Nàng là Hoàng Thùy Trâm Anh, chẳng những xinh đẹp, nho nhã mà còn sở hữu cái đầu tư duy vô cùng nhanh nhạy.
Chả là 2 tháng gần đây, người bác ruột của nàng đổ bệnh, thật thà mà nói thì ông ấy là bộ trưởng bộ công an chịu trách nhiệm quản lý hệ thống và hoạt động của hàng loạt các trại giam, chính là người có tiếng nói vô cùng quyền lực.
Kiếp nạn bệnh tật này có lẽ sẽ chẳng thể vượt qua được.
Biết trước tính mạng của bản thân không thể cứu vãn, ông gắng gượng viết lá đơn từ chức vào những ngày cuối đời.
Sau khi từ trần, đứa con trai duy nhất của ông ta cũng là người anh họ của Trâm Anh đắc cử vị trí bộ trưởng bộ công an, tiếp nối sự nghiệp của người cha quá cố.
__________
"Trâm Anh à, khi bố anh còn sống, ông ấy đã bị cấp dưới thay phiên nhau múa rìu qua mắt thợ, quản lý nhà giam thì lỏng lẻo, đút lót, hối lộ mất kiểm soát.
Giờ anh chẳng thể tin tưởng bất kì một ai trong số bọn họ.
Cho nên anh đã thay toàn bộ."
"Thay toàn bộ? Xem ra mấy người đó rất tốt mới lấy được lòng tin của anh."
"Phải, nhưng anh mới chỉ có 4 người.
Còn trại giam phía Đông vẫn chưa tìm được ai tiếp quản...anh muốn giao lại cho em đó Trâm Anh."
"Bác vừa mất xong anh liền hoá rồ sao? Em thân là con gái, còn chưa kịp vớ được thằng chồng tử tế an nhàn sống tới cuối đời mà anh nói em đi quản lý trại giam.
Hoàng Quân Thụy! Em nói cho anh biết, chưa đợi tới lúc chết vì tuổi già, mấy tên tù nhân đó sẽ làm em đột tử vì mấy cái hình xăm rồng xanh trên cánh tay cùng với phát ngôn thô lỗ của chúng."
"Chuyện này em không cần để tâm, trại giam phía Đông là trại giam nữ, không có nam nhân, kể cả quản giáo ở đó cũng là nữ.
Em không cần trực tiếp ra mặt, chỉ cần phẩy tay ra lệnh thì quản giáo sẽ thay em quản lý bọn tù nhân."
"Nhưng mà!...."
"Trâm Anh à, dù sao chức vụ của em cũng nằm dưới quyền của anh, tiếp quản trại giam này là việc em phải làm."
Đúng vậy, Trâm Anh là thứ trưởng bộ công an, là cấp dưới của Hoàng Quân Thụy.
Năm nay nàng 29 tuổi, để leo lên được cái ghế thứ trưởng này, bao nhiêu khổ sở, góc khuất bẩn thỉu của xã hội nàng đều đã trải qua.
Tuổi ngoại hình tuy nhỏ, nhưng tuổi tâm hồn thì không hề nhỏ chút nào.
Chính vì vậy mà các bậc tiền bối, hậu bối mỗi lần làm việc với nàng đều vô cùng xem trọng, không dám hé răng nói sai dù chỉ một chữ.
"Được rồi, em cần thời gian để thích nghi."
__________
Trâm Anh hiện tại đang sống cùng bố mẹ, nàng là con một lại chưa có chồng nên muốn ở riêng tự lập một mình cũng là điều khó.
Thân là bố mẹ không thể tránh khỏi lo lắng bất an.
Trở về nhà bằng chiếc Porsche Panamera màu xám, hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với nàng, phải xử lý một đống giấy tờ chuyển nhượng quyền tiếp quản trại giam.
Còn chẳng biết sau này có phải sẽ bận rộn gấp nghìn lần so với hiện tại hay không.
"Thật là mệt quá đi aaaaaaaaaa"
Bỗng dưng có tiếng chuông kêu có người gọi tới, nàng vội móc chiếc điện thoại nằm trong túi quần ra bấm nghe.
Thì ra đó là Thục Khuê, người "chị em xã hội" nàng quen biết đã 11 năm, từ cái hồi còn học cấp ba với nhau.
"Nghe nói mày mới tiếp nhận trại giam phía Đông của Hoàng Quân Thụy, anh em chúng mày làm việc cũng thật gọn lẹ."
"Mày nghe ngóng nhanh thật đấy! Tối nay qua nhà tao dùng bữa đi, chắc tuần tới muốn gặp mặt nhau khó như lên trời."
"Được."
__________
"Vậy là ngày mai mày phải làm một chuyến tới đó hả?"
"Ừ, trại đó không ở trên đất liền mà nằm ngoài biển, trên một hòn đảo."
"Nếu đã là phía Đông thì chắc chắn là trại Law."
"Sao mày biết?"
"Mẹ của tao ở đó, mày quên sao?"
"Đúng rồi ha! Tao thật sự đã quên mẹ mày cũng ở đó! Nếu đã thế, ngày mai tao tới, mày có muốn đi cùng thăm bác gái không?"
"Trại đó không cho phép người thân tới thăm tù nhân, dù sao tao và bà ấy đã không gặp nhau 10 năm rồi..."
"Vậy ngày mai tao sẽ giúp mày hỏi thăm bác gái."
__________
Buổi sáng hôm ấy, nàng đi cùng 8 đồng nghiệp cấp dưới kèm theo đó là 2 phi công lái máy bay trực thăng hạng nhẹ.
Sau khi rời khỏi đất liền, cách đó 2 dặm là nhà tù Law, trực thăng đáp xuống bãi đỗ, quản giáo nhà tù mở cổng thông hành, họ lần lượt gập người 90° cúi chào cấp trên của mình với thái độ vô cùng nghiêm túc.
Có lẽ trước đây nhà tù này hoạt động không hời hợt giống như các trại giam khác mà Hoàng Quân Thùy đã nói.
Lần tiếp quản này coi như đã dễ dàng hơn với Trâm Anh nàng rồi.
"Mời cô vào trong." Một nữ quản giáo lịch sự lên tiếng.
"Có lẽ hôm qua thứ trưởng cũng đã đọc nội dung hồ sơ của nhà tù này rồi, nhưng tôi xin phép được trình bày lại một lần nữa để cô có thể nắm bắt được tình hình rõ ràng hơn."
"Được."
"Nhà tù Law này có địa hình biệt lập, với tổng diện tích là 10 hecta, cao giống như một pháo đài.
Không chỉ để giam giữ tù nhân mà còn là địa điểm an toàn để cất giữ vũ khí đạn dược quân sự.
Nhưng có một điều xin thứ trưởng hãy lưu tâm, tuy những tù nhân ở đây là nữ giới nhưng bọn họ đều được xếp vào loại tội phạm nguy hiểm."
"Cái đó Hoàng Quân Thụy đã nhắc nhở tôi trước rồi, quản ngục không cần lo lắng."
"Vậy tôi xin phép được tiếp tục..."
Nữ quản giáo dáng người cao to khoẻ khoắn có đôi chút lực lưỡng vừa đi vừa giới thiệu, phát ngôn của cô ta vô cùng chắc nịch và thẳng thắn.
Chính vì điều này tạo cảm giác cho người nghe thấy tin tưởng 100%.
Nói một hồi, cô ta dẫn đoàn cấp trên đi qua khu sân vận động của tù nhân.
Giờ đang là thời gian họ được thả ra nên tất cả tù nhân trên đảo đều đang ở sân vận động này.
Xung quanh sân được bao bọc bởi hàng rào dây thép gai chằng chịt, khoảng cách hở đủ để bên ngoài nhìn vào và bên trong nhìn ra.
Bỗng nhiên...
...
...
...
Dáng dấp của một người con gái lãnh đạm, chiều cao chắc cũng khoảng 1m7 hơn, nước da trắng trẻo, trắng tới nỗi bộ đồ tù nhân màu xanh dương mà cô ta đang mặc chỉ khiến cô ta trông đẹp hơn chứ không thể nào xấu nổi.
Đôi mắt đượm buồn, sống mũi cao thanh tú, bờ môi hồng nhẹ nhưng lại khô khốc đến đáng thương.
Có lẽ là vì cái tiết trời lạnh giá của tháng 12 hành hạ.
Mái tóc đen bóng, dài qua vai khoảng 5cm, chắc chắn là chưa từng tẩy hay nhuộm bao giờ.
Cô ta ngồi một mình, không nói chuyện, không nhúc nhích, bờ vai rộng cứ giữ nguyên tư thế trong suốt khoảng thời gian mà Trâm Anh nhìn chằm chằm.
Nàng chẳng nén được tò mò mà ngắt lời quản giáo:
"Quản ngục, cô ta sao lại ở đây?"
Nữ quản giáo nhìn theo ánh mắt của nàng liền nhận ra người đó là ai.
Cô ta có chút khó hiểu lên tiếng trả lời:
"Đó là Tố Đoan, cô ta là tù nhân trẻ nhất ở đây, giết 5 người vì lý do tự vệ nên bị kết án tù chung thân."
"Một cân 5 ư...? Cô ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mới 20."
"Mới 20 thôi sao...ngoại hình như vậy, thật là đáng tiếc."
"Thứ trưởng nói gì tôi nghe không rõ?"
"Không có gì."
"Vậy chúng ta tiếp tục tới khu buồng giam."
"Ở đây có tổng cộng 300 phòng giam, một buồng dài 3m, rộng 2m và cao 3,5m.
Mỗi phòng sẽ có 2 tù nhân và một nhà vệ sinh.
Hạn chế tối đa các cuộc ẩu đả và tẩu thoát."
__________
5 tiếng sau khi làm quen qua lời giới thiệu của quản ngục, mọi thứ gần như đã được sắp xếp ổn thoả.
Trâm Anh cho phép cấp dưới tới phòng tiếp khách của trại giam để ăn trưa và nghỉ ngơi.
Riêng nàng thì tách lẻ ra khỏi đó rồi tới nói chuyện riêng với quản ngục.
"Cô có biết người nào tên Phạm Như Nguyệt không?"
"Tôi biết, nhưng cô hỏi bà ta làm gì?"
"Đó là mẹ của bạn tôi, muốn gặp mặt thăm hỏi bác ấy một chút.
Có thể nào đặc cách cho tôi được không?"
"Thứ trưởng, cô nói vậy là quá khách sáo rồi! Nơi này từ giờ trở đi là do cô đứng đầu quản lý, chuyện này mà cũng cần hỏi ý kiến của quản giáo như tôi hay sao chứ, cô muốn gặp ai thì sau này chỉ cần báo một tiếng là tôi sẽ cho người sắp xếp ngay."
"Vậy được, tôi muốn gặp Phạm Như Nguyệt, báo lại cho bác ấy một tiếng, nói rằng tôi là bạn thân của Thục Khuê, Hoàng Thùy Trâm Anh."
"Được, tôi liền sắp xếp giúp cô."
Nữ trưởng quản ngục rời khỏi phòng làm việc, để lại nàng ngồi một mình với tách trà vẫn còn bốc hơi nóng.
Nàng không thích uống trà.
Đối diện với khung cửa kính một chiều, có thể quan sát hết tất cả mọi hoạt động của tù nhân từ bên trong, nàng liền nhớ tới người đó, một cảm giác khó tả.
Giờ này đã là giờ nghỉ trưa, ngoài sân cũng chẳng còn một bóng người, tù nhân đều được xếp quay trở lại phòng giam để ăn cơm.
Nàng thở dài, cảm thấy có chút đói bụng rồi, nhưng công việc vẫn chưa làm xong sao có thể ăn.
10 phút chờ đợi trôi qua, nữ trưởng quản giáo quay trở lại, cô ta báo rằng Phạm Như Nguyệt đã đồng ý gặp mặt.
Trong lòng nàng cảm thấy được an ủi phần nào, chỉ nơm nớp lo sợ rằng bác gái sẽ không cho gặp, sau này trở về thật sự không biết phải ăn nói thế nào với Thục Khuê.
Nàng theo chân quản giáo tới một căn phòng, trong đây chẳng có gì đặc biệt, nó được ngăn cách ra thành hai gian bằng một tấm kính cường lực vô cùng dày, chỉ hở vài lỗ để hai bên có thể nghe thấy, nói chuyện được với nhau.
Khi nàng vừa đặt mông xuống ghế, cánh cửa đằng còn lại của lớp kính mở ra, một khuôn mặt già nua với những nếp nhăn tuy không nhiều nhưng đủ để cho người khác biết người đàn bà này đã gần 70.
Người ấy ngồi xuống một cách chậm rãi, hai bàn tay đan vào nhau rồi để lên bàn.
Ánh mắt hướng vào nàng như sắp khóc.
"Con...con là Trâm Anh đây sao? Con đã lớn bằng này rồi cơ à...".