen biết đấy! Khà khà! Nhưng thực tình ta cần thằng tóc đỏ cho... công việc... sắp tới. Ôi Vạn Thế, đang nhậu mà, tại sao ta lại nói tới “công việc” chứ? Tất cả là tại chú mày, con gián chết tiệt!

- Cụ thể là việc gì?

Đạn Đạo tu hết chai bia rồi chuyển sang rượu. Gã đẩy ly rượu hừng hực lửa xanh cho Chiến Tử, nốc một hơi cạn ly của mình, thở ra hơi cồn ám mùi lửa:

- Khi tất cả quên mất những vấn đề trọng yếu thì chỉ mình Đạn Đạo đẹp trai tài giỏi này gánh vác. Hà hà! Chú mày nói không sai, Tâm Mộng đang có vấn đề. Sinh vật bình thường có thể cảm nhận môi trường và phản ứng lại. Quái vật không trung ở tầm cao hơn thế, chúng rất mẫn cảm với những dòng năng lượng vô hình từ thế giới, sử dụng năng lượng để tạo ra phép thuật cho riêng mình. Một giống loài cao cấp, nên không tự dưng chúng được gọi là những sinh vật gần gũi thần linh nhất. Nhưng mọi thứ đang chệch khỏi quỹ đạo. Đám quái vật rời khỏi nơi sinh sống, các dòng năng lượng làm chúng mất kiểm soát, hoặc trở nên quá yếu ớt, hoặc trở nên hung dữ bất thường. Ngay cả việc bắt quái vật thông thường giờ cũng khó khăn. Tất cả đều do Liệt Giả. Gã đã làm cái gì đó ở Rừng Bất Khả Phạm và ở miền bắc lục địa Băng Thổ.

- Tôi đã ở Rừng Bất Khả Phạm nhưng không rõ chuyện gì xảy ra. Cụ thể là Liệt Giả đã làm gì?

- Cũng như chú mày, ta không chắc chắn. Nhưng một người bạn của ta, một tên rất quyền lực tại Băng Hóa, tiết lộ rằng dòng năng lượng ở miền bắc lục địa bị “ô nhiễm”. Trong lòng đất hay không khí, trong những trận gió hay cơn mưa, trong cả những cơn bão tuyết đều có dấu vết ô nhiễm. Vài khu vực bắt đầu có hiện tượng thời tiết cực đoan, giống những vùng trời đặc biệt ở lục địa Kim Ngân như “Thảo Nguyên Sét”, “Cao Nguyên Bạc” hay “Biển Thủy Tinh”. Chẳng bao lâu nữa, môi trường xung quanh Rừng Bất Khả Phạm cũng sẽ biến đổi y chang.

- Vậy sau tất cả những chuyện này, ông đang làm gì? Và tại sao Vô Phong lại cần thiết với ông?

Đạn Đạo rót ly rượu nữa, sau đáp:

- Về phương nam, nơi tận cùng thế giới. – Đạn Đạo nốc một hơi hết ly rượu lửa thứ hai – Cội Gió, chắc chú mày đã nghe nhiều? Mọi trận gió mùa trên Tâm Mộng đều xuất phát từ Cội Gió. Ông bạn của ta nói rằng những trận gió mùa đó có thể tạm thời giảm bớt sự ô nhiễm.


- Tôi đã nghe về Cội Gió, nhưng tôi chưa nghe về phép thuật điều khiển thiên tượng. Con người không thể điều khiển thiên tượng, đó là quy tắc của thế giới Tâm Mộng.

- Ta đâu nói việc đó sẽ do con người làm? – Đạn Đạo nhún vai – Nhưng thôi, chuyện là như vậy, ta không thể nói nhiều hơn nữa. Chuyến đi tới Cội Gió cần những kẻ đặc biệt, thằng nhóc Vô Phong là ví dụ. Vậy nên đừng thắc mắc nữa nhé, con gián. Và đừng yêu cầu ta trao trả Vô Phong cho Phi Thiên quốc.

Chiến Tử nghiêng đầu suy tính. Ngẫm nghĩ ít lâu, gã nói:

- Vô Phong bị như vậy lần đầu hay từ trước? Tại sao cậu ta bị như thế?

