Ngục Thánh

Vô Phong tỉnh giấc. Hắn nằm trên giường, khắp người băng bó như xác ướp. Xung quanh hắn là một căn phòng nhỏ, không gian thoảng mùi thuốc tiệt trùng, mọi vật dụng sạch sẽ một cách quá mức. Bệnh viện! – Hắn tự nhủ.
-Tỉnh rồi hả? Tôi tưởng cậu ngủm luôn chứ!
Tên tóc đỏ quay sang và thấy một người đang ngồi cạnh giường bệnh. Gương mặt kẻ đó mờ ảo như bị sương che phủ. Vô Phong chợt lên tiếng:
-Đã bao lâu rồi?
-Năm ngày. – Người kia đáp – Mạng cậu to lắm! Bị đánh như thế mà không chết!
Vô Phong nhếch mép cười. Kẻ nọ tiếp lời:
-Đừng phí thời gian vào mấy trận chiến vô bổ ấy. Đánh nhau chỉ vì muốn chứng tỏ sức mạnh ư? Hết “Tứ pháp sư” lại đến “Thập kiếm sĩ”, vậy bao giờ cậu mới chịu dừng lại? Đừng nói cậu đang tìm bảy người hùng mạnh nhất thế giới nhé?
Tên tóc đỏ đáp:
-Tôi muốn tìm Bất Vọng – bậc thầy Phong kỹ - kẻ đứng đầu bảy người ấy. Nghe nói ông ta mạnh hơn bất kỳ ai, thậm chí hơn cả Liệt Giả, tôi muốn thử sức!
-Bộ cậu chẳng biết gì ngoài đánh nhau sao? Này anh bạn, cậu đã là đội phó, nếu cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mọi người chứ! Anh em không thể xả thân cứu cậu mãi. Họ đang sống, đang cố gắng tồn tại để có ngày trở về với gia đình.
Vô Phong im lặng, ánh mắt trầm ngâm trên trần nhà. Hắn hỏi:
-Gia đình là cái gì?
Người nọ bật cười:
-Thế thì cậu phải định nghĩa xem “bạn gái” là gì? Tại sao cậu không thử hẹn hò với một cô gái nào đó? Lẽ nào cậu chưa từng thích một cô gái?
*
* *
Vô Phong bừng tỉnh. Hắn cảm giác mũi đặc nghẹt không thở nổi, cổ họng mặn chát, thân thể trôi lềnh bềnh. Tên tóc đỏ quáng quàng vùng dậy. Hắn rũ đầu ho sù sụ, miệng khạc nhổ lung tung, bàn tay xào xạo đất cát. Khi thần trí tỉnh táo, hắn nhận ra mình đang ở gần một hòn đảo nhỏ đắp cát màu nâu xỉn với những rặng núi thấp. Ngoài khơi, vách núi Hoành Sơn sừng sững dựng đứng, đỉnh cao vút đâm thủng tầng mây. Nhìn ngọn núi, Vô Phong bất giác sờ nắn thân thể. Thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, hắn thở phào. Ta còn sống! – Hắn tự nhủ.
Tên tóc đỏ lóp ngóp bò lên bờ, nằm phơi thân dưới ánh nắng chói chang, trong lòng cố gắng sắp xếp ký ức để giải thích hoàn cảnh hiện tại. Hắn nhớ rằng con chim khổng lồ ném chóp núi xuống đỉnh Hoành Sơn, Ác thần Huyết Thiên Thiết Giáp đánh vỡ ngọn núi rồi hất tung mọi thứ. Áp khí lồng lộng cuốn Tiểu Hồ bay khỏi đỉnh núi. Hắn lao theo tóm lấy cô gái, dùng Phong kỹ giảm tốc độ rơi trước khi hai người lao đầu xuống biển. Những gì xảy ra tiếp theo, hắn chẳng biết. Có lẽ Vạn Thế đã ban cho hắn sự may mắn hai lần. Thứ nhất là rơi từ đỉnh Hoàng Sơn xuống biển mà không chết, thứ hai là những cơn sóng đã đánh dạt hắn vào bờ thay vì ném ra ngoài khơi làm mồi cho cá. Tuy nhiên, giữa vùng biển mênh mông này, hắn và Tiểu Hồ biết tìm đâu lối về làng Lạc Việt?
Nhắc đến Tiểu Hồ, Vô Phong bật dậy. Con nhỏ đó đâu? – Hắn lẩm bẩm rồi nhổm dậy bước dọc theo bờ cát, mắt trông ngóng một mái tóc vàng cùng gương mặt hung thần ác sát. Con thú dữ đâu? – Hắn mấp máy môi, đôi chân vội vã những bước hằn dấu lo âu in sâu mặt cát. Nhưng chạy hết đường bờ biển, hắn vẫn chẳng thấy Tiểu Hồ đâu. Vô Phong bèn nhoài người lao ra biển, nước ngập quá gối, đôi tay quơ quào vô vọng trước những cơn sóng tấp vào mặt. Và tâm trí Vô Phong bắt đầu hoảng loạn, hắn lớn tiếng gọi:
-Tiểu Hồ? Tiểu Hồ!
