Thế Anh ngồi bên dưới sofa, trên bàn đặt máy tính đang mở sáng màn hình lên.
Tóc cô búi gọn lên trên cao, vài sợi ủ rũ rơi xuống phía dưới khuôn mặt xinh đẹp.
Ting!
Tin nhắn Wechat vang lên tiếng thông báo, màn hình điện thoại bật sáng lên.
Thế Anh vô thức vươn tay qua cầm lấy điện thoại, vuốt màn hình lên xem thông báo.
[Lục Đình Kiêu]
- Ăn gì chưa?
- Em ăn rồi, đang làm nốt bản phỏng vấn.
- Mai cùng đi ăn sáng nhé?. Ngôn Tình Xuyên Không
- Lục Tổng không bận sao?
- Có hay không cũng chẳng quan trọng.
- Anh bớt lại, tập trung vào công việc đi.
- Nói thật đấy, sáng mai đi ăn sáng cùng anh nhé?
- Sáng mai á? Hình như em có lịch rồi.
- Lịch gì mà xếp vào sáng sớm?
- Phỏng vấn độc quyền mà, tất nhiên phải xếp lên sáng sớm rồi.
- Phỏng vấn độc quyền? Ai? Anh à? Chẳng phải làm xong rồi sao?
- Anh tự luyến vừa thôi. Là Lapter phỏng vấn chứ đâu phải The Flan của anh.
- Vậy sáng mai mấy giờ em đi, chúng ta đi sớm hơn một chút.
- Tầm 7 giờ em ra khỏi nhà, 9h vào quay rồi.
- Được, sáng mai anh tới sẽ gọi em.
- Ừm.
Thế Anh tắt máy đặt qua một bên, cô ngước đầu nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài vài cái.
Vừa nhận phỏng vấn bên The Flan chưa được một ngày, ngay chiều hôm qua đã nhận được tin phỏng vấn độc quyền Lapter.
Hệt như sét đánh ngang tai, cô không thể tin được, vận may của mình lại đỏ chót đến mức đó.
Chiều hôm đó cô miệt mài làm như một con người bị nghiện công việc, tay chân lúc nào cũng trong trạng thái gồng cơ lên hoàn thành công việc.
Cả buổi chiều, cô cố gắng hoàn thành bản phỏng vấn độc quyền của The Flan gửi lên trên cho giám đốc xét duyệt, xong xuôi mới quay qua làm bản thảo các câu hỏi cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Tay chân làm việc không ngừng nghỉ, trên bàn để tận ba ly cafe sát gần nhau.
Về nhà cô cũng mau chóng tận dụng thời gian để hoàn thành cho xong bản thảo, đến gần nửa đêm cô mới hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Thế Anh lồm cồm đứng dậy, vươn người để các khớp xương được giãn ra sau thời gian bị gò bó quá lâu.
Nửa đêm rồi, tiết trời khá lạnh, may bên trong nhà cô có chuẩn bị máy sưởi nên khá ấm.
Thế Anh gập máy tính xuống, mau chóng đi tới nhà vệ sinh rửa mặt và đánh răng, xong xuôi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Mạt Khoa cũng đã đi công tác mấy ngày nay, chắc hai hôm nữa anh ấy sẽ về. Đến lúc đó, chắc cô sẽ xin nghỉ để có thể dành chút thời gian cho bản thân và bạn trai mình.
…----------------…
Quán bar Ninh Tiễn nửa đêm đông nghịt khách ra vào, bên trong nhộn nhịp vô cùng. Tiếng nhạc to lớn hòa cùng ánh đèn đủ màu sắc phía trên tạo nên khung cảnh vô cùng sống động.
Tại một phòng bao nhỏ nằm ở một góc cuối hành lang dài, bên trong, trên chiếc ghế sofa màu nâu sẫm, thân hình của đôi nam nữ trẻ tuổi đang miệt mài quấn lấy nhau không rời.
“Ưm… Khoa… thôi nào…”
Lạc Lạc giọng run rẩy, cô ả nằm bên dưới thân hình vạm vỡ, tay đưa lên chống ngực người phía trên, yếu đuối thều thào.
“Lạc Lạc, em làm thế này, anh không chịu được đâu.”
Mạt Khoa cúi đầu thì thầm vào một bên tai Lạc Lạc làm cho cả đôi tai ửng đỏ lên vì ngượng ngùng.
“Khoa, đây là quán bar… chúng ta không… không thể làm… chuyện đó được.”
“Quán bar thì sao, anh bao cả phòng này mà.”
“Anh bao? Tiền lương anh được tăng rồi sao?”
Mạt Khoa chống tay xuống tấm nệm êm ái, không nói thêm câu nào, ánh mắt trầm lắng chứa đựng chút suy nghĩ cỏn con hiện lên.
“Vẫn chưa.”
“Vậy tiền? Anh lấy ở đâu?”
“Thế Anh mỗi tháng đều đưa cho anh một khoản, bảo anh cố gắng tự chăm sóc bản thân. Mấy hôm qua anh nói đi công tác, cô ta mỗi ngày chuyển cho anh hai triệu, kêu anh hãy ăn uống đầy đủ.”
Tiền của Thế Anh ư?
Lạc Lạc có chút bất ngờ, khóe môi đỏ chót nhếch lên nụ cười ẩn ý, hai tay nhẹ nhàng đưa lên vòng qua chiếc cổ trước mặt.Ngón tay di chuyển lên trên, vuốt ve từng sợi tóc.
“Anh Anh không biết gì sao?”
“Cô ta ngu chết đi được, sao nghĩ tới được chuyện này.”
“…”
Mạt Khoa thấy Lạc Lạc im lặng, bàn tay đưa đến áp vào một bên má của cô ả.
“Cô ta là trưởng nữ nhà họ Chử, chắc chắn sau này sẽ quay về thừa kế tài sản. Đợi đến lúc đó, anh sẽ tìm cách cầu hôn cô ta, đưa cô ta vào bên bờ của hôn nhân. Em yên tâm, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất.”
Lạc Lạc có chút bất động, lông mày nhướn lên đầy vẻ ngờ ngạc, đôi môi mấp máy liên hồi.
“Nhưng mà… nhưng mà em muốn được có danh phận, đường đường chính chính đứng bên cạnh anh.”
Mạt Khoa mỉm cười dịu dàng, ngón tay di chuyển xoa đều gò má của Lạc Lạc.
“Đợi anh càn quét tài sản xong, nhất định sẽ ly hôn. Đến lúc đó, anh sẽ đích thân đến hỏi cưới em, đường đường chính chính đưa em về ngôi nhà chỉ có hai chúng ta.”
“Chỉ có hai chúng ta?”
Đôi mắt Lạc Lạc mở to, ánh lên vệt nước long lanh phản chiếu khuôn mặt đang nhìn mình. Khóe môi Lạc Lạc nhếch lên đầy sự hạnh phúc, bàn tay phía trên ôm chặt lấy chiếc cổ bé của Mạt Khoa.
“Được, Lạc Lạc đợi anh.”
“Lạc Lạc ngoan.”
Mạt Khoa mỉm cười, cúi đầu áp xuống môi Lạc Lạc một nụ hôn sâu. Bàn tay từ gò má đưa xuống bầu ngực bên dưới, đặt lên trên, xoa xoa nắn nắn đủ hình dạng.
Lạc Lạc run rẩy tay đưa xuống bám vào tấm lưng to của Mạt Khoa.
Phòng bar lung linh đủ ánh đèn xoay xung quanh căn phòng, tiếng nhạc lớn phát ra từ hai chiếc loa cạnh tivi.
Trên sofa, bóng dáng của đôi nam nữ đang từ từ cởi bỏ lớp đồ ngụy trang của mình, sau dần lấp lo thân hình trần như nhộng của đôi nam nữ đó.
Mạt Khoa ôm lấy cơ thể của Lạc Lạc, đầu lưỡi luồn sâu vào bên trong khoang miệng, liếm láp chút ngọt ngào vương vấn nơi đó.
Bàn tay bên dưới xoa nắn hai bên ngực đầy đặn, từ từ đưa xuống phía, nơi chiếc quần lót màu hồng với họa tiết bông hoa đang lấp ló ở dưới.
“Khoa… từ từ thôi…”
“Được, nghe theo em, bảo bối.”
Mạt Khoa đưa ngón tay tới, dần dần luồn vào bên trong chiếc quần lót hồng. Một nơi ấm áp đã hé mở từ lâu, mật ngọt tiết ra từ từ, trơn trượt vô cùng.
“Khoa… em… em muốn… có con với anh…được không?”
Lạc Lạc run rẩy, tay đưa lên che miệng, cả người ưỡn lên phía trên, mắt nhắm nghiền, mấp máy đôi môi hồng nói.
Mạt Khoa ngưng lại động tác của mình, ngước đôi mắt đen láy đầy suy nghĩ lên nhìn Lạc Lạc.
Lạc Lạc muốn sinh con cho anh?
Đây là lần đầu Mạt Khoa nghe thấy sự cầu xin trong hoan lạc của một người phụ nữ, kích thích lan truyền tới tận đỉnh đầu, cự vật bên dưới dường như không còn chống chịu lại nổi sức hút phía trước.
Mạt Khoa trườn người lên phía trên, tay cầm lấy cằm Lạc Lạc, ép cô ả đối mặt với mình.
“Nói lại? Em muốn gì?”
“Em, em muốn sinh con cho anh, được không?”
Niềm hân hoan tràn ngập cảm xúc Mạt Khoa, anh ta vui sướng đến mức điên dại tâm trí.
Mạt Khoa cúi đầu áp xuống đôi môi hồng, ân ái trao cho Lạc Lạc những mật ngọt của mình.
Trong một căn phòng tối om, chỉ thấy vài ánh đèn quay xung quanh. Ở một góc khuất, đôi nam nữ đang triền miên với cơ thể nhau.
Cự vật liên tục húc mạnh vào cửa động chật chội, làm cho hai nụ hoa phía trên nảy lên xuống liên tục.
Lạc Lạc ngồi trên, dịu dàng ôm lấy người đàn ông mà mình trân quý, trao cho anh ta tất thảy những gì của mình.
Đây là cảm giác mà cô ả hằng mong muốn, vĩnh viễn muốn chìm vào sự hạnh phúc trong bóng tối này.
Tiếng rên nhè nhẹ vang lên không chút êm tai, bên dưới bên trên thi nhau thay đổi tư thế.
Mấy tiếng trôi qua, hai bọn họ vẫn triền miên quấn quít lấy nhau không rời nửa bước.