- Có Vạn Thế mới trả lời được chú mày, con gián! – Đạn Đạo thở phì phì – Nhưng để xem... có lẽ từ sau hôm đó... ta đoán vậy.

- Hôm đó là hôm nào? Xảy ra chuyện gì?

- Chúng ta đã đụng độ Tân đảng và Xích Tuyết. Một cuộc chạm trán bất ngờ vào bốn ngày trước. Ban đầu là nói chuyện xã giao bình thường, cho tới khi thằng tóc đỏ lên cơn động cỡn thì thành ra... chà... uýnh lộn loạn quần xì! Ta nói thật đấy, đánh tới độ quần xì bay lung tung thiệt kia! Cơ mà đừng chất vấn nữa, xin chú mày đấy! Đợi thằng tóc đỏ tỉnh dậy, chúng bay hỏi han chim chuột với nhau cũng chưa muộn mà! Vậy nhé, con gián, ta còn hàng tá cô em đang chờ đợi. Nếu chú mày muốn, cứ ra ngoài, boong tàu luôn đủ chỗ.

Gã tóc vàng tay xách két bia, nách cắp chai rượu bước ra ngoài, đôi chân tung tẩy những bước buông tuồng, hoàn toàn chẳng có gánh nặng nào kéo lê đằng gót. Được mấy bước, gã còn lôi lược ra chải chuốt mái tóc vàng. Gã muốn mình thật bảnh trước các cô gái. Thế giới nóng như chảo rang còn Đạn Đạo cứ thoải mái tận hưởng gió mát trên thăng vân tàu. Chiến Tử không hiểu tại sao mình bị gọi là “gián”, càng không hiểu tại sao Đạn Đạo vẫn vô tư vô lo mà sống.

....

Ngày 10 tháng 5, gần một tuần sau cú vấp ngã của Lục Châu ở Đả Thải thành...

Công chúa không còn nghĩ nhiều đến thất bại ở Quận 19. Bầu cử là tiến về phía trước, ngẫm nghĩ sai lầm hoàn toàn thừa thãi bởi đơn giản là không dư thời gian hay không gian cho việc đó. Bầu cử kiểu Phi Thiên quốc là vậy, nơi mà các ứng viên phải như con thiêu thân lao vào ngọn đèn, như thánh sứ cuồng tín sẵn sàng đồ sát những kẻ bất đồng tín ngưỡng hoặc bọn tà giáo, hay như động vật ăn thịt. Ăn, ăn và ăn, đó là cách động vật ăn thịt tồn tại.

Nhưng ít nhất thì động vật ăn thịt không ăn đồng loại. Có thể có, cơ mà hãn hữu. Ít nhất thì chúng không giống họ Bạch Dương, nơi mà một đứa trẻ được dự báo trước cái ngày nó phải nuốt sống anh chị em mình.

Lúc này, Lục Châu đang họp với ban chiến lược. Nàng đã về Phi Thiên thành. Nơi đây không khí trong lành, cư dân thân thiện, bàn chuyện ám hại lẫn nhau nghe chừng cũng dễ dàng hơn. Nửa tiếng trôi qua và trong một ngàn tám trăm giây đó, câu chuyện chỉ tập trung vào việc tấn công Lục Thiên. Khi bản thân chưa có tiến triển thì dẫm đạp lên kẻ khác cũng là phương cách hữu hiệu.

- Những bài báo của chúng ta đạt kết quả tốt. – Một người trong ban chiến lược nói – Giờ mọi người quan tâm tới việc tại sao Lục Thiên thăng tiến quá nhanh khi còn ở quân đội. Ba mươi tuổi và trở thành thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây là mỏ vàng cho bọn báo chí. Đệ Thập đã trở thành người cha thích o bế con trai cả và bỏ mặc con gái. Ít nhất thì dư luận sẽ công kích anh ta khá lâu, còn cô sẽ có thêm thời gian, công chúa. Thời gian này, cô nên tạm gác các hoạt động với đám truyền thông, tập trung vào Đả Thải thành mới là nhiệm vụ chính.

