Ngục Y

Khác hoàn toàn với thái độ dứt khoát khi đối xử với Lý Minh Lượng, Tô Đại Thành cười tươi với Trần An Bình và bất giác khom lưng xuống.

“Được, dẫn đường đi”.

Trần An Bình gật đầu, không thèm nhìn Lý Minh Lượng, cùng Tô Đại Thành rời đi.

Mặc dù bên ngoài Tô Đại Thành là ông chủ của Công nghệ Đổi mới Thâm Lam, nhưng lại rất khiêm tốn, văn phòng của ông ta có quy mô tương đương với

văn phòng của Lý Minh Lượng, chỉ là khu vực phỏng vấn đã được biến thành khu tiếp khách.

“Cậu Trần, hôm nay cậu đến đây để kiểm tra sổ sách hay là thay đổi nhân sự?”

Nói xong, Tô Đại Thành lấy ra toàn bộ sổ sách kế toán và con dấu của công ty.

“Không cần”.

Trần An Bình nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi thực sự đến đây để ứng tuyển, tìm cho tôi một vị trí, được chứ?”

“Tổng giám đốc Trần, cậu đừng đùa nữa, công ty đều là của cậu, cậu còn muốn chức vụ gì? Cậu là ông chủ, tôi sẽ làm phụ tá cho cậu...”

“Không, chỉ cần sắp xếp cho tôi một vị trí bình thường thôi”.

Trần An Bình lắc đầu, thẳng thừng từ chối.

Anh cần một thân phận kín đáo, thứ nhất, anh có thể ẩn nấp trong công ty tốt hơn, phát hiện ra nhiều vấn đề hơn và dễ dàng cải thiện hơn; thứ hai, anh phải đưa ra lời giải thích cho ba mẹ mình, họ sẽ lo lắng nếu anh không có công việc; thứ ba, anh cần một thân phận khiêm tốn có thể nhìn rõ những bè lũ xu nịnh xung quanh.

Vừa tới đã trở thành ông chủ thì quá cao.

“Cậu Trần, cậu muốn chơi cải trang vi hành sao”. Thấy Trần An Bình không nói đùa, Tô Đại Thành lại hỏi: “Vậy cậu muốn đến bộ phận nào?”

“Bộ phận nào có thời gian làm việc tự do hơn?”

Trần An Bình chỉ muốn một công việc chứ không muốn một công việc trói buộc anh.

Anh còn phải dành nhiều thời gian hơn để đi tìm con khốn Lưu Đan đó tính sổ!

Đợi mọi việc ổn thỏa, anh sẽ báo đáp ân tình trong ba năm qua; anh cũng sẽ báo những mối thù trong ba năm qua!

“Vậy chắc là bộ phận kinh doanh”.

Tô Đại Thành nói: “Nhân viên kinh doanh không cần phải quẹt thẻ để tính giờ đi làm và tan ca, đều dựa vào thành tích, tuy nhiên, nếu không hoàn thành được

thành tích, có thể chỉ nhận được lương cơ bản 2.000 tệ thôi”.

“Được rồi, tôi đến bộ phận kinh doanh, ông thông báo cho bộ phận kinh doanh một tiếng, tôi sẽ đến báo danh ngay, đừng tiết lộ thân phận của tôi, ông vẫn là ông chủ của Công nghệ Đổi mới Thâm Lam

Trần An Bình cũng rất thoải mái, về phần hai người Viên Tiểu Mạn và Mã Hồng Trạch, anh cũng không có ý định làm khó bọn họ, mà quyết định quan sát

thêm.

Dù thế nào đi nữa, Viên Tiểu Mạn vẫn là chị họ của anh, anh cũng phải nể mặt bác cả.

“Được, vậy cậu đợi một chút, tôi sẽ gọi Giám đốc bộ phận kinh doanh tới đây”.

Tô Đại Thành gọi điện thoại trước mặt Trần An Bình, không đến ba phút, một người phụ nữ có dáng người cao gầy bước vào.

Trần An Bình nhanh chóng đứng dậy, anh đã choáng váng khi nhìn thấy người phụ nữ này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Người đẹp, người đẹp tuyệt vời!

Dáng người cao gầy, da thịt trắng mềm mại, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn và đôi mắt như hai viên đá quý, vô cùng lấp lánh.

Tuy nhiên, đôi môi đỏ rực lại khiến người phụ nữ trông xa cách và sắc bén.

“Tổng giám đốc Tô, ông tìm tôi có việc gì không?”

Người phụ nữ chỉ liếc nhìn Trần An Bình rồi quay sang Tô Đại Thành.

“Giám đốc Liễu à, đây là nhân viên mới của bộ phận kinh doanh của các cô, cậu ấy tên là Trần An Bình, cô bớt thời gian hướng dẫn một chút, cậu ấy là họ hàng xa của tôi, cô giúp tôi được không?”

Tô Đại Thành viện cớ, thấy Trần An Bình không có phản đối thì mới yên tâm.

“Họ hàng?”

Liễu Phỉ Phỉ cau mày, trong lòng không muốn. . Cop‎ q𝑢a‎ cop‎ lại,‎ t𝗋ở‎ lại‎ t𝗋a𝑛g‎ chí𝑛h‎ ⩵‎ 𝘛𝗋𝑼m𝘛𝗋‎ 𝑢уệ𝑛.𝖵𝑛‎ ⩵

“Xin chào, Giám đốc Liễu, tôi là Trần An Bình”. Trần An Bình chủ động đưa tay ra chào, trên mặt mỉm cười nhẹ.

“Xin chào”. Liễu Phỉ Phỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn cau mày thật chặt. “Tổng giám đốc Tô, tôi có thể tạm thời tiếp nhận người, nhưng ông cũng biết quy tắc của tôi, nếu như liên tục ba tháng không hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ, tôi sẽ không nể mặt đâu”.

'Tô Đại Thành khó xử vì ông ta không biết rõ về khả năng làm việc của Trần An Bình.

“Nếu ông không đồng ý thì tôi đi đây”.

Liễu Phỉ Phỉ trực tiếp chặn đường lui, cô ấy làm gì có thời gian để hướng dẫn người mới vào?

Đặc biệt còn là quan hệ họ hàng, khó giải quyết nhất. “Có cá tính”. Trần An Bình nhướng mày, trong mắt có chút tán thưởng.

“Tôi đồng ý, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ chủ động từ chức”. Trần An Bình cũng không làm khó Tô Đại Thành, trực tiếp đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui