“Thằng ngu! Một tên tội phạm lao động cải tạo có thể tìm được công việc gì? Tôi khinh!”
Mã Hồng Trạch chửi bới Trần An Bình qua gương chiếu hậu.
“Được rồi, đừng nói gì nữa, cứ vứt cậu ta ở đó đi, nhìn thấy khó chịu”.
Viên Tiểu Mạn tỏ vẻ chán ghét, cô ta chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Trần An Bình, ba năm trước, cô ta nghe nói Trần An Bình bị giam vì đánh bị thương người khác, suýt chút nữa Viên Tiểu Mạn đã đốt pháo hoa để ăn mừng.
Bởi vì ba năm trước Trần An Bình quá xuất sắc.
Anh thuộc loại học rất giỏi, là học sinh ngoan trong mắt tất cả giáo viên, là một cậu bé ngoan trong mắt hàng xóm láng giềng, mỗi khi ăn Tết anh đều được ba cô ta lấy làm tấm gương, gần như trở thành cái bóng tâm lý của Viên Tiểu Mạn.
Còn bây giờ? Hừ!
Là một tên tội phạm lao động cải tạo, chẳng phải vẫn cần cô ta giúp giới thiệu việc làm sao?
Học giỏi có ích gì?
“Yên tâm đi, anh đã nói chuyện rồi, chắc chắn sẽ khiến cậu ta cút đi. Cậu ta ở công ty thực sự rất chướng mắt, anh thậm chí còn nghi ngờ rằng ba em cố ý phái cậu ta đến đây để theo dõi chúng ta”.
Trong mắt Mã Hồng Trạch hiện lên một tia hận thù.
“Được rồi, ba em có chút cổ hủ, anh cố gắng thể hiện cho tốt, cuối tuần khi gia đình họp mặt thì anh cũng đến, chuẩn bị ít quà, đừng để ba em bắt bẻ”.
“Hiểu rồi!”
Ngoài mặt thì Mã Hồng Trạch vui mừng, nhưng trong lòng lại không vui.
Một tháng lương cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, ba bốn ngày ăn nhậu với bạn bè, thì còn được bao nhiêu tiền?
Sau khi Trần An Bình xuống xe, nhìn thấy ven đường có một một quầy hàng, anh mua một bao thuốc lá, rồi. chậm rãi đi về phía Công nghệ Đổi mới Thâm Lam, đi bộ ước chừng hai mươi phút, rốt cục nhìn thấy cửa chính của Công nghệ Đổi mới Thâm Lam.
Công nghệ Đổi mới Thâm Lam không phải là một công ty lớn, là một công ty nhỏ tập trung vào nghiên cứu và phát triển, giá trị thị trường của nó chỉ khoảng một hoặc hai mục tiêu nhỏ, trụ sở công ty cũng không lớn, chỉ có vài trăm người.
Tuy nhiên, Công nghệ Đổi mới Thâm Lam có sự hiện diện rất lớn, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Thiên Hải, mà lại có một tòa nhà văn phòng trên đường vành đai thứ hai, toàn bộ khu văn phòng có diện tích hơn 80 mẫu.
Người bảo vệ không ngăn cản Trần An Bình, sau khi anh giải thích mục đích của mình, thì cho phép Trần An Bình đăng ký đi vào.
Sau khi hỏi người đẹp ở quầy lễ tân về địa điểm phỏng vấn, anh đi thẳng lên tầng ba, trong phòng có người đang phỏng vấn, Trần An Bình đợi khoảng hai mươi phút mới đến lượt mình.
Giám đốc nhân sự là Lý Minh Lượng, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
“Tên cậu là gì?”
Lý Minh Lượng lật xem qua sơ yếu lý lịch trên bàn mà không ngẩng đầu lên.
Công nghệ Đổi mới Thâm Lam là một công ty nhỏ, nhưng có năng lực nghiên cứu phát triển rất mạnh mẽ, đã bắt đầu thể hiện sự nổi bật trong ngành, mỗi bộ phận đều cần một số lượng lớn nhân viên mới tham gia, với tư cách là giám đốc nhân sự, Lý Minh Lượng chịu rất nhiều áp lực.
“Trần An Bình”.
Trần An Bình ngồi ngay ngắn ở đối diện, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
“Hả? Trần An Bình?”
Lý Minh Lượng sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Trần An Bình, khuôn mặt cân đối, để đầu đinh, trông rất gọn gàng, nhưng khi nghĩ tới lời dặn dò của Mã Hồng Trạch, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Đúng vậy, tôi tên Trần An Bình”.
“Ừm”.
Lý Minh Lượng khẽ gật đầu: “Sao tôi không tìm được sơ yếu lý lịch của cậu?”
“Tôi còn chưa kịp chuẩn bị sơ yếu lý lịch của mình”.
“Cạch!”
Lý Minh Lượng nghe vậy thì lập tức lấy làm cớ, đập bút lên bàn, mặt tối sầm nói: “Không có sơ yếu lý lịch thì tìm việc làm làm gì? Cậu đang đùa tôi à?”
“Hay là ông cứ trực tiếp đặt câu hỏi, tôi sẽ bổ sung sơ yếu lý lịch sau được không?”
Trần An Bình hơi nhíu mày, nhưng không có tức giận.
Anh vốn là người được gửi vào đây, việc thiếu sơ yếu lý lịch đúng là vấn đề của anh.
“Được rồi, vậy tôi hỏi cậu đã tốt nghiệp trường nào? Cậu có những kinh nghiệm làm việc gì?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lý Minh Lượng khoanh tay, nhướng mày, trong mắt có chút khinh thường, ông ta vừa nhìn thấy tin nhắn WeChat do Mã Hồng Trạch gửi, hóa ra là một tên tội phạm lao động cải tạo.
“Tôi còn chưa có bằng tốt nghiệp và chưa có kinh nghiệm làm việc...”
Trần An Bình suy nghĩ một lúc và nói ra sự thật.
Ba năm trước, anh đã gặp rắc rối và vào tù ngay sau khi bắt đầu thực tập, trường đại học đã đuổi học anh và anh cũng không có kinh nghiệm làm việc.
“Nhưng cậu có ba năm kinh nghiệm làm tội phạm lao động cải tạo phải không?”
Lý Minh Lượng “A” một tiếng với vẻ mặt đầy giễu cợt: “Nói xem, tại sao cậu lại vào tù? Cướp hay là trộm?”
“Làm sao ông biết?”
Trần An Bình theo bản năng hỏi ra miệng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
Nếu không phải là Viên Tiểu Mạn thì là Mã Hồng Trạch!
Có vẻ như Viên Tiểu Mạn không thực sự muốn giới thiệu công việc cho anh.
Ha ha, người rơi vào cảnh khó khăn thì hay bị khinh thường.
Làm người, chỉ khi gặp khó khăn mới có thể phân biệt được người bên cạnh mình là người hay là chó!
Anh đã thấy rõ rồi!
“Không quan trọng lý do làm sao tôi biết được”.
Lý Minh Lượng cũng nhận ra mình lanh mồm lanh miệng nói hớ, nhưng ông ta cũng không quan tâm.
“Bây giờ cậu có thể đi được rồi, bây giờ tôi thay mặt Công nghệ Đổi mới Thâm Lam nói cho cậu biết, công ty chúng tôi không cần một tên tội phạm lao động cải tạo, cửa ở bên kia, cậu có thể cút ra ngoài!”
“Tôi có thể hiểu được việc không đậu phỏng vấn, nhưng việc tôi có phải là tội phạm lao động cải tạo hay không, không phải là chuyện của ông”.
Trần An Bình chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Minh Lượng: “Đồng thời, ông cũng không có tư cách đại diện cho Công nghệ Đổi mới Thâm Lam”.
“Ồ hô!”
Nghe vậy, Lý Minh Lượng mỉm cười, nhướng mày: “Nhãi ranh, cậu đang thách thức tôi à?”
“Không phải thách thức, mà là sự thật, ông có tư cách gì để đại diện cho Công nghệ Đổi mới Thâm Lam? Ông xứng sao?”
Trần An Bình không thể chịu đựng được nữa.
Từ hôm qua về tới giờ anh luôn bị mắng là tội phạm lao động cải tạo, trước hết anh không phải là tội phạm lao động cải tạo, thứ hai, dù đúng là vậy, thì tất cả tội phạm lao động cải tạo đều là người xấu sao?
Không!
Trong nhà tù đảo Hồ Lô, có một người đàn ông, một vị binh vương từng vượt biên giết địch, người đó bị đưa ra tòa án quân sự và cũng giết người.
Nhưng trong nhà tù đảo Hồ Lô, rất nhiều người cho rằng người đó là anh hùng dân tộc!
Và sự kiên nhẫn của Trần An Bình cũng dần dần biến mất giữa những tiếng gọi “tội phạm lao động cải tạo”.
Nếu không thể chịu đựng được nữa, thì không cần phải chịu đựng!
“Tôi không xứng? Chẳng lẽ cậu xứng? Tên tội phạm lao động cải tạo, lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Lý Minh Lượng đập bàn một cái rầm, chỉ vào mũi Trần An Bình mắng: “Nếu không cút ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài như ném rác, cậu có tin không?”
“Ha ha, bảo tôi cút đi?”
Thay vì rời đi, Trần An Bình lại ung dung ngồi xuống, lấy trong túi ra một điếu thuốc Hồng Tháp Sơn, còn tự nhiên bắt chéo chân.
“Ồ, cậu đang giả vờ phải không? Tôi bảo cậu cút ra ngoài, cậu còn ngồi xuống, thách thức tôi phải không? Được rồi, cậu chờ đó cho tôi...”
Lý Minh Lượng trực tiếp bấm điện thoại, bắt đầu gọi người, ông ta cũng không rõ nguyên nhân Trần An Bình vào tù, lỡ đâu xông tới mà đánh không lại thì sẽ rất xấu hổ.
Để cho chắc chắn, ông ta sẽ gọi người.
“Tôi khuyên ông nên gọi điện cho Tô Đại Thành trước, hỏi xem ông ta có dám bảo tôi cút ra ngoài hay không”.
Trần An Bình chậm rãi nói.
“Cậu biết Tổng giám đốc Tô?”
Lý Minh Lượng sửng sốt một lúc, đặt chiếc điện thoại vừa nhấc xuống, quay đầu nghi ngờ nhìn Trần An Bình.
Tô Đại Thành, người sáng lập và là Tổng giám đốc của Công nghệ Đổi mới Thâm Lam, là người đứng đầu tuyệt đối.
Cậu ta có quen biết sao?
“Tôi không biết ông ta, nhưng ông ta chắc chắn phải biết tôi”.
Giọng của Trần An Bình vẫn bình tĩnh.
“Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!”
Lý Minh Lượng trợn mắt và cho rằng Trần An Bình đang cố dọa ông ta, làm sao một tên tội phạm lao động cải tạo như cậu ta có thể biết Tổng giám đốc Tô được?
Về việc có thể ngay lập tức gọi tên Tổng giám đốc Tô, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần làm một ít chuẩn bị, tra cứu trên mạng trước, hơn nữa Mã Hồng Trạch đã điều tra hết rồi, chẳng lẽ cậu ta lại lừa ông ta sao?
“Hừ, cậu thật sự cho rằng tôi sợ sao?”
Lý Minh Lượng cho là mình đoán đúng: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có cút đi không?”