- Phỏng vấn, làm khách mời, tham dự sự kiện... cô nên gác lại tất cả. Chúng đều vô ích. – Người khác tiếp lời – Minh tinh màn bạc, ca sĩ, người dẫn chương trình nổi tiếng... bọn họ đã hết hiệu quả cho cô. Đám mua vui này đang làm cử tri bực mình. Bọn họ luyên thuyên quá nhiều về chính trường trong khi đầu óc rỗng tuếch, chẳng biết một chút gì về chính trị. Cử tri cần người thông hiểu, không phải những thằng hề. Cuối tuần này cô có buổi làm khách mời? Chương trình lúc chín giờ tối? Hãy đưa ra những miếng mồi để lũ hề đó bâu vào cắn xé, còn cô chỉ việc ra về lúc mười giờ. Cứ đẩy lũ hề đó về phía Lục Thiên, để sự ngu dốt của đám này cản đường anh ta. Sau đó thì... xoẹt... không nhận phỏng vấn hay khách mời gì hết!

Người nọ làm động tác chặt tay để phụ họa tiếng “xoẹt” của anh ta. Lục Châu ngẫm nghĩ ít lâu rồi đồng ý với kế hoạch đó. Anh trai đã bêu riếu nàng trên khắp mặt báo về buổi vận động tranh cử thảm họa ở Quận 19, giờ nàng phải trả đũa.

- Tôi sẽ làm, không vấn đề gì. – Công chúa nói – Nhưng hãy nói về chuyện chính. Thực sự thì Phái Miền Đông và Trung Cực Đảng nghĩ gì về anh trai tôi? Có thật là anh ấy bế tắc với họ?

Toàn bộ ban chiến lược im lặng. Sau đấy, Bạc Mạch – người lớn tuổi nhất và ngồi gần công chúa nhất – lên tiếng:

- Bế tắc thì có, nhưng tín hiệu khả quan không ít. Anh trai cô chỉ trích Đệ Thập rất dữ dội, nhất là chính sách đối ngoại. Điều đó làm hai đảng rất quan tâm. Tất nhiên không ai chấp nhận Lục Thiên ngay lập tức, các đảng cũng cần làm giá mà! Nhưng họ thực sự quan tâm bởi nếu Lục Thiên đắc cử, họ sẽ hưởng nhiều lợi ích, cụ thể như khai thác thương mại từ việc bình thường hóa quan hệ với Lưu Vân quốc. Phải, anh trai cô muốn nối lại quan hệ với Lưu Vân, như một cú đấm giáng thẳng vào những gì mà Đệ Thập đã làm.

- Lấy lòng hai đảng bằng cách chỉ trích cha mình ư? Ôi, anh trai tôi! – Lục Châu bật cười – Để xem... tôi từng đọc bài luận văn tốt nghiệp trường sĩ quan của anh ấy, quan điểm của anh khi đó coi Lưu Vân là kẻ thù nguy hiểm nhất. Một bài luận văn hiếu chiến. Hãy tìm lại nó, chắc vẫn lưu trữ đâu đó trong trường sĩ quan, mọi người biết phải làm gì rồi.

- Tôi không nghĩ đó là cách hay. – Bạc Mạch nói – Lục Thiên có thể nhân cơ hội đó nói rằng anh ta đã trưởng thành. “Trưởng thành” là một từ đắt giá đấy, công chúa.


- Anh ấy chắc chắn sẽ nói thế, nhưng cũng chỉ biết nói thế. Trong khi chúng ta hoàn toàn có thể coi đó là sự bất nhất. – Lục Châu đáp – Khi còn làm việc cho liên quân Đại Hội Đồng, anh ấy thường tỏ thái độ bất hợp tác với liên minh Trục Chữ Thập. Tôi nhớ báo chí Lưu Vân quốc từng chỉ trích anh vài lần, hãy tìm lại những bài báo đó. Tôi nghĩ chúng sẽ hiệu quả.

Ban chiến lược gật gù đồng ý với kế hoạch của công chúa. Anh trai dùng người cha đã chết làm công cụ bầu cử, còn nàng sử dụng những tâm sự anh em thuở nào làm vũ khí chống lại Lục Thiên. Đào bới quá khứ, dối trá những điều không tồn tại, bẻ xoắn những sự thật thành một loại sự thật khác, kịch liệt chỉ trích cha hoặc mẹ đẻ... đó là cách họ Bạch Dương tranh cử, cách mà họ ăn thịt lẫn nhau.

- Chuyện ở Đả Thải thành thế nào? – Công chúa hỏi – Đã tìm thấy gã nào tên là Bồ Nông chưa?