Nước dâng quá ngực, sóng lớn cuộn trào, Vô Phong ngụp lặn giữa bọt sóng trắng xóa với nỗi tuyệt vọng sâu thẳm. Hắn từng trải qua thứ cảm giác đáng sợ này khi lạc lối ở “đất chết”. Không thấy Tiểu Hồ, không nghe thấy nàng kêu gào, không bực tức vì sự phiền nhiễu của nàng, Vô Phong như phát điên. Nhưng gặp Tiểu Hồ trên Hoành Sơn, hắn lại im ỉm chẳng nói câu nào. Bất quá, ngay lúc này, hắn không thể kiềm chế cái miệng của mình thêm nữa:
-Con ranh kia! Nghe thấy tôi nói gì không hả? Mọi ngày cô gào to lắm cơ mà? Sao giờ câm như hến thế?
Sóng tát thẳng mặt Vô Phong, biển khơi réo bọt đục ngầu. Đó là câu trả lời dành cho hắn. Không nản chí, Vô Phong tiếp tục gọi. Giọng đã lạc, cổ đã khản song hắn vẫn không dừng lại. Bóng người nhỏ bé vùng vẫy giữa biển, mái tóc đỏ dần đơn côi lạc lõng giữa muôn vàn cơn sóng bạc đầu.
Với Vô Phong, Tiểu Hồ quan trọng ra sao?
Hắn không biết. Hắn chỉ muốn thấy “con ranh” đó. Hắn muốn nghe thấy giọng nói của Tiểu Hồ. Hắn biết rằng nếu không tìm thấy nàng, cuộc đời mình sẽ chìm vào một thế giới vô thanh vô sắc. Nó còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Vật vã một hồi, Vô Phong dằn lòng cố giữ tỉnh táo. Hắn nhóng mắt trông ra biển, bỗng thấy gần vách núi Hoành Sơn có một hòn đảo nhỏ, nếu Tiểu Hồ còn sống, hẳn nàng phải trôi dạt về hòn đảo ấy. Từ đây ra đó chừng khoảng một cây số, sóng dữ nước lớn đủ sức nhấn chìm mọi tay bơi lội cừ khôi. Vô Phong liền quay lại bờ kiểm tra tư trang. Hắn chỉ còn cây sáo Xương Cuồng, những thứ còn lại đều mất hết: thanh “bộc phá” đã nằm lại trên đỉnh Hoành Sơn, bộ đàm hỏng, đồ cứu thương chìm nghỉm dưới đáy biển. Tình cảnh hiện tại khó khăn hệt như hồi ở đất Thiên Phạn. Hắn tức mình lổm bổm chửi “Tổ sư Vạn Thế!”. Tai gần miệng, mình chửi mình nghe, biết là vô ích nhưng hắn cứ chửi.
Lần mò túi áo, Vô Phong chợt chạm phải một vật mềm mềm, lôi ra thì thấy nó là bánh tăng lực bị ỉu vì ngâm nước quá lâu. Không cần suy nghĩ, hắn bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Bánh vừa trôi xuống bụng, một cơn sốc trào lên óc, Vô Phong ngã quỵ rồi nôn thốc nôn tháo. Bây giờ tên tóc đỏ mới nhớ mình đã uống thuốc tăng lực của Tàn Thi tới hai lần, giờ thêm chiếc bánh này, cơ thể không chịu nổi quá nhiều chất kích thích. Cơ bắp căng cứng, miệng thổ máu song hắn vẫn cố lết thân xác tàn tạ về phía biển. Kỳ thực Vô Phong muốn nằm bẹp chờ chết nhưng một nỗi sợ khiến hắn phải cắn răng mà đi.
Hắn sợ mất Tiểu Hồ.
Bằng một nỗ lực phi thường, tên tóc đỏ nhoài mình lao vào những cơn sóng, tay bơi sải hướng tới hòn đảo đằng xa. Một cây số trên biển dài như vạn dặm đất liền, mới được dăm ba phút, hắn đã muốn đứt hơi. Gần chân núi Hoành Sơn bao nhiêu, mặt biển lay chuyển dữ dội bấy nhiêu, bao phen tên tóc đỏ tưởng chừng chìm nghỉm trước những đợt sóng dữ. Dù vậy, hắn vẫn chèo tay bơi. Có một ngọn lửa vô hình vô định đang chảy khắp huyết quản của hắn. Nó thôi thúc hắn phải tiếp tục bơi, tiếp tục sống.
