Thông tin về chiếc xe của Trâm Anh, nơi trú ẩn hiện tại cùng với số thuê bao đã hoàn toàn bị phía Hoàng Quân Thụy kiểm soát.
Điện thoại của nàng đang ngầm dẫn đường cho cấp dưới của Hoàng Quân Thụy lần tới thông qua định vị số thuê bao.
Lần này nàng tiêu thật rồi.
Hoàng Quân Thụy ngồi bắt chéo chân, thái độ ung dung đắc thắng trong căn phòng làm việc. Thứ anh ta đang chờ đợi là tin tức từ cấp dưới, chỉ cần thành công bắt được đứa em gái dại dột trở về, Lê Ngọc Khải sẽ là người có công lao lớn nhất, muốn gì anh cũng đều đáp ứng.
Cũng bởi nóng lòng, Lê Ngọc Khải đề nghị được tham gia vào cuộc truy bắt Trâm Anh và Tố Đoan trong buổi tối ngày hôm đó. Không ngoài dự đoán, Hoàng Quân Thụy hết sức ủng hộ.
2 giờ đêm, khoảng thời gian mà con người ta nới lỏng cảnh giác.
Và Tố Đoan cũng vậy, cô đang say giấc nồng trong lớp chăn đệm ấm áp.
Nhưng Trâm Anh thì không tài nào ngủ được, nàng cảm thấy bồn chồn lo lắng một cách kì lạ, giống như sắp có điều gì không hay xảy ra.
Không nỡ đánh thức Tố Đoan, chỉ đành nằm bên cạnh nhìn ngắm khuôn mặt của cô, tự tìm cách trấn an bản thân.
Chạm nhẹ vào đôi mắt, chạm nhẹ lên bờ má, chạm nhẹ vào đôi môi...hơi ấm ấy khiến nàng khẽ run lên từng cơn.
Cảm giác nửa mơ nửa thật nhưng lại vô cùng mãn nguyện.
À!
Phải rồi!
Trâm Anh chợt nhớ ra một thứ.
Nàng rời khỏi giường đi tới bàn đựng túi xách, lục lọi tìm kiếm một chiếc hộp kích cỡ nhỏ bé có vỏ được thiết kế bằng da vô cùng sang trọng.
Nàng mở ra xem, bên trong là hai chiếc nhẫn đính hôn màu bạc, ánh đèn chiếu xuống khiến chúng toả sáng lấp lánh.
Không biết Tố Đoan sẽ phản ứng thế nào.
Trâm Anh cầm theo chiếc hộp quay trở lại giường, nàng khẽ khàng lấy ra một chiếc nhẫn, đeo nó lên ngón giữa bên tay phải của Tố Đoan. Nhiệt độ của món đồ vô tình khiến cô giật mình tỉnh giấc từ từ ngồi dậy.
"Trâm Anh chưa ngủ mà làm gì thế?"
Hướng nhìn xuống bàn tay phải, một vật thể lạ lấp lánh trong tầm mắt, Tố Đoan ngước mắt lên tìm kiếm câu trả lời nào đó phía Trâm Anh.
Hãy nói gì đó đi, có phải nàng định...
"Nhẫn đã đeo vào tay em rồi, giờ đến lượt em cầu hôn chị đi."
Cô do dự.
Không phải vì không muốn cưới Trâm Anh, mà là lo sợ nàng sẽ hối hận.
Còn với Tố Đoan, thiên đường hạnh phúc đang trải lối trước mắt, làm thế nào cô có thể từ chối đây?
"Trâm Anh có chắc không? Có cần thêm vài ngày để suy nghĩ không? Không vài ngày thì vài tháng cũng được, à không, vài năm cũng được, lúc ấy vẫn chưa muộn."
Nàng hiểu cô tự ti, Tố Đoan đối với Trâm Anh lúc nào cũng cố gắng để thoả mãn mọi nhu cầu về tình yêu của nàng.
Bản thân cô cũng tự hiểu, Trâm Anh nàng đã nhiều lần vì cô mà làm đủ thứ chuyện trên đời.
Tình yêu là cơn lốc cuốn ta vào cơn bão tố dịu dàng. Chạm tới Trâm Anh, chạm tới tình yêu, hạnh phúc và cũng là trắc trở.
"Trâm Anh có biết Juliet đã nói gì với Romeo trong đêm hai người họ gặp nhau không?
Nàng ngây ngô lắc đầu.
Juliet, nàng ấy cầu xin tình yêu của đời mình đừng lấy ánh trăng ra để thề thốt. Bởi vầng trăng không kiên định mà thay đổi liên tục, nàng ấy sợ tình yêu của Romeo rồi cũng sẽ như mặt trăng kia mà đổi thay.
"Lời hứa ư?"
"..."
"Chúng ta sẽ cưới nhau, đây là mệnh lệnh, không phải là một lời hứa hẹn!"
Nhìn bộ dạng ảo não lưỡng lự của Đoan, Trâm Anh không thể tiếp tục chờ đợi thêm, nàng bắt lấy cánh tay kéo cô đứng dậy rời khỏi giường.
"Em chỉ có một cơ hội duy nhất, đừng làm chị thất vọng."
Tố Đoan đứng đó, đối diện với Trâm Anh, uy lực của chiếc nhẫn đính hôn cứ mãi lấp lánh chói loá, lấn át cả sự đắn đo không mong muốn.
Miệng khẽ hé thở ra một hơi nồng ấm ảm đạm.
Xem ra, sau này khi cô chết đi rồi, mùi hương của nàng vẫn quyện trong cơ thể của cô, mãi mãi không thể tách rời, đời đời không thể trốn thoát.
Tố Đoan trịnh trọng quỳ gối, ánh mắt đột ngột thay đổi ngước lên nhìn nàng, một biểu cảm quyết đoán kiên định mà Trâm Anh luôn mong chờ.
"Chúng mình cưới nhau nhé?"
Trâm Anh nàng hồi hộp, trái tim khẽ run lên trong hạnh phúc, một cảm giác tự nhiên và thuần túy, lâng lâng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Mãn nguyện.
"Nếu Tố Đoan làm chị buồn, em sẽ phải sống không bằng chết, sẽ phải trả giá cho những giọt nước mắt đau khổ của Trâm Anh. Sao hả, có dám đồng ý không?"
Cô bật cười trước lời trù ẻo của nàng, dù sao đi nữa có Trâm Anh ở bên chẳng khác nào cất giữ ngọc ngà châu báu, không trân trọng nàng thì phải sống không bằng chết cũng là điều xứng đáng.
"Em đồng ý."
"Vậy được, em được phép lấy chị, giờ Đoan có thể đeo nhẫn cho chị rồi đó."
Tố Đoan yêu chiều, rút chiếc nhẫn đính hôn từ trong hộp, bàn tay nâng niu những ngón nhỏ bé của Trâm Anh, chầm chậm đưa chiếc nhẫn đeo lên tay nàng.
Mãn nguyện.
Nàng kéo Tố Đoan đứng dậy, đột ngột ôm chầm lấy cô trong hạnh phúc. Nhắm mắt lại cảm nhận, thì ra yêu là thế này.
Hai hàng mi tuôn trào nước mắt, để đạt được những điều này, nàng và cô đã phải trải qua vô vàn áp lực. Những giọt nước mắt là đang biểu thị cho sự thanh tẩy cuối cùng khỏi nỗi niềm căng thẳng kéo dài.
Thấy vai áo ươn ướt, Tố Đoan rời khỏi cái ôm, nở nụ cười mềm mại lau đi hai hàng nước mắt nồng ấm của nàng.
"Thôi mà đừng khóc mà...trôi hết mascara rồi..."
Trâm Anh giật mình, vô thức nín khóc, sờ lên mi mắt quệt một nhát rồi nhìn xuống tay.
Không có gì cả.
Ơ, rõ ràng mấy ngày hôm nay nàng không trang điểm.
Nhận ra mình bị lừa, nàng đánh lên vai Tố Đoan một cái để trả thù.
*Uỳnh*
Cánh cửa ra vào đã bị phá hủy, quân đội ập vào trong nhà.
"Báo cáo đội trưởng, phòng khách không có người."
Bên trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài, nụ cười của Tố Đoan dập tắt, tạm thời rời khỏi vòng tay Trâm Anh, tiến lại gần cửa, mở hé ra nhìn bên ngoài.
Trâm Anh hoảng hốt đứng cạnh nắm chặt lấy bàn tay Tố Đoan, nàng chờ đợi để nhìn biểu cảm khuôn mặt của Tố Đoan để phán đoán tình hình.
"Trâm Anh, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, quân đội bao vây ở bên ngoài rồi."
Dứt lời, Tố Đoan nhanh trí cài then chốt khoá phòng từ bên trong.
Tâm trí bấn loạn không biết xử lý thế nào, mặt Trâm Anh tái mét lại, đôi chân cứng ngắc không thể di chuyển vì sợ hãi, nàng không còn đủ tỉnh táo để thu dọn đồ đạc hay làm bất cứ một điều gì khác.
"Yêu cầu tiến vào khu vực nhà bếp, yêu cầu tiến vào khu vực nhà bếp."
"Rõ."
Dù cho bọn họ đi lại hết sức nhẹ nhàng nhưng thính giác của Tố Đoan rất tốt, sàn trong nhà được thiết kế hoàn toàn bằng gỗ, mọi chuyển động đều để lại những âm thanh mà cô đều có thể nghe thấy.
"Báo cáo đội trưởng, khu vực nhà bếp không có người."
"Rất tốt, bên ngoài đã hoàn toàn bị bao vây, hai người họ không thể trốn thoát được đâu, bắt đầu lục soát các nơi còn lại đặc biệt là phòng ngủ."
"Rõ."
Trâm Anh và Tố Đoan vẫn còn bị mắc kẹt trong phòng ngủ, điều vướng bận duy nhất chính là tâm lý của nàng.
Tố Đoan tuy trong lòng không mấy an tĩnh nhưng không thể bày tỏ ra bên ngoài, trước hết phải trấn tĩnh Trâm Anh và cùng nàng kịp đi ra khỏi đây trước khi bên ngoài xông vào.
Cô nắm lấy tay nàng không buông, vội vã lấy những vật dụng quan trọng cho vào một chiếc túi khoá lại rồi đeo lên vai. Sau cùng mới quay ra nhìn nàng, dùng toàn bộ sự bình tĩnh còn sót lại ôn tồn dùng lời lẽ giúp Trâm Anh tỉnh táo.
"Không sao cả, Trâm Anh phải thật mạnh mẽ, chị phải nghe em nói, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây nếu Trâm Anh cứ tiếp tục thế này, chị có đang nghe em nói không?"
"Chị sợ, chị sợ."
"Không được sợ, Trâm Anh...phải tin em."
Tố Đoan áp hai tay lên má nàng, trao đi một nụ hôn vội vàng.
"Trâm Anh sẵn sàng chưa? Chúng ta đi nhé?"
Không còn lựa chọn nào khác, Trâm Anh gật đầu, an nguy tình yêu của nàng lần này phụ thuộc hoàn toàn vào Tố Đoan.
Cô đảo mắt nhìn sang chiếc móc treo quần áo bên cạnh, hớt hải bắt lấy một cái áo khoác mặc lên người Trâm Anh, với thời tiết lạnh giá ngoài trời, Tố Đoan chỉ sợ bộ đồ ngủ này của nàng không thể nào giữ ấm được cơ thể của nàng.
Không còn điều gì cản trở, Tố Đoan mở cửa sổ, ngó đầu ra ngoài thám thính tình hình, lối thoát này cũng đã bị phe quân đội vây kín, khó mà thoát.
Nhưng ở trong phòng có một chiếc thang dẫn lên tầng mái của căn nhà, Tố Đoan ở bên dưới đỡ để Trâm Anh leo lên trước, bản thân theo sau khi đặt chân lên tầng trên liền đóng lối leo lên của chiếc thang.
Tố Đoan cẩn thận quan sát xung quanh tứ phía, vẫn còn một vị trí chỉ có một người duy nhất đứng canh chừng, cô định sẽ đi xuống con đường đó rồi chạy xuống sườn đồi thông.
Nhưng sao...
Hình dáng của người đứng ở đó thật quen thuộc, bộ đồ ăn mặc cũng không giống những người ở trong nhà ban nãy, liệu đó có phải là chỉ huy không?
*Uỳnh*
Cánh cửa phòng ngủ bị phá từ bên ngoài, lính xông vào trong, ráo riết đi tìm hai người họ khắp ngóc ngách.
"Báo cáo đội trưởng, khu vực phòng ngủ không có ai cả."
"Sao cơ?! Sao lại có thể!!!"
Một trong số thành viên của phe cấp dưới Hoàng Quân Thụy nghi ngờ, anh ta lật tấm chăn trên giường ra, đặt tay sờ lên nệm.
"Vẫn còn ấm, họ chỉ vừa mới ở đây."
"Lục soát thật kĩ!"
"Trong phòng tắm có một chiếc thang!"
"Báo cáo đội trưởng! Trong phòng tắm có một chiếc thang, có lẽ là dẫn lên tầng mái!"
"Nó có mở được không?"
"Không mở được, bị khoá trái rồi."
"Dùng súng phá khoá đi.". Đam Mỹ Hiện Đại
*Đoàng đoàng đoàng*
Tố Đoan ở bên trên nghe thấy tiếng súng nổ liền biết mình không còn nhiều thời gian, mạo hiểm ôm lấy Trâm Anh bằng một tay, dựa vào độ nghiêng của mái nhà mà trượt xuống dưới.
Độ cao từ tầng mái xuống đất khoảng cách khá xa, Tố Đoan dùng hai tay đỡ lấy đầu Trâm Anh tránh va đập rồi lấy mình tiếp đất ngã xuống dưới.
Cú ngã tạo tiếng động mạnh khiến người canh gác đứng ở gần đó chú ý, anh ta quay mặt lại nhìn.
Là Lê Ngọc Khải.