- Chúng tôi vẫn đang lùng gã. – Bạc Mạch trả lời – Dường như gã không ở Đả Thải thành. Một tên đầu nậu như thế thường không ở cố định một chỗ, hắn sẽ di chuyển liên tục để kiểm tra hàng, tìm đầu mối mới, tìm khách hàng mới. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Bồ Nông đang ở Quận 19, chỉ là chúng tôi thiếu nhân lực. Rất xin lỗi, công chúa, chúng tôi không có nhiều quan hệ ở Đả Thải thành.

- Bạn tôi đang ở đó. – Lục Châu nói – Mọi người biết Kh’srak chứ? Anh ấy sẽ giúp chúng ta. Người Thanh Thủy giỏi truy tìm dấu vết, Kh’srak sẽ biết tìm Bồ Nông ở đâu. Tôi biết mọi người nghĩ gì. Đúng là anh ta xa lạ với thế giới con người, nhưng thế giới con người cũng xa lạ anh ta. Kh’srak dễ thích ứng mọi hoàn cảnh, thế giới loài người thì không. Anh ấy sẽ làm tốt thôi, đừng lo lắng. Phải lôi bằng được tên Bồ Nông ấy ra ngoài ánh sáng, có gã, chúng ta mới đàm phán được với Lỗi Triện.

Bạc Mạch nhìn công chúa hồi lâu. Người phụ nữ lớn tuổi đó dường như muốn trò chuyện riêng tư. Hiểu ý, công chúa liền giải tán cuộc họp. Đợi tất cả rời khỏi phòng, Bạc Mạch cất lời:

- Thực sự là tôi không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người. Tôi sợ họ nản chí. Nhưng sự thật là cô ít cơ hội lắm, công chúa. Cửa vào Đả Thải thành gần như đóng chặt với cô rồi, công chúa. Kể cả khi cô bắt tay với Lỗi Triện thì gã đó cũng quá nguy hiểm. Không ai biết gã sẽ trở mặt khi nào. Tôi nghĩ cô nên bắt đầu tìm đồng minh mới.

- Đồng minh nào đây? – Lục Châu nhăn trán.

- Họ hàng của cô, công chúa. Những người chung dòng máu, chung họ Bạch Dương. Những kẻ thất cử.

Lục Châu thở một hơi dài chưa từng thấy, tưởng chừng hai buồng phổi xẹp tới độ mỏng dính. Ngay cả khi mơ mộng nhất, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện này. Với nàng, nó là một cái gì đấy hơn cả cổ tích.

Dòng họ Bạch Dương không chỉ có Đệ Thập, Lục Thiên hay bản thân nàng. Đó là một cây phả hệ dài, nhiều nhánh rẽ và đồ sộ hơn bất cứ dòng họ lâu đời nào từng tồn tại trong kỷ nguyên hiện đại. Nhưng chỉ một số ít như gia đình Đệ Thập rực rỡ dưới ánh mặt trời thủ đô, phần còn lại – những kẻ thất cử – tồn tại trong bóng tối của lịch sử. Họ là đốm sao mờ nhạt, là ánh nến leo lét, là ngọn đèn giữa đêm đông, có ánh sáng, nhưng không bao giờ trở thành mặt trời dẫn dắt Phi Thiên quốc. Họ bỏ đi và cư ngụ ở chốn nào đó trên thế giới, tiếp tục tồn tại, hàng ngày gặm nhấm nỗi đau bị quên lãng như con sư tử già liếm láp vết thương chẳng bao giờ lành.

Trong ký ức của Lục Châu, những người họ hàng nhạt nhòa tựa nước mưa bám ô cửa kính. Ngài Đệ Thập từng đưa nàng đi gặp vài người thân thích nhưng Lục Châu chẳng nhớ mặt ai. Từ khi nàng biết nhớ thì lại không còn cuộc gặp nào kiểu như vậy nữa. Cũng giống nàng, ngài Đệ Thập có anh em ruột nhưng ông tránh gặp họ. Và theo những gì nàng phong phanh nghe được, anh em Đệ Thập gần như không nhìn mặt nhau. Cuộc bầu cử Bạch Dương Đệ Thập đã thành quá khứ nhưng vẫn ám ảnh bọn họ tới bây giờ.