Bơi được nửa đường, tình hình vẫn không khả quan hơn cho Vô Phong là mấy. Hắn không rõ mình đã bơi tới đâu, chỉ biết sóng hung bạo như gặp ngày bão, nước ập xuống đầu, réo ùng ục như trăm ngàn sợi xích khua rổn rảng trong óc. Tinh thần Vô Phong vẫn khỏe, có điều thể lực chẳng còn nghe lời tinh thần nữa. Vô Phong đuối sức, tay chân bải hoải bại dần đi, mái tóc đỏ mất hút sau làn bọt trắng. Song chừng ấy vẫn chưa phải là điều tệ hại nhất. Trong lòng biển sâu thẳm, hắn bỗng nhìn thấy cả bầy giao long đen quánh đang bơi lội. Trông thấy tên tóc đỏ, chúng háo hức lao mình bơi đến hòng kiếm bữa trưa. Số Vô Phong phải chết ở đây, không cần bàn cãi thêm. Nhưng trước lúc chết, hắn rút cây sáo Xương Cuồng, định bụng xem con nào đớp mình thì sẽ chọc lòi họng con đó. Muốn ăn tao? Đừng hòng ăn ngon! – Hắn nghiến răng.
Kỳ lạ thay, đàn quái vật ngừng lại, chúng luẩn quẩn quanh Vô Phong nhưng không dám tiếp cận. Tên tóc đỏ hiểu ngay vấn đề, bèn nhoài mình bơi về phía hòn đảo. Tuy vậy đàn giao long vẫn bám theo hắn, quyết không bỏ lỡ con mồi ngon lành này. Từ khắp nơi, những con giao long khác xuất hiện và rượt theo Vô Phong, nước biển thanh thiên bỗng chuyển sắc đen kịt. Chẳng mấy chốc chúng bao vây hắn, hàng trăm cái miệng ngoác lớn như đang tề tựu cho hội thi “răng đẹp, răng khỏe”. Vô Phong hít một hơi lặn xuống, tay khua khoắng cây sáo cố đuổi chúng nhưng vô hiệu. Giao long sợ sáo Xương Cuồng, bất quá bản năng háu ăn của chúng còn lớn hơn thế. Cơn đói cồn cào thôi thúc một con giao long từ từ tiến đến, những con khác lập tức làm theo, vòng vây siết chặt. Vô Phong sợ điếng người, vội đưa sáo lên miệng thổi – một việc làm vô ích và ngu ngốc, bất quá chẳng còn lựa chọn nào khác. Hắn nghĩ thầm:
“Không có chuyện chúng mày được ăn ngon đâu nhé!”.
Vô Phong tống mọi hơi sức vào lỗ nhỏ dưới môi. Cây sáo chợt phát một tiếng to gấp chục lần tiếng rít của con Ác Lạc Điểu. Âm thanh bao trùm bầy quái vật, sóng âm cao ngất thiêu cháy màng nhĩ, đun sôi mạch máu, não bộ căng phồng muốn vỡ nát. Những con giao long gần nhất trợn mắt tắc thở ngay tức thì, miệng trào huyết dịch nhầy đỏ. Lũ ở xa hơn choáng nặng, thân thể lềnh bềnh theo dòng nước. Bản thân Vô Phong cũng không tránh khỏi sức tàn phá của Xương Cuồng, hai tai ù ù, đầu óc quay cuồng trăng sao. Bất thình lình, một con giao long từ đáy biển nhanh chóng lao lên. Nó ở vị trí khá xa nên tránh được sự ảnh hưởng của cây sáo. Nhận ra nguy hiểm, gã tóc đỏ cuống cuồng bơi nhưng người mềm nhũn, tứ chi ngọ ngoạy như chuột giãy chết.
Bỗng nhiên Vô Phong cảm thấy có ai lôi mình về phía sau, con giao long lập tức truy đuổi, miệng cạp cạp đói ăn. Hắn bị nhấc bổng khỏi mặt nước. Giao long vút theo, miệng mở lớn thở hơi tanh lòm, tên tóc đỏ co rúm người. Cái hàm lớn đóng sập song chỉ đớp trúng gấu quần của Vô Phong. Quái vật rớt xuống biển. Thấy chân cẳng còn nguyên, Vô Phong lảm nhảm:
-Cảm ơn Vạn Thế! Con yêu Vạn Thế! Tổ sư Vạn Thế!
Một cái móc to như móc cần cẩu quặc vào cổ áo Vô Phong và được nối với một cần câu màu trắng. Chiếc cần ấy nằm trong tay một người đàn ông tộc Lạc Việt đang ngồi trên mỏm đá. Ông ta mắt tròn mắt dẹt nhìn gã tóc đỏ, hắn đần mặt nhìn lại. Hai người ngó nhau, trong lòng cố gắng giải thích chuyện gì vừa xảy ra. Vô Phong thấy người đàn ông này to lớn như gấu, tóc đen dài quá vai, cơ thể chằng chịt sẹo, chính là Mạc Điển – người đàn ông kỳ lạ hắn từng thấy ở làng Lạc Việt.
Trong lúc ấy, con giao long nọ chưa từ bỏ mồi ngon. Nó quẫy mình tung thân qua mặt nước, ngoác mồm chực ngoạm Vô Phong. Tên tóc đỏ ngoạc mồm gào tướng:
-Cứu tôi! Bớ ông già cứu tôi!
Mạc Điển nâng cần câu, giao long ngoạm trượt. Vô Phong hút chết, gào to:
-Cho tôi xuống, ông già!
Mạc Điển ngắm nghía hắn rồi lên tiếng, giọng ồm ồm:
-Con cá gì lạ thế này?
-Không phải cá! – Hắn phản đối – Tôi là người!
Người kia hỏi:
-Ngươi là ai? Có phải là gián điệp của Bắc Thần quốc?
-Không, chẳng có Bắc Thần nào cả! Tôi đã từng gặp ông ở làng Lạc Việt! Ông là Mạc Điển phải không?
Mạc Điển nhíu mày ngạc nhiên:
-Sao ngươi biết tên ta? Mà ta gặp ngươi lúc quái nào nhỉ?
Con giao long lại bắn vọt lên táp mồi. Vô Phong vung tay vung chân hò hét loạn xạ. Mạc Điển lại nâng cần câu kéo tên tóc đỏ thoát khỏi chiếc hàm hung dữ. Ông ta chưa vội đưa gã này vào bờ mà tiếp tục chất vấn:
-Nói xem người từ đâu tới? Làm việc gì? Tại sao lại ở đây?
-Vạn Thế ơi! Tôi nhìn thấy ông ở làng, ông cũng thấy tôi mà! Kéo tôi lên! Vạn Thế ơi! Tiên sư lão già! Ông muốn giết tôi hả? – Vô Phong ngoạc mồm.
-Này, chửi bới linh tinh là kém văn minh đấy nhé! – Mạc Điển bình thản nói.
Dứt lời, ông ta hạ thấp cần câu coi Vô Phong như mồi. Con giao long được thể lao khỏi mặt biển ngoác mồm đớp liên hồi. Vô Phong một tay tóm dây câu, tay kia ôm bàn tọa tránh những cú táp của ác thú. Hắn mặt cắt không còn hột máu, mồm mép méo mó:
-Được rồi, được rồi! Tôi là Vô Phong, là lính Phi Thiên quốc, thành viên Thổ Hành! Tôi hộ tống công chúa Lục Châu tới Hoành Sơn để bắt con chim chết tiệt kia… à nhầm, Ác Lạc Điểu! Tôi bị Huyết Thiên Thiết Giáp đánh bay xuống đây! Được chưa ông già? Cho tôi xuống đi!
Mạc Điển trầm ngâm:
-Bịa chuyện hay ho đấy chứ? Nhưng bọn người Bắc Thần vốn là chúa khoác lác, ta không thể tin ngươi được!
Vô Phong gào thét:
-Vạn Thế ơi, tôi đã nói là không biết Bắc Thần là cái gì mà! Ối!
Hắn nhổm mông tránh cú đớp của con giao long đói khát. Chợt thấy cây sáo trong tay hắn, Mạc Điển nheo mắt hỏi:
-Sáo Xương Cuồng? Ngươi lấy đâu ra thứ đó?
-Ông già Lộc Tục đưa cho tôi!
Mạc Điển ngẫm nghĩ hồi lâu, sau vung cần câu quẳng Vô Phong lên bờ. Tên tóc đỏ ngã oạch xuống mặt đá gồ ghề, sống lưng đau ê ẩm. Con giao long nọ thò cổ qua mặt nước dõi theo, mắt mở to tiếc rẻ. Lão khổng lồ bước tới, ngó Vô Phong chằm chặp đoạn hỏi:
-Nói tường tận mọi thứ, hoặc ta sẽ ném ngươi về biển!
Gương mặt Mạc Điển to bè, nhãn quang ẩn tàng sự dữ dội của loài ác thú. Vô Phong biết không nên đùa với ông ta, bèn kể tất tần tật bằng cái giọng thều thào đứt hơi. Mạc Điển khá ngạc nhiên khi nghe hắn kể lại hành trình đến đỉnh Hoành Sơn, có vẻ ông ta không hề biết chuyến đi của những vị khách Phi Thiên. Điều này khá lạ bởi ai trong làng cũng biết chuyện. Hắn thắc mắc thì nhận được câu trả lời:
-Dòng họ của ta không liên quan tới Lạc Việt nữa. Chúng ta sống ở một hòn đảo gần đây, cách rất xa ngôi làng. À mà ngươi nói bạn của ngươi rơi từ đỉnh Hoành Sơn xuống hả?
Rõ ràng Mạc Điển không muốn bàn nhiều những mối khúc mắc giữa mình và tộc Lạc Việt. Vả lại Vô Phong chẳng hơi đâu đào sâu mấy việc đó, hắn hấp tấp hỏi:
-Ông có thấy cô ta không? Con nhỏ đó tóc vàng, dáng lùn hơn tôi, rất hung dữ, à nhầm… ý tôi là nghịch ngợm! Ông thấy người nào như vậy chứ?
Mạc Điển lắc đầu:
-Không! Ta ngồi đây từ sáng hôm qua và chẳng thấy ai hết. Nhưng quanh đây có rất nhiều đảo, ta có thể giúp ngươi tìm kiếm.
Vô Phong cúi đầu cảm ơn rối rít. Lão khổng lồ vác cần câu lên vai rồi dẫn hắn xuống đường mòn phía sau mỏm đá, đôi chân trần nghiến nát cát sỏi, dáng dấp hệt một quả núi di động. Mạc Điển rất to lớn nên chiếc cần câu cũng thuộc dạng ngoại cỡ. Chiếc cần là một khúc cột sống nguyên khối trắng tinh, là của loài vật nào thì Vô Phong chưa nghĩ ra; dây câu đen nhánh mảnh mai buộc chiếc móc lớn màu bạc. Tên tóc đỏ sinh hiếu kỳ hỏi mượn thử, Mạc Điển bèn đưa cho hắn. Vừa đỡ lấy chiếc cần, Vô Phong sụm lưng, hai cánh tay muốn trật khớp. Hắn méo mồm hỏi:
-Cái… cái gì thế này… nặng quá!
-Xương giao long chúa. – Mạc Điển đáp lời.
Lão khổng lồ thuật lại rằng khi còn trẻ, ông ta đã giết một con giao long chúa, đem phơi khô đoạn xương sống của nó và sử dụng như vũ khí. Cây xương này không tên không tuổi nhưng đã theo Mạc Điển suốt thời kỳ người Lạc Việt còn ngự trị Xích Quỷ. Khi người Lạc Việt lánh mình vào chốn rừng sâu, vũ khí không còn cần thiết nữa, Mạc Điển bèn lấy cây xương làm đồ đi câu. Vô Phong đoán nó dùng để câu… giao long là chủ yếu.
Đi hết đường mòn, hai người bước xuống bờ cát hẹp dưới chân những cột đá mọc lởm chởm. Gần bờ có một chiếc thuyền nhỏ, nhỏ là nhỏ với Mạc Điển chứ Vô Phong thấy nó to ngang một chiếc phi thuyền chiến đấu hạng trung. Ông già khổng lồ đẩy thuyền ra biển, tên tóc đỏ ngồi giữa thuyền còn ông ta ngồi đằng đuôi. Mạc Điển dùng đôi tay vạm vỡ thay mái chèo, cứ thế mà quạt nước. Con thuyền đạp sóng dữ cưỡi gió lớn, phăm phăm tiến về chân núi Hoành Sơn. Vô Phong vịn tay bám chắc thành thuyền, tránh bị hất ra ngoài. Thỉnh thoảng vài con giao long nhô đầu khỏi mặt nước nhìn ngó nhưng vừa thấy Mạc Điển, chúng lặn ngay tắp lự. Giao long là hung thần biển cả, nhưng Mạc Điển là hung thần của chúng.
Sau vài phút, thuyền tiếp cận chân núi, thế nước ở đây cũng bớt dữ dội hơn. Tại chân núi có một khe lớn, bên trong tối om tựa cái miệng rộng không đáy. Mạc Điển ngước đầu nhìn đỉnh núi sau lại thò tay xuống nước. Trầm ngâm một hồi, ông ta nói:
-Thử vào khe núi xem! Dòng hải lưu hôm nay có xu hướng chảy vào đó. Nếu may mắn, con nhỏ hung dữ của ngươi sẽ trôi qua khe núi và lạc vào một hòn đảo duy nhất nằm ở phía sau. Còn không, ngươi chuẩn bị vàng mã cúng tế nó là vừa.
Nói rồi ông ta quạt tay đưa thuyền tiến nhập khe núi. Vừa lọt vào bóng tối, chiếc cần câu bỗng phát sáng màu xanh lục soi tỏ không gian. Nhờ ánh sáng, Vô Phong nhận ra cái khe này là một hang động lớn, phía trên có dàn thạch nhũ tầng tầng lớp lớp buông rủ tựa sáp nến, mặt nước lố nhố những mô đá đủ hình thù sắp xếp thành lối. Mô đá sắc lẻm đủ sức đâm thủng những con thuyền lạc lối, nhưng Mạc Điển vẫn lèo lái chiếc thuyền vượt qua bãi đá lởm chởm. Trong ánh sáng xanh mờ ảo, Vô Phong bỗng thấy bóng giao long thấp thoáng dưới làn nước, hắn bất giác rùng mình. Tiểu Hồ rõ ràng là một loại thực phẩm thơm ngon và giàu dinh dưỡng hơn tên tóc đỏ nhiều lần. Lũ quái vật sẽ xơi tái nàng kể cả khi bụng đã no căng. Vô Phong hối thúc Mạc Điển:
-Nhanh lên, ông già! Kẻo trễ mất!
Lão khổng lồ liền tăng tốc quạt tay, con thuyền lao khỏi khe núi với vận tốc tên bắn. Gã tóc đỏ hứng mũi chịu sào, mồm mép hứng đầy nước. Hắn kêu trời kêu đất:
-Ý tôi không phải là nhanh như thế này! Chậm lại, chậm lại! Ối!

Chiếc thuyền bắn vọt ra khỏi khe núi cùng tiếng hét thất thanh của Vô Phong. Phía trước thuyền, chếch về mạn trái khoảng hai trăm mét là một hòn đảo. Trên đảo chỉ duy nhất một dãy núi xám xịt hình vòng cung nằm gọn như con giao long cuộn mình say ngủ. Mạc Điển tấp thuyền lên bờ cát trắng phau ươm màu nắng chói. Vô Phong lao xuống, nôn khạc cả đống nước và tôm cá tanh lòm. Mạc Điển vác theo cần câu, vừa đi vừa nói:
-Hòn đảo này là cửa ngõ dẫn tới làng của ta.
Và hai người bắt đầu cuộc tìm kiếm. Vô Phong bước theo Mạc Điển, hy vọng trên cát có dấu chân người. Mấy lần hắn đã nhầm tưởng những lốt chân mình vừa đi qua là của Tiểu Hồ. Họ cẩn thận tra tìm dưới những gốc phi lao đơn độc giữa gió biển. Nhưng loanh quanh gần nửa tiếng đồng hồ mà họ vẫn chẳng tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của Tiểu Hồ. Tên tóc đỏ sốt ruột vô cùng, tay chân luýnh quýnh thấy rõ. Còn Mạc Điển vẫn nhẫn nại tra tìm từng vết tích nhỏ nhất.
Mạc Điển tiến gần đến dãy núi và dừng bước trước một cửa hang. Ông ta thấy những phiến đá vỡ nằm ngổn ngang, nó cho thấy ở đây vừa diễn ra một cuộc truy đuổi khốc liệt. Mạc Điển cảm thấy khó hiểu, bèn nói:
-Đảo này chó ăn đá gà ăn sỏi, bọn lạc điểu còn chẳng thèm ghé thăm, sao lại có con thú nào tới đây?
Hai người bước tới cửa hang thì phát hiện những dấu chân người trên cát. Vết chân phải lún sâu hơn vết chân trái, chứng tỏ người này bị thương nặng. Cách dấu chân mươi bước, họ lại tìm ra một dấu cát xoáy hình trôn ốc rất lớn, kéo vệt dài ngoẵng tới cửa hang đá sâu hun hút. Mạc Điển chọc cần câu xuống lớp cát, khuấy như khuấy nước rồi vớt lên vài tấm vảy màu xanh xám. Tấm vảy to bản, cỡ bằng cửa phi thuyền, cứng hơn cả thép. Dọc vảy có vân đỏ quạch xếp theo chiều mũi tên. Vô Phong ngờ ngợ:
-Giao long?
-Còn tệ hơn thế! Một con giao long chúa!

Cùng lúc đó, phía trong ngọn núi đen, Tiểu Hồ đang vận phép Hỏa niệm. Đốm lửa trên tay nàng soi sáng đoạn đường lổn nhổn rêu trơn đá nhẵn. Tiếng thở của con giao long chúa từ xa vọng thổi dựng tóc gáy Tiểu Hồ. Nàng hoảng sợ, chân vấp nhau ngã dập dụi, hai đầu gối đâm phải đá nhọn tứa đầy máu. Song cô gái vẫn gượng dậy đi tiếp. So với chuyện nằm gọn trong bụng quái vật, mấy vết thương ngoài da chẳng đáng kể.
Sau khi tỉnh dậy, Tiểu Hồ nhận ra mình bị nước cuốn tới một hòn đảo hoang vu không sự sống. Đang tìm cách quay lại chân núi Hoành Sơn thì nàng gặp ngay một con giao long chúa từ biển bơi vào. Quái vật dĩ nhiên không từ chối món ăn bổ béo này. Tiểu Hồ dùng chút sức tàn lực kiệt vừa chạy trốn vừa chống trả. Sau đường cùng ngõ cụt nên nàng phải chạy vào hang đá. Giao long chúa đuổi theo. Kẻ đi săn và con mồi rình mò nhau trong nơi tối tăm đầy chướng ngại vật.
Nhưng Tiểu Hồ đã cạn sức. Ngọn lửa trên tay cô gái trở nên yếu ớt, quầng sáng bị thu hẹp. Đường đi tù mù hơn bao giờ hết. Tiểu Hồ cảm giác mình khó lòng đi được nữa. Tác dụng phụ của thuốc tăng lực đang phát tác. Cơ thể Tiểu Hồ bải hoải và không nghe theo tâm trí nữa.
Đường dài, trái tim người đã mỏi.
Đôi chân Tiểu Hồ gục xuống, toàn thân vô lực. Nàng cố gắng lết đi, dựa vào tảng đá, đôi mắt nhìn bóng tối sâu thẳm.
Tiểu Hồ tự hỏi vì sao hắn lại lao ra cứu nàng? Tại sao một kẻ lúc nào cũng xun xoe quanh công chúa Lục Châu lại cứu nàng?
Vì sao chúng ta lại gặp nhau?
Tại sao? Vì sao? Muôn vàn câu hỏi nối nhau thành một con đường dài. Tiểu Hồ bước đi trên con đường ấy để tìm câu trả lời.
Tiếng giao long chúa ập đến. Những cơn gió thổi qua khe đá, luồn qua mái tóc của Tiểu Hồ. Nàng bắt đầu sợ cái chết.
Chết đi rồi, sao còn cảm thấy gió nữa?
“Phong…
…tôi…
…thực sự tôi muốn nói là…”
Từ trong bóng tối, giao long chúa bổ xuống, miệng ngoác rộng văng đầy dãi. Hốt nhiên một cái bóng cắt ngang mặt nó, tóm lấy Tiểu Hồ thoát hiểm trong gang tấc. Đầu quái vật ủi tung con đường, xuyên sâu trong đá. Tiểu Hồ cảm giác mình đang bay cùng một cơn gió. Nàng ngước mắt, nhận ra cơn gió ấy có màu đỏ. Cô gái thổn thức:
-Phong…
-Đây, người hùng của cô đến rồi đây! – Hắn đáp.
Giao long chúa cuộn mình toan đuổi theo. Song nó chưa kịp di chuyển đã bị một cánh tay vạm vỡ đấm lật mặt. Quái vật hoa mắt, tấm thân đồ sộ loạng choạng chực ngã. Vô Phong quay lại, nhận ra Mạc Điển án ngữ trước con giao long chúa. Ông ta bẻ cổ tay răng rắc:
-Lâu lắm mới gặp một con giao long chúa! Có lẽ ta nên sưu tập thêm một đoạn xương nữa.
Con giao long chúa e dè nhìn khúc xương trắng trên tay Mạc Điển. Nó nhổm đầu ngó Tiểu Hồ vẻ tiếc rẻ rồi rút lui, ánh mắt vẫn không ngừng đề phòng Mạc Điển. Nó sợ rằng mình sẽ trở thành một cái cần câu thứ hai của lão. Con quái vật biến mất cùng tiếng đá tảng rơi vỡ ở đáy hang động. Nguy hiểm qua đi, Vô Phong bèn gỡ đôi giày của Tiểu Hồ, lòng như xát muối khi thấy chân nàng tứa máu. Hắn xé áo băng bó vết thương, nói bằng cái giọng thờ ơ:
-Chỉ là trầy da thôi, còn ngon lành lắm! Đừng nhìn tôi như thế, tôi biết mình đẹp trai khỏe mạnh, cô quay sang chỗ khác giùm!
Mồm miệng Vô Phong ngoa ngoắt song đôi tay cẩn thận nâng niu đôi chân Tiểu Hồ. Cảnh tượng giống một chàng hoàng tử đang xỏ giày cho một công chúa. Tiếc thay gã hoàng tử ấy vừa xấu xí vừa hôi hám lại thêm tật lắm mồm. Băng bó xong, hắn cúi người ghé lưng xuống đoạn nói với cô gái:
-Lên đi.
-Hả? – Tiểu Hồ ngạc nhiên.
-Lên đi. Tôi sẽ cõng cô.
Tiểu Hồ khẽ đáp:
-Tôi tự đi được…
Tên tóc đỏ sừng sộ:
-“Tự đi” cái con khỉ! Có nhanh lên không hả?
Cô nàng chẳng còn cách nào khác là nghe theo Vô Phong. Gã tóc đỏ trợn mắt, hai lỗ mũi nở to tưởng sắp xì khói khi nhận ra một thứ gì đó mềm mềm, tròn tròn vừa áp vào lưng mình. Tiểu Hồ vòng tay bám cổ hắn, “thứ đó” càng ép mạnh. Khuôn mặt Vô Phong trở nên… dâm tặc hơn bao giờ hết. Hắn cố gắng ngăn mình hỏi Tiểu Hồ xem vòng ngực cô nàng cỡ bao nhiêu? Ăn cái tát vỡ mặt chứ chả chơi! – Hắn nghĩ.
Vì Tiểu Hồ bị thương nên Vô Phong xin phép Mạc Điển ở lại làng của ông ta một đêm. Lão khổng lồ tần ngần hồi lâu, sau cũng đồng ý nhưng thái độ không nhiệt tình lắm. Ông ta dẫn hai người họ theo lối đi ngoằn ngoèo giữa không gian mịt mùng trong hang động. Chừng nửa tiếng sau, ba người đã tới đỉnh dãy núi đá. Từ đỉnh nhìn về hướng bắc, Vô Phong trông thấy một quần thể những ngọn núi màu đen nằm giữa biển, chúng nằm sát nhau quây quần như trận địa. Lão khổng lồ chỉ tay:
-Làng của ta ở đấy!
-Vậy chúng ta đi bằng gì? Thuyền hả? – Vô Phong hỏi.
-Không. Bằng cầu.
-Thế cầu đâu?
-Đợi chút.
Mạc Điển vươn người hít gió, lồng ngực nở to, các vết sẹo kéo căng hết cỡ. Lão khổng lồ hét lớn, thanh âm bay khắp biển lớn, vang tận đỉnh Hoành Sơn. Nước từ khắp nơi đổ về, gắn kết với nhau tạo thành một cây cầu nước dẫn thẳng tới Hắc Thành. Nước hai bên thân cầu ào ạt chảy xuống biển tạo thành hai bức màn vĩ đại màu trắng xóa. Mạc Điển vô tư bước trên cây cầu kỳ lạ ấy, nói:
-Đi thoải mái, không phải lo.
Vô Phong dợm chân ướm thử. Hắn đi tới đâu, từng làn nước cuộn trào đỡ chân hắn tới đó. Nó không hẳn là bay, mà cũng không hẳn là lội nước. Nó giống một thứ gì đấy bồng bềnh mà phiêu diêu cùng trời đất.
Tiểu Hồ cựa mình. Vô Phong cảm giác nhột nhột khi “thứ đó” di chuyển. Lưng hắn nóng như lò than. Gã tóc đỏ tức mình nói:
-Ngồi yên coi nào!
Cô gái gục đầu trên vai hắn. Nước chảy bắn những hạt li ti, bện chặt mái tóc hai người làm một. Tiểu Hồ im lặng, chìm đắm với tâm sự. Vô Phong cũng không hỏi gì, chỉ cắm đầu bước theo Mạc Điển. Bất chợt cô gái mở miệng:
-Phong…
Giọng Tiểu Hồ yếu ớt. Trái tim gã tóc đỏ mềm đi, song hắn cố tỏ ra cứng rắn bằng cách nạt nộ:
-Cái gì?
-Nếu tôi chết… anh… có nhớ… không?
Vô Phong nhăn mặt:
-Đàn bà các cô không nghĩ được cái gì hay hơn à? Sao toàn hỏi mấy thứ dở hơi thế?
-Có nhớ không?
Tiểu Hồ lặp lại. Vô Phong cứng miệng. Hắn chẳng biết nên trả lời ra sao.
Có nhớ không?
Biết nói gì đây?
Tên tóc đỏ gật gù, mặt ra vẻ hệ trọng:
-Cô sao mà chết được? Con thú dữ như cô sống ở đâu mà chẳng như nhau?
Tiểu Hồ nghiến răng kèn kẹt. Nàng quờ tay cấu mạnh vào sườn hắn. Vô Phong đau thấu óc, cảm tưởng cô nàng đang muốn lột da hắn. Tên tóc đỏ gào:
-Bỏ ra! Bỏ ra! Trời ơi cứu con!
Đôi tay Tiểu Hồ buông lơi. Vô Phong hét:
-Muốn tôi vứt cô xuống biển không hả?
Tiểu Hồ dụi đầu vào cổ Vô Phong khóc rấm rứt. Từng dòng nước mắt chảy ướt mái tóc đỏ, rơi xuống đôi vai Vô Phong. Nàng thở đứt quãng, miệng nhỏ phả những hơi nóng lên mặt hắn. Gã tóc đỏ nhăn mặt:
-Nín giùm tôi! Bẩn quá!
Cô gái càng khóc tợn. Gã tóc đỏ đành đấu dịu:
-Được rồi, được rồi! Tôi xin lỗi, được chưa? Đáng ra tôi không nên nổi cáu với cô! Là tôi sai! Tôi xin lỗi, được chưa hả? Vạn Thế ơi, cái giống đàn bà!
Mặt trời chếch hướng tỏa nắng xuyên qua hai dòng thác vĩ đại. Những khối ánh sáng đa sắc phủ khắp cây cầu. Không gian dày đặc bụi nước nhuốm nắng tạo thành một con sông cầu vồng lướt qua Vô Phong và Tiểu Hồ. Tên tóc đỏ nhìn cảnh tượng ấy, buột miệng cảm thán:
-Đẹp đấy chứ?
Tiểu Hồ vòng tay ôm cổ Vô Phong, giọng nhỏ xen lẫn tiếng khóc:
-Đừng… đi.
-Làm gì chứ hả? Không đi thì sao?
Tiểu Hồ bật khóc nức nở:
-Xin anh… đừng đi… ở lại đây…
Vô Phong dừng bước vì nghĩ nàng muốn ngắm cảnh đẹp. Và hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu câu nói ấy. Tiểu Hồ vẫn khóc, vòng tay nhỏ vẫn ôm chặt cổ Vô Phong, mãi không rời.
“Xin anh đừng đi…
…ở lại đây…
…trong trái tim này.”.
Gió từ xa dội tới, thổi lòng người về biển cả mênh mông. Con sông cầu vồng lững lờ trôi xuống, như che đi hai người trước bao cặp mắt đa sự của thế gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui