“A, tên nhóc hư, nhẹ nhàng một chút, em làm chị đau”.
Dưới bầu trời đêm đảo Hồ Lô giống như một con rùa đang ngủ say, gió đêm khuấy động sóng biển vỗ bờ nhịp nhàng, nhưng không thể che lấp được âm thanh của một nam một nữ dưới ánh sáng mờ ảo.
“Thực xin lỗi, sư tỷ, em có hơi lớn…”
“Lớn? Lớn chỗ nào? Lớn cỡ nào, lấy ra cho bà đây xem thử”.
Trong giọng nói trong trẻo của người phụ nữ, còn mang theo một sự quyến rũ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
“Sư tỷ, chị đừng làm loạn, ý em là sức em rất mạnh, chị nằm yên đừng nhúc nhích, em xoa bóp cho chị”.
Trần An Bình cười khổ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sư tỷ Thiên Hồng đang nằm trên ghế bãi biển, lén nuốt nước miếng.
Mặc một chiếc váy dài bằng vải voan mỏng màu đỏ, che trên người nửa kín nửa hở, dưới ánh sáng tối tăm, mờ ảo, thân hình đầy đặn càng thêm quyến rũ.
Thiên Hồng hơi quay mặt lại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt ngấn nước dưới hàng lông mày liễu đầy mê hoặc, đôi môi đỏ mọng chu lên dưới chiếc mũi thẳng tắp, lộ ra sự tức giận mang theo chút trách móc.
“Cậu biết sức lực mình rất lớn, còn đánh tôi mạnh như vậy, vì nóng lòng muốn quay về gặp bạn gái mà cậu gấp gáp đến vậy sao?”, Thiên Hồng hừ lạnh một tiếng, có chút phàn nàn.
Nhắc tới bạn gái, trong lòng Trần An Bình run lên, động tác trên tay cũng dừng lại.
“Đã ba năm rồi, đã đến lúc phải quay về”.
Trong lòng Trần An Bình như sáng lên, nói: “Dù sao em cũng phải về gặp ba mẹ, ba năm nay em không hề tiết lộ tin tức gì cho bọn họ”.
Ba năm trước.
Trần An Bình tốt nghiệp Đại học Y Thiên Hải, anh và bạn gái Lưu Đan như hình với bóng và cùng thực tập trong bệnh viện, trong một lần trên đường về nhà sau ca đêm, anh tình cờ nhìn thấy một kẻ xấu đang quấy rối bạn gái mình, trong sự tức giận, Trần An Bình, một người có thể lực cường tráng, đã trực tiếp đánh kẻ xấu kia phải nhập viện.
Trần An Bình bị bỏ tù 5 năm vì làm người khác bị thương nặng.
Trong ba năm nay, anh đã ở trong nhà tù đảo Hồ Lô, nhưng vào ngày đầu tiên vào tù anh đã nhận sư phụ, luyện tập cả y thuật và võ thuật, gia nhập Thiên Sách và trở thành Ngục Hoàng thế hệ mới.
Đánh bại Thiên Hồng là điều kiện duy nhất để rời khỏi nhà tù đảo Hồ Lô.
Để về nhà, anh đã đánh Thiên Hồng.
“Cũng phải”.
Thiên Hồng chậm rãi gật đầu, bầu không khí có phần áp lực, Thiên Hồng đột nhiên nhướng mày hỏi: “Tên nhóc thối, thân hình của sư tỷ hay của bạn gái cậu đẹp hơn?”
“Sư tỷ có trắng không...”
Trần An Bình bị hỏi đến đỏ mặt, nói: “Sư tỷ, chị đừng dụ dỗ em phạm tội được không? Em sợ sư phụ đánh gãy chân em”.
“Xời!”
“Không phải cậu đã lớn rồi sao? Còn sợ sư phụ?”
...
Chín giờ sáng ngày hôm sau, sân bay thành phố Thiên Hải.
Trần An Bình mang theo một chiếc túi vải đã cũ chậm rãi đi ra ngoài, tuy nước da ngăm đen nhưng để đầu đinh trông rất tháo vát, đôi mắt sáng và sâu thẳm.
“Thiên Hoà Uyển”.
Sau khi lên taxi, Trần An Bình báo địa chỉ của mình, nhìn những thay đổi của Thiên Hải trong ba năm qua, anh vô cùng thổn thức.
“Không biết ba năm nay ba mẹ có khỏe không, chắc là họ rất hận mình”.
Ba năm trước, Trần An Bình là con nhà người ta trong mắt người khác, là một học sinh siêu xuất sắc với sự phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ và lao động, đồng thời là niềm tự hào của ba mẹ.
Cũng đúng ba năm trước, anh bị bỏ tù.
Suy nghĩ của anh trôi qua như một cuốn phim, xe dừng lại ở Thiên Hoà Uyển, anh nhìn căn nhà đổ nát, có lẽ càng đến gần nhà thì càng hồi hộp, Trần An Bình ổn định lại cảm xúc rồi bước tới gõ cửa.
“Két!”
Không cần dùng sức, cánh cửa sắt rỉ sét đã thực sự mở ra.
“Mẹ!”
Trần An Bình bước vào, lại nhìn thấy trong góc có một người phụ nữ đang ôm mình, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt hốc hác, chỉ cần liếc nhìn là Trần An Bình đã nhận ra người phụ nữ lớn tuổi này đang mắc nhiều bệnh trong người.
“Bình... An Bình?”
Lưu Tố Hòa chậm rãi quay lại, cơ thể giống như bị sét đánh, nhìn Trần An Bình với vẻ khó tin.
“An Bình, con trai của mẹ, có thật là con không?”
“Mẹ!”
Trần An Bình lao tới ôm mẹ, trong tim như bị kim đâm.
Mẹ anh năm nay chỉ mới năm mươi tuổi nhưng đã già đi như một bà lão bảy tám mươi tuổi, bước đi loạng choạng, lưng còng xuống như đang gánh một gánh nặng ngàn cân!
“Mẹ, là con, là con”.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”.
Lưu Tố Hòa không nhịn được mà bật khóc, bà ấy ôm mặt Trần An Bình và vỗ thật mạnh vào vai Trần An Bình, cuối cùng thì trong đôi mắt đục ngầu kia cũng hiện lên một tia sáng.
Sau khi vào nhà, Lưu Tố Hoà rót cho Trần An Bình một cốc nước nóng.
“An Bình, không phải con nhận bản án 5 năm sao? Sao bây giờ đã được thả ra?” Lưu Tố Hoà nhớ lúc trước khi con trai bà ấy tức giận và làm bị thương người ta, bên kia đã không chấp nhận hòa giải và bị kết án 5 năm.
Bây giờ mới có ba năm, sao lại được thả ra?
“À, do con học y, con đã giúp đỡ rất nhiều người trong tù, biểu hiện tốt nên được giảm án”. Thiên Sách thần bí, Trần An Bình tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Trong lòng anh càng tò mò hơn, tại sao ngôi nhà vốn đang êm đẹp của anh lại trở nên đổ nát như vậy?
Mặc dù Thiên Hòa Uyển tọa lạc tại một ngôi làng đô thị, ở vùng ven của thành phố, nhưng lại là khu vực giàu có và đông đúc nhất trong khu phố cũ, nhà họ Trần đã hành nghề y qua nhiều thế hệ và rất khá giả.
Tại sao lúc này...
“Mẹ, ba đang xem bệnh ở phòng khám sao? Buổi trưa có về nhà ăn cơm không? Đúng rồi, công việc của anh cả và chị dâu vẫn tốt chứ, Tiểu Tùng hẳn là đang học mẫu giáo đúng không”. Trần An Bình không nhịn được mà hỏi: “Ba năm qua, Đan Đan có đối xử tốt với ba mẹ không?”
“Hầy!”
Không nhắc đến thì không sao, nhưng vừa nhắc đến thì Lưu Tố Hoà vừa ngưng khóc lại bắt đầu rơi nước mắt.
“Anh cả và chị dâu của con đều không còn nữa, xe mất lái lao xuống sông, đến bây giờ ngay cả xương cốt cũng chưa tìm thấy, ba con ông ấy...”
“Trần Lập Quân, cút ra đây cho ông, ông đây không tin ông muốn sống hèn nhát cả đời!”
Đúng lúc này, cửa sân bên ngoài bị đá tung ra, có tiếng gầm giận dữ vang lên.
Trần An Bình cau mày, đang định đi ra ngoài xem thử, Trần Lập Quân là ba của anh, sao có thể để người ngoài sỉ nhục như vậy?
“Đừng! “
Sắc mặt Lưu Tố Hòa hoảng hốt, vội vàng kéo Trần An Bình vào phòng ngủ trốn, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Mau, mau chui xuống gầm giường trốn đi, mẹ không gọi con thì con tuyệt đối đừng ra ngoài, bọn họ sẽ không làm gì một bà già như mẹ, nhanh lên, chui vào đi...”
“Rầm bịch!”
Cánh cửa gỗ phát ra âm thanh vỡ vụn, ba tên côn đồ cởi trần ngậm điếu thuốc trong miệng lao vào.
“Trốn? Để ông đây nhìn xem ông muốn trốn đi đâu? Chính mắt ông đây nhìn thấy ông trở về, ông còn muốn...ồ, không phải Trần Lập Quân, cậu là con trai của Trần Lập Quân sao?”
Tên tóc vàng cầm đầu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trần An Bình.
“Đúng. Tôi là Trần An Bình, con trai của Trần Lập Quân”.
Trần An Bình đè nén lửa giận đang dâng trào trong lòng, trừng đôi mắt sắc bén nhìn bốn tên côn đồ.
“Nợ của cha thì con trả, tìm không thấy cha thì tìm con cũng được, trả tiền đi!”
Tên tóc vàng trực tiếp đưa tay về phía Trần An Bình: “Ba của cậu nợ anh Cửu của chúng tôi 200 nghìn tệ, đã quá hạn hơn mười ngày, mau trả tiền đi, nếu không thì các người cút ra ngoài, giao nhà ra đây”.
“200 nghìn? Ba tôi mượn?”
Trần An Bình nhíu mày lại, anh quay đầu lại nhìn mẹ mình với vẻ khó tin.
“Mẹ, ba con vay tiền bên ngoài sao? Phòng khám bệnh của nhà chúng ta vẫn kinh doanh rất tốt, tại sao chúng ta phải vay tiền?”, Trần An Bình khó hiểu hỏi.
“Hai, Tiểu Tùng bị bệnh, là bệnh bạch cầu cấp tính, nhưng ba con không muốn từ bỏ, dù sao thì đó cũng là máu mủ duy nhất mà anh cả và chị dâu của con để lại nên đã vay bọn xã hội đen 50 nghìn tệ”.
Lưu Tố Hòa không thể giấu được, nên chỉ có thể kể ra những biến cố to lớn trong gia đình mình.
“Nhãi ranh, trả tiền đi, mấy anh đây không rảnh dây dưa với các người đâu”. Tên tóc vàng thúc giục: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, hy vọng cậu đừng có mà không biết điều”.
“Chúng tôi sẽ trả lại tiền”.
Trái tim của Trần An Bình đang rỉ máu, cố nén nỗi đau vì biến cố trong nhà!
“Nhưng cho tôi chút thời gian, tôi vừa về nhà...”
“Mẹ kiếp, lấy cớ giống như ông già của cậu, lừa gạt người ta mà không biết đổi cái cớ khác, giống hệt lão già tàn tật nhà cậu vậy!” tình mẫu tử.
“Tàn tật?”
Thân thể Trần An Bình run lên, chút nữa đã không đứng vững.
“Ba con bị sao vậy?”
“Hai năm trước, sau khi anh cả và chị dâu của con gặp tai nạn, ba con đi gửi số tiền công ty bảo hiểm bồi thường vào ngân hàng, trên đường gặp phải một tên cướp”.
Nước mắt của Lưu Tố Hòa không ngừng rơi, mọi chuyện xảy ra trong ba năm qua giống như một con dao róc xương, từng dao như cắt từng miếng thịt, đâm vào trái tim của Lưu Tố Hòa!
“Đó là số tiền mà anh cả và chị dâu của con đã trả bằng cả mạng sống, tất nhiên là ba con sẽ không để yên nên bị một tên côn đồ đã đánh gãy một chân và đâm vào bụng ông ấy, nếu không phải được cứu kịp thời, chắc có lẽ ba con đã không còn…”
“Mẹ nó, đừng lảm nhảm nữa, bà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”
Tên tóc vàng không kiên nhẫn.
“Ông đây không rảnh nghe chuyện buồn của hai mẹ con các người, chỉ hai chữ thôi, trả tiền, nếu không thì lập tức thu dọn đồ đạc và biến đi, căn nhà này là của chúng tôi...”
“Cút!”
Trong lòng Trần An Bình như bị dao cắt, đau đến không thở được!
Ba năm sau anh trở về, gia đình anh gần như tan nát, làm sao anh có thể đối xử tốt với những tên côn đồ cho vay nặng lãi được?
Nếu không phải cực kỳ kiềm chế thì anh đã có thể giết người!
“Cái gì? Mày dám bảo ông đây cút? Tao đánh chết mày!”
Tên tóc vàng sửng sốt một chút, sau đó giơ tay đấm thẳng vào mặt Trần An Bình.
“Đừng đánh con trai tôi…”
Vì muốn bảo vệ con, thân hình già nua của Lưu Tố Hòa đã chặn thay cho Trần An Bình.