- Không, không đâu! – Lục Châu lắc đầu nguầy nguậy – Bỏ đi, Bạc Mạch! Cảm ơn bà, nhưng tôi chịu thôi!

- Cô phải làm, công chúa. – Bạc Mạch nói – Một bước đi mạo hiểm nữa thì sao chứ? Cô đã tới Đả Thải thành, lựa chọn Liên Hiệp Bờ Tây thay vì những bước đi truyền thống. Giờ còn mạo hiểm hay an toàn gì nữa? Các vị hoàng thân là cứu cánh của cô. Có thể họ sẽ giúp cô tìm đồng minh. Hoặc nếu các đồng minh trở mặt, họ sẽ là chỗ dựa cuối cùng cho cô. Đằng nào cũng có lợi!

- Nếu họ trở mặt thì sao? – Lục Châu nhún vai – Ai đảm bảo họ giữ lời? Họ chỉ chung bộ gen với tôi thôi, Bạc Mạch. Họ không phải người thân gì hết. Tin tôi đi, bà không hiểu họ Bạch Dương bằng tôi...

- Nhưng tôi cũng biết một số chuyện. – Bạc Mạch ngắt lời công chúa – Người họ Bạch Dương trọng danh dự. Có lời hứa của họ, cô sẽ có tất cả. Hãy quyết định sớm, công chúa. Tối nay, tôi mong cô sẽ đưa ra câu trả lời.

Người phụ nữ cúi đầu rời đi, để lại Lục Châu với căn phòng trống trải. Công chúa ôm trán nhìn những hạt bụt lân tinh lơ vơ trên trần, tâm trí cố gắng ghép lại những mảnh vụn ký ức về họ hàng. Đến giờ nàng cũng chẳng biết mình có bao nhiêu cô dì chú bác. Nực cười thay, công chúa Lục Châu thuộc làu làu vạn sự của thế giới lại chẳng có tí kiến thức về dòng họ Bạch Dương. Cô gái liền bắt máy gọi Trần Độ. Hỏi người ngoài về chuyện trong nhà, Lục Châu thấy mình như một ngoại lệ đầy mỉa mai.

Nhưng điện thoại không bắt sóng. Đáp lại Lục Châu là tiếng báo mất kết nối mạng. Nàng thử lại vài lần đều vô hiệu. Cô gái bước ra cửa, chợt thấy Bạc Mạch nằm sóng soài trên nền. Bên cạnh người phụ nữ, các vệ sĩ cũng đổ vật xuống hoặc xụi lơ ở góc. Hành lang hoàng cung hoàn toàn vắng lặng, im như tờ, không một âm thanh hay tiếng động. Công chúa biến sắc. Ai đó đã xâm nhập vào hoàng cung Phi Thiên quốc – nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất thế giới. Lục Châu ngay lập tức vận lực, đôi cánh thánh sứ xòe rộng sau lưng, trên tay xuất hiện thánh giới xập xòe lửa điện. Nhưng công chúa không biết chuyện gì đang xảy ra. Xem chừng tháng ngày bầu cử đã mài mòn cảm nhận của nàng.

- Từ từ thôi, bé con. Ta không đến để gây sự. Ta chỉ làm mấy người quanh đây ngủ một lát, không cần lo. Mời lão già này vài món, được không? Đã lâu ta không được ăn một bữa ở hoàng cung.

Giọng nói nọ xuất phát từ góc hành lang, rồi một người xuất hiện. Một người đàn ông già cỗi, lưng còng, người khoác một nùi quần áo cũ nát như giẻ rách. Ông già bước đến Lục Châu và dưới ánh trời chiều, gương mặt góc cạnh, mái tóc nâu cùng đôi mắt màu xanh thẳm của ông ta hiển lộ. Công chúa ngây người nhìn. Nàng không biết ông già nhưng cảm thấy có một thứ vô hình kết nối mình với ông ta. Một thứ mà người ta gọi là “chung dòng máu”.

- Nom giống mẹ ta, Bạch Dương Đệ Tứ. – Ông già nói – Vậy bé con mời ta ăn chứ? À quên, ta là Lục Triều, Bạch Dương Lục Triều, người trông nom đền Mộc Thần. Cơ mà chuyện cũ rồi, giờ chẳng còn cái đền nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận