Ngục Thánh

Thế hệ sau không bao giờ hiểu thế hệ trước.
Rốt cục thì bọn Vô Phong – kể cả Hỏa Nghi mang tiếng thông minh – vẫn không thể nắm bắt được suy nghĩ của Bất Vọng. Cứ ngỡ gã hồi tâm chuyển ý, ngờ đâu lại là một cái bẫy giăng ra từ trước. Ngay Thanh Nhi cũng ngỡ ngàng trước hành động của người cha, nàng nói:
-Cha… làm cho Đông Hoàng sao? Chẳng phải cha nói rằng sẽ rời bỏ lão ta?
-Phải, ta không còn liên hệ gì với Đông Hoàng nữa. Nhưng đây là việc riêng, nói rồi, ta sẽ giải thích sau. Nào, Tiểu Hồ, ta không nói nhiều đâu, bỏ Liệt Trúc xuống!
Thanh Nhi không đồng tình, nhưng lại nghĩ đây là chuyện giữa cha nuôi và Phi Thiên quốc nên nàng không can ngăn. Về phần Tiểu Hồ, cô gái cố nhiên không thể làm theo lời Bất Vọng. Theo kế hoạch, nhóm người Phi Thiên phải tìm ra bằng chứng buộc tội Đông Hoàng, sau đó nhân cơ hội ép chính phủ Xích Quỷ. Nếu muốn giữ Đông Hoàng, họ phải trục xuất Bất Vọng. Nhưng tình hình đã thay đổi, Liệt Trúc không đơn thuần là chứng cứ mà còn là vũ khí sinh học. Ba hộ vệ thánh sứ cần phải mang con bé về Thần Sấm. Nhưng một lần nữa, mọi sự lại đổ bể vì Bất Vọng. Gã ống khói quả có biệt tài ngoáy lộn tùng phèo mọi chuyện. Vô Phong và Tiểu Hồ bất lực, còn ba viên phi công chỉ biết đứng ngoài quan sát, tuyệt không dám can dự.
Vô Phong định khống chế Thanh Nhi nhằm uy hiếp lão già ống khói. Nhưng Bất Vọng đọc vị hắn ngay từ ánh mắt, gã đe dọa:
-Cẩn thận đấy, tóc đỏ! Cậu biết ta có bí kỹ, đúng không?
Tên tóc đỏ chột dạ. Nhớ lại cảnh một nửa nhà máy bị chặn đứng bởi bí kỹ của Bất Vọng, hắn rùng mình kinh sợ, lập tức thôi ngay ý nghĩ bắt con tin. Tiểu Hồ lên tiếng:
-Nếu đã không muốn về Phi Thiên, tại sao ông còn khổ công cứu chúng tôi?
-Nếu không cứu, liệu bọn bay có tin rằng ta thực tâm muốn về Phi Thiên? – Bất Vọng cười.
Cả ba hộ vệ thánh sứ tức sôi máu, họ như một lũ trẻ con bị người lớn lừa gạt. Hỏa Nghi giãy giụa mãi mà không thoát khỏi vòng tay như kìm thép của Bất Vọng. Tên này nói bằng cái giọng nghẹt cổ:
-Không phải Đông Hoàng… vậy ông đang mưu tính cái gì?
-Đây là việc riêng, ta đảm bảo nó sẽ không ảnh hưởng tới Phi Thiên các người. Nhắc lại lần nữa, thả con bé xuống!
-Ông đã lừa chúng tôi mà còn bắt chúng tôi tin tiếp hay sao? – Tiểu Hồ phản bác.
-Bọn bay không có lựa chọn đâu! – Bất Vọng cười nhạt.
Dứt lời, gã phẩy tay, một cơn gió từ thinh không đẩy bay Vô Phong và ép chặt hắn vào thành phi thuyền. Tên tóc đỏ không cựa quậy nổi, chỉ duy cái miệng vẫn hông hống:
-Thả tôi ra, lão già! Ông làm gì thế này?
-Bớt mồm đi, hoặc cậu sẽ khỏi phải thở nữa. – Bất Vọng nói – Nào, Tiểu Hồ, ta không nhắc lại lần nữa đâu!
Tiểu Hồ bối rối, thả Liệt Trúc thì dở mà giữ cũng không xong. Nhưng sự đời vốn chẳng theo ý người bao giờ! – Nàng tự nhủ, trong lòng nghĩ việc thả con bé. Giữ mạng cho đồng đội vẫn quan trọng hơn cả. Nhưng ngay lúc Tiểu Hồ buông tay, bộ đàm trong túi áo của Bất Vọng rung chuông. Gã không muốn nghe song có vẻ người gọi không chịu bỏ cuộc. Hỏa Nghi ấm ứ trong miệng:
-Nghe điện đi, ông già!
Tiếng chuông nhỏ tí nhưng giữa bầu không khí tĩnh lặng lại ầm ĩ vô cùng. Bất Vọng buông tay ngừng thi triển bí kỹ, gió lặng, Vô Phong rớt uỵch xuống nền đất. Gã móc bộ đàm, nheo mắt trước số lạ rồi trả lời cộc lốc:
-Ai đấy?
-Lâu không gặp, cậu khỏe chứ?
Bất Vọng biết cái giọng kẻ cả đầy tự phụ này. Ngày đầu tiên nhập học trường sĩ quan, gã đã nghe thấy nó và ấn tượng đến tận bây giờ. Bất Vọng thoáng cười, sau đáp:
-Nhất Long đó hả? Phải, cho tới lúc ba đứa nhãi con của ông tới đây, tôi vẫn khỏe. Mà sao ông biết số máy của tôi?

-Tôi biết nhiều hơn cậu tưởng đấy. Giờ vào việc chính nhé, hãy quay về Thần Sấm. Ý định của cậu, tôi đã nghe hết rồi.
Bất Vọng quay sang nhìn ba viên phi công, chợt thấy một người trong số họ thủ tay sau lưng, trong lòng đoán anh ta đã sử dụng máy phát tín hiệu khẩn cấp. Gã nói:
-Ông hiểu tôi quá mà, lão bàn chải(*), tôi không nhắc lại lần nữa đâu. Thôi nhé!
-Đừng cố tỏ ra thô lỗ như một kẻ thô lỗ đích thực. Nghe đây, cậu định mang Liệt Trúc đi đâu?
-Đó không phải việc của ông.
-Và cậu định mang cả cô con gái Thanh Nhi đi cùng? xem tại .
-Phải, rồi sao?
Thuyền trưởng Nhất Long cười khẩy đoạn thở dài:
-Chúng ta kết giao bạn bè được ba chục năm chưa? Không, tôi nghĩ là hơn. Ba mươi năm dài dấy, hãy nể tôi mà quay về Phi Thiên, được chứ?
-Như ông đã nghe, tôi chỉ muốn xác minh vài chuyện. Nếu nể tình bạn bè thì ông nên tin tôi mới phải chứ?
-Không! Năm năm trước, cậu cắt hết liên lạc và mất tích. Sau chừng ấy năm, tôi đâu thể dám chắc cậu còn như xưa?
-Nói rồi, tôi không phục vụ Phi Thiên và cũng không muốn về. – Bất Vọng kiên quyết.
-Tôi không nghĩ thế. Còn nhớ cái đầu của cậu đáng giá bao nhiêu không? Hai trăm thùng vàng nếu giết chết, năm mươi thùng kim cương nếu bắt sống. Một cách trung thực và thẳng thắn nhất, tôi khẳng định sẽ bắn tin ra chợ đen nếu cậu bỏ trốn. Cậu có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn con gái cậu? Tôi không dám chắc.
Ánh mắt Bất Vọng bất giác quay về phía Thanh Nhi, giọng gã chợt lạnh tanh:
-Bạn cũ mà ông đối xử với tôi như vậy à?
-Đây không phải là vấn đề đối xử, đây là trách nhiệm với quốc gia. Tôi đang làm mọi thứ để giữ thể diện Phi Thiên trước Thánh Vực và Đại Hội Đồng. Trách nhiệm của tôi là cống hiến, phục vụ và chết vì Phi Thiên. Chính cậu đã dạy tôi điều này, phải không?
Bất Vọng vô tâm còn Nhất Long sắt đá. Nói chuyện tình cảm không xong, thể nào cũng chuyển qua lời lẽ vô tình; tính cách ngài thuyền trưởng là vậy.
Gã ống khói tự ngẫm một thân một mình không thể chống lại Phi Thiên. Gã có thể chém bay đầu bọn thợ săn tiền thưởng nhưng không thể bảo vệ cả Liệt Trúc lẫn con gái. Thực tế hiển nhiên và quá rõ ràng! Tuy Bất Vọng là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới, song danh xưng ấy đã từ lâu lắm. Gã năm mươi tuổi, đã già, mà tre già măng mọc. Bọn quái vật như Quạ Đen hay Thiên Hải giờ chẳng thiếu. Bất Vọng tiếp lời:
-Không cho tôi lựa chọn khác sao, bạn già?
-Chúng tôi tạo điều kiện đấy chứ? Phi Thiên rất cần cậu và cũng tạo cơ hội cho cậu. Mỗi con người sẽ có giá trị khi đứng ở cái nơi mà anh ta phải thuộc về. Cậu không thể lãng phí cuộc đời trong cái nơi xó xỉnh quận 4 được!
Rốt cục sự trốn chạy của Bất Vọng đã thành vô nghĩa. Gã từ bỏ thân phận, ra đi, đi mãi, cuối cùng lại gặp điểm xuất phát. Nếu hỏi rằng định mệnh là hình gì nếu nó có thực thể, gã cam đoan nó là hình tròn. Sau một hồi trầm tư, gã nói:
-Tôi sẽ suy nghĩ nếu ông đáp ứng một điều kiện.
-“Suy nghĩ”? Còn suy nghĩ cái gì nữa chứ? Nhưng được rồi, nói nghe xem nào?
-Hãy cho con gái tôi nhập cảnh Phi Thiên, cho nó một cuộc sống tốt nhất.
-Rất đơn giản! Tôi biết con gái cậu là thợ rèn kiếm, cô gái sẽ có cuộc sống và môi trường làm việc tốt nhất! Tôi đảm bảo!

-Hiện giờ tôi không thể trở về Phi Thiên. Tôi muốn xác minh vài việc và tôi muốn mang Liệt Trúc đi cùng.
Đã giao phó con gái tức là Bất Vọng không thể làm điều tổn hại tới Phi Thiên quốc. Tuy nhiên, ngài thuyền trưởng không chấp thuận điều kiện này:
-Chắc cậu chưa biết nhiều lắm về ông chủ của mình nhỉ. Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ hỏi rằng từ đâu mà Đông Hoàng có con bé Liệt Trúc nhỉ?
Bất Vọng trước nay làm việc cho Đông Hoàng chỉ làm tròn trách nhiệm rồi nhận tiền. Gã chỉ quan tâm mặt ngoài công việc ra sao, tuyệt nhiên không để ý động cơ bên trong. Gã hỏi:
-Từ đâu?
-Từ Liệt Giả, dù chúng tôi chưa có đầy đủ bằng chứng. Cách đây một tuần, Đông Hoàng đã chuyển một nghìn thùng vàng tới Kim Ngân lục địa – nơi bọn Xích Tuyết đang ẩn náu. Không ngẫu nhiên mà ông ta chuyển vàng và cũng chẳng tình cờ bắt gặp con bé Liệt Trúc.
Nếu mang Liệt Trúc theo, Bất Vọng tự nhiên sẽ bị Xích Tuyết săn đuổi, xem chừng còn khó đối phó hơn cả Phi Thiên. Trong quá khứ, gã từng đụng độ tổ chức này vài lần, thậm chí là cả Liệt Giả. Những ký ức chẳng hay ho ấy khiến gã ớn lạnh. Cuối cùng Bất Vọng trả lời:
-Thôi được. Nhưng chuyện quay về Phi Thiên, tôi sẽ suy nghĩ sau. Và đừng đem con gái tôi ra để uy hiếp, hậu quả thế nào chắc ông biết rõ.
Biết gã nói một làm mười, Nhất Long không nài nỉ thêm. Dù vậy, cạy được một gã cứng đầu cứng cổ như Bất Vọng ra khỏi quận 4 cũng là thành công ngoài sức tưởng tượng. Ngài thuyền trưởng cười vui vẻ:
-Nếu khó khăn, hãy liên lạc, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mức có thể.
Cuộc nói chuyện kết thúc. Bất Vọng thả Hỏa Nghi rồi nói:
-Hãy để ý con gái ta, nếu nó có vấn đề gì, chú mày liệu hồn!
Phải chăng đây là lời căn dặn của bố vợ tương lai? – Hỏa Nghi sáng mắt rồi cúi đầu vâng dạ. Bất Vọng quay gót bước lên phi thuyền, Thanh Nhi chạy theo vồn vã:
-Cha định đi đâu?
-Hãy đi cùng người Phi Thiên. Ta hứa sẽ về sớm.
Gã đáp cộc lốc đoạn khởi động phi thuyền, con tàu rùng mình cất cánh. Bất Vọng nhìn mọi người qua ô cửa kính, dừng lại một chút trên gương mặt Vô Phong rồi lái phi thuyền bay về hướng bắc, điểm đến là Bạch Tu quốc ở lục địa Băng Thổ. Vết thương của gã chưa lành hẳn, những cơn đau từ ổ bụng cứ âm ỉ. Nhờ tấm vải băng bó làm từ tóc phụ nữ Vinh Môn nên cơn đau hãy còn dịu lắng, nhưng khi phép thuật hết tác dụng, nó sẽ trở thành cơn ác mộng. Song gã không quan tâm mà chỉ muốn đến nước Bạch Tu càng sớm càng tốt.
Đám người Phi Thiên ngay sau đó cũng rời thành phố. Vô Phong nằm dài trên giường cứu thương và được Tiểu Hồ chăm sóc. Hỏa Nghi nhìn hắn rồi lắc đầu thở dài:
-Vậy là hết nhiệm vụ rồi, nhỉ?
-Tôi không muốn quay lại đây nữa. – Vô Phong nói – Một lần là quá đủ! Xin lỗi, “bộc phá” gãy mất rồi.
-Tôi sẽ cho cậu một thanh kiếm khác… mạnh hơn, duyên dáng hơn!
Hai gã nhìn nhau cười mếu, sống sót được sau trận đại chiến tòa chung cư là điều kỳ diệu. Nhưng có hàng trăm con người không được may mắn như họ. Hỏa Nghi ngó xuống nhìn con bé tóc đỏ đang bất tỉnh vì thuốc mê, vì nó mà máu trải khắp quận 4. Tiểu Hồ thì chẳng nghĩ con bé gây tội lỗi, nàng vặc Hỏa Nghi:
-Cậu sẽ phải giải trình với công chúa. Chính cậu gây chiến chứ không phải ai khác!
Thanh Nhi nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:

-Như nhau cả thôi! Năm mắt lươn muốn chiến từ lâu rồi, chẳng qua giúp đỡ chỉ là cái cớ. Và lão già đã trở mặt định giết mấy người, đúng chứ?
Hỏa Nghi nhún vai vẻ đồng tình. Tiểu Hồ ném cho gã cái lườm sắc lạnh, sau quay ra tiếp tục chăm sóc cơ thể tàn tạ mang tên Vô Phong.
Thanh Nhi nhìn Cửu Long nhỏ dần trong mắt mình. Nàng đã rời khỏi bốn bức tường quận 4 như ước nguyện, bất quá đi rồi, lòng lấn cấn khôn tả. Hỏa Nghi sán đến gần cô gái, tủm tỉm cười:
-Chúc mừng cô trở thành công dân Phi Thiên quốc!
Cô gái không đáp cũng không cười. Nàng giơ chiếc bộ đàm ra trước mặt Hỏa Nghi. Gã trai thấy trên màn hình là tin nhắn từ Thương Ngọc:
“Chúc mừng cô biến khỏi cái đất nước hết xí quách này! Sống tốt nhé!”.

Cùng lúc ấy tại tòa tháp sòng bạc, một toán cảnh binh chừng hai mươi người ập vào căn phòng hạng sang. Ông chủ Năm ngỡ ngàng, còn Đông Hoàng bình thản như thể đã biết trước sự việc. Từ đám cảnh binh, viên chỉ huy bước ra, nhìn về phía Năm mắt lươn rồi nói:
-Chúng tôi nhận lệnh bắt ông Trần Văn Năm vì tội gây rối an ninh có tổ chức và cố ý giết người. Mời ông đi theo chúng tôi!
Đã lâu lắm rồi ông chủ Năm mới nghe người ta gọi mình bằng họ tên đầy đủ. Lão già mắt lươn chột dạ song ngoài mặt vẫn ung dung:
-Các người đâu có bằng chứng?
-Đã có người tố giác ông. – Viên chỉ huy nói – Bằng chứng hay không thì phải về sở làm việc mới biết được, mong ông hợp tác.
Ông chủ Năm đập bàn hét lớn:
-Mẹ kiếp, lũ chúng mày ăn cháo đá bát à? Ngốn tiền của tao giờ muốn bắt tao chắc?
-Xin ông cẩn trọng ngôn từ! – Viên chỉ huy nghiêm giọng – Hãy hợp tác với chúng tôi!
Vài ba cảnh binh tiến đến tra tay lão già vào còng. Dù không hiểu tại sao hội đồng thành phố và phó đô đốc Đỗ Thọ trở mặt, nhưng ông chủ Năm đoán Đông Hoàng đã tác động không nhỏ. Chẳng lẽ thằng đầu sẹo đoán trước mọi thứ? Không thể nào! – Lão tự nhủ.
Đông Hoàng khoan khoái nhấp ly rượu. Lão thở ra khoan khoái như đang tận hưởng chiến thắng:
-Ta nói với chú em rồi, ta chơi những trò lớn hơn thuyền chìm thuyền nổi nhiều!
Toán cảnh binh áp giải ông chủ Năm rời đi. Lão già mắt lươn ngoảnh lại gầm gừ:
-Chưa hết đâu, Đông Hoàng! Tôi sẽ trở lại! Chưa hết đâu!
Đông Hoàng lắc đầu cười. Năm mắt lươn đi trước một bước song lại không hề biết lão còn đi trước hai, ba bước.
Bởi ngay từ khi nhận được tin Hỏa Nghi gặp gỡ Năm mắt lươn, Đông Hoàng lập tức vạch kế hoạch phòng bị. Lão nhằm tới con trai của Đỗ Thọ và cho người theo dõi. Thằng nhõi con ấy thường xuyên ghé vũ trường sòng bạc, lúc nào cũng ườn mặt ra trước thiên hạ nên nhất cử nhất động của nó ra sao, lão biết rõ. Dù vậy, lão vẫn phải nhờ tay vũ công Tiếu trợ giúp bởi bọn vệ sĩ bảo vệ thằng oắt không phải hạng thường. Đông Hoàng hiểu rằng nếu gây chiến, Năm mắt lươn tất sẽ gặp Đỗ Thọ trước tiên. Lão biết ngài phó đô đốc muốn nhân cơ hội này trừ khử mình, đồng thời xóa mọi dấu vết liên quan. Nhưng đáng tiếc cho Năm mắt lươn, lão không hiểu rằng Đỗ Thọ có quá nhiều thứ để mất. Trở mặt, phản bội rồi lại quay về, những kẻ có quá nhiều thứ để mất thường hay đi theo một vòng tròn như thế.
Đông Hoàng bước ra phía cửa kính ngắm nhìn thành phố Cửu Long. Lão thấy đám cháy dữ dội từ khu sòng bạc phía tây, những chiếc xe cứu hỏa cùng xe cảnh binh hò hú ầm ĩ. Sẽ mất chút thời gian sửa sang, chỉ là tiền, mà tiền với lão không thành vấn đề. Mất chút của cải để trở thành ông vua đích thực của Cửu Long, đích thực là lão nhận được quà biếu không từ Năm mắt lươn.
Đông Hoàng nhấp ly rượu tận hưởng niềm vui chiến thắng, chợt một giọng nhừa nhựa từ sau lưng vang lên khiến lão suýt chết sặc:
-Cảm giác làm vua thế nào, thưa ngài chủ tịch đáng kính?
Lão già quay lại và thấy Tiếu đã ở đó từ lúc nào. Lão trả lời bằng cái giọng xen những tiếng ho sù sụ:
-Đến lúc nào thế? Bộ ngươi không biết gõ cửa à?
-Tôi là một người lịch sự, tuy nhiên gõ cửa không phải là phong cách của tôi, thưa ngài!
Gã vũ công nhún nhảy bước tới. Đông Hoàng hất hàm:

-Đỗ Thọ thế nào?
-Ngoan ngoãn nghe lời như một chú cún đáng yêu vậy! – Tiếu vỗ tay – Ông ta là kẻ bạc nhược nhưng lại là người cha tuyệt vời! Tôi đánh giá rất cao chi tiết này. Dù sao chúng ta vẫn có thể nhờ vả Đỗ Thọ thêm một thời gian nữa. Việc ngài cần làm bây giờ là tìm người thế mạng.
-Tại sao?
Tiếu xoay người điệu đà và dông dài như cái cách gã vẫn thường như vậy:
-Dù không có bằng chứng nhưng tôi tin rằng Phi Thiên đang cố buộc tội ngài. Họ đang đưa vấn đề ra Đại Hội Đồng, tôi nghĩ ngài sẽ phải đến đó giải trình, chứng minh hoặc phản bác. Đại loại là lằng nhằng rắc rối! Cho nên ngài cần tìm kẻ nào đó để thế mạng.
-Bằng chứng? Là con bé Liệt Trúc và tài liệu Ngục Thánh sao?
-Không! Họ không dám đâu. Tôi đảm bảo! Họ sẽ xoáy vào chuyến vận chuyển của ngài. Tất nhiên là họ sẽ chẳng nạy được thông tin nào đâu, tay đại diện của Mũi tên vèo vèo tại Cửu Long đã chuồn đi lâu rồi. Không khó để thoát tội, nhưng ngài cần một kẻ thế mạng.
Liệu còn kẻ nào thế mạng tốt hơn ba gã vệ sĩ? – Đông Hoàng ngẫm nghĩ song không biết chọn ai. Quạ Đen sau chuyến này chắc chắn không về vì gã đó đã hết hứng thú với Cửu Long (lão vẫn nghĩ Quạ Đen là thằng đực rựa chính tông). Gã tóc trắng Thiên Hải tới giờ cũng mất hút, khéo chừng đã tan thây dưới bãi đổ nát của nhà máy thủy điện. Vậy là chỉ còn… Đông Hoàng ngờ ngợ:
-Bất Vọng?
Tiếu vỗ tay đôm đốp:
-Tuyệt vời, quá tuyệt vời! Còn ai thế mạng tốt hơn chứ? Bất Vọng hiện đã bỏ trốn, hơn nữa lại từng là bạn thân của Liệt Giả. Quá thích hợp để trở thành đối tác của kẻ khủng bố! Ông ta sẽ phải vào nhà tù của Đại Hội Đồng – nơi khủng khiếp nhất thế giới. Tất nhiên, nhà tù sẽ chẳng giữ Bất Vọng được lâu nhưng đủ thời gian cho chúng ta làm việc.
Đông Hoàng hơi nuối tiếc vì để mất nhân tài như Bất Vọng. Nhưng thời thế thay đổi, những thứ hết giá trị thì cần bỏ đi. Lão nói:
-Vậy bước tiếp theo là gì?
-Trước mắt, ngài cần vượt qua bài kiểm tra ở Đại Hội Đồng, hãy tìm một tay luật sư đủ giỏi để cãi sai thành đúng hoặc đúng thành sai. Sau đó hãy tiếp tục chia rẽ Xích Quỷ và tộc Lạc Việt, đó là một công việc lâu dài! Hề!
-Ngươi có vẻ sợ bộ tộc đó nhỉ?
Tiếu ôm người rùng mình sợ hãi:
-Quái vật! Bọn họ là quái vật! Những kẻ mang trong mình sức mạnh cuồng điên của Huyết Thiên Thiết Giáp!
-Huyết Thiên Thiết Giáp, vị thần đứng đầu Tứ Bất Tử trong tín ngưỡng của Lạc Việt à? Ta tưởng đó chỉ là huyền thoại?
Gã vũ công ôm bụng cười sằng sặc:
-Người Xích Quỷ các ông đủ ngu ngốc và hèn nhát nên không nhận ra sức mạnh ấy có thật. Nhưng tôi thích vậy, sự ngu dốt và hèn hạ khiến các ông trở thành đối tác tuyệt vời hơn bao giờ hết! Thôi nào, chỉ là giỡn thôi, đừng xị mặt ra vậy chứ? Hãy uống vì chiến thắng ngày hôm nay! Ồ, quên mất, tôi không uống rượu, cho tôi một ly nước hoa quả! Hề!
Tiếu lắc lư người như phụ họa chiến thắng, chiếc mặt nạ diêm dúa của gã ánh lên những đường quỷ dị dưới bầu trời Cửu Long đầy mưa gió. Đông Hoàng liếc sang nhìn gã, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ. Sớm hay muộn, lão cũng trở thành kẻ vô giá trị trong kế hoạch của thằng vũ công. Lão cần một kế hoạch riêng.
Nhưng trước mắt, mọi quan hệ vẫn bình thường. Cái ngày mọi thứ đều trở mặt… còn xa xôi lắm.




( * ) chú giải: thuyền trưởng Nhất Long có bộ râu khá vĩ đại nên người ta hay gọi là ngài bàn chải. Đã đề cập ở phần 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận