Lãnh Hàn đi ra bên ngoài, chiếc rolls-royce màu trắng đã đậu ở đó. Lãnh Hàn thấy bộ suit hôm nay chọn vô cùng ưng ý, lại hòa quyện với màu xe của rolls-royce. Quả nhiên xuống tiền mua thằng bé này về, giờ cũng thấy nó có ích hơn rồi.
Lãnh Hàn gật đầu hài lòng, tài xế bước tới vươn tay mở cửa xe cho anh.
"Vất vả rồi."
Nói xong anh mau chóng bước vào xe, cánh cửa xe đóng lại để một người đứng bên ngoài bàng hoàng không dám tin vào tai của mình.
Cậu chủ là đang khen anh ta? Lái xe cho cậu chủ bao năm qua, chưa từng thấy cậu ấy vui như này bao giờ.
Tài xế mau chóng quay về thực tại, bình thường nếu anh ta đứng lâu bên ngoài, Lãnh Hàn sẽ giận dữ mà mở cửa kính quát lớn. Hôm nay vẫn là trường hợp đó mà người ngồi bên trong vẫn đang ung dung lướt tin tức trên laptop.
Anh ta mau chóng lấy lại bình tĩnh, leo lên xe, động cơ bắt đầu được khởi động, bốn bánh dần di chuyển đi xuống con dốc.
Hai bên hàng cây như thể đang vẫy chào tạm biệt anh, cánh cửa sắt ngay phía dưới mau chóng mở rộng cho chiếc rolls-royce đi ra.
Biểu tượng cô gái với tà áo tung bay trong làn gió mát, ánh nắng buổi sáng chiếu xuống nhè nhẹ.
Tháng mười, trời đã dần vào đông, không khí buổi sáng có chút se se lạnh. Đêm qua đứng hóng gió ngoài ban công hơi lâu nên chắc bị trúng gió rồi, trong người anh có chút mệt mỏi nhưng vẫn có thể trụ nổi.
Băng qua con đường cao tốc rộng lớn, chiếc xe dần dần đi vào trung tâm thành phố.
Cánh cổng Lãnh gia mở rộng cho chiếc xe đi vào, dừng tại cầu thang đi lên. Lãnh Hàn mở cửa bước xuống, anh chỉnh lại khuy áo rồi từ từ đi lên.
Ở giữa cầu thang, anh nghe thấy có tiếng nói chuyện bên trong phòng khách, anh đoán chắc phóng viên đã tới.
Lãnh Hàn mau chóng đi lên, bước vào đã thấy các loại máy quay được sắp xếp chỉnh chu từ lâu. Một người con gái ngồi trên sofa quay lưng về phía anh, cô đang liên tục xem xét kịch bản ngày hôm nay.
Vì do trong nhà không ai phản đối nên không cần sửa lại quá nhiều chi tiết, lát nữa sẽ dựa vào đó mà quay.
"Cậu Lãnh."
Một tên nhân viên đang bê máy quay tới, thấy anh dừng chân ở cửa phòng khách mà không tiến vào, anh ta lấy làm lạ mà cất giọng.
Cô gái vì tiếng gọi ban nãy mà bất chợt quay lại, thấy anh cô mau chóng đứng dậy đi tới trước mắt anh, chìa một tay ra, mắt ngước lên nhìn mà mỉm cười.
"Xin chào, tôi là Lệ Dung. Là người phụ trách cho buổi quay ngày hôm nay."
Lãnh Hàn khẽ cau mày lại, mặt anh không còn giữ được sự vui vẻ và thoải mái ban nãy. Người trước mắt vốn dĩ không phải người mà anh muốn thấy, cô ta là ai cũng chẳng quan trọng. Lãnh Hàn im lặng làm cô ta tưởng anh bị vẻ đẹp của cô làm thu hút.
Bàn tay rụt lại đưa lên vén mấy sợi tóc đang phủ xuống gương mặt, gượng ngạo ngước lên nhìn anh.
Lãnh Hàn cảm thấy cay mắt, lập tức lướt ngang qua mà không nói lời nào. Lệ Dung đứng đó đơ người, cô bị anh làm quê một trận không dám đụng đậy.
Để có được cơ hội này, cô đã phải tốn vô vàn công sức mới có thể đạt được.
...----------------...
Trước ngày quay - 1 ngày.
Hai ngày trước, Viễn Minh đã giao cho Thế Anh chuyện quay phỏng vấn làm cho cô vừa vui mà vừa lo. Tin tức mau chóng lan truyền, Lệ Dung vừa nghe thấy cốc nước trên tay lập tức bị bóp chặt làm cho méo dạng.
Dựa vào đâu mà con nhỏ đó lại được đảm nhận?
Lệ Dung không can tâm để vụt cơ hội dễ dàng như vậy. Viễn Minh có yêu cầu, trước ngày quay phóng sự một ngày, cô phải nộp bản thảo lên cho anh xét duyệt sau đó mới có thể tiếp tục.
Thế Anh gật đầu chấp nhận, cô liên tục tăng ca hoàn thành bản thảo nhanh nhất có thể. Khi hoàn thành xong cũng đã là hai giờ sáng, Thế Anh do mệt mà ngủ gục xuống bàn làm việc. Cô chẳng chịu đề phòng mấy con sói đói nào, bản thảo vừa hoàn thành đã bị Lệ Dung nhanh tay cướp lấy thay thế bằng một bản bị lỗi.
Sáng hôm sau khi nộp, Thế Anh mau chóng bị Viễn Minh mắng vốn do hoàn thành bản thảo mà toàn mắc lỗi tối thiểu. Lệ Dung thấy thời cơ tới, mau chóng đi đến nộp bản thảo của mình cho Viễn Minh xem.
Còn Thế Anh ngu ngốc không biết chuyện gì xảy ra, cô cúi đầu buồn tủi rời khỏi văn phòng. Vậy là Lệ Dung được đường đường chính chính giao cho trọng trách to lớn ấy.
Cánh cửa nhà họ Lãnh mở rộng, căn nhà nguy nga tráng lệ hiện lên trước mắt. Lệ Dung vốn tham lam, bấy giờ cô còn tham lam hơn nữa.
Cô ả muốn ẵm chọn vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lãnh, như vậy có thể một bước lên mây, một bước đứng bên cạnh Lãnh Hàn mà kêu ngạo đủ điều.
Cô muốn tham lam, muốn hết tất cả. Ghế trưởng phòng không còn là đủ với cô ả, chiếc ghế thiếu phu nhân nhà họ Lãnh- vợ của Lãnh Hàn mới xứng đáng với cô ta.