“Ra ngoài là tốt rồi, mặc dù năm đó tôi và anh có xảy ra chút chuyện khó chịu, nhưng chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện quá khứ nữa”.
Trần An Bình còn chưa kịp mở miệng, Cao Dương đã chủ động võ võ cánh tay. Trần An Bình: “Sau này làm người cho đàng hoàng, nếu cần giúp đỡ, thì cứ tới tìm tôi”.
“Ha ha”.
Trần An Bình cười lạnh.
Cao Dương còn giỏi giả vờ hơn Lưu Đan, thoạt nhìn đây không phải là một quân tử khiêm tốn sao?
“Anh Dương thật rộng lượng”.
Một tên tay sai theo sau Cao Dương tên là Trương Tử Minh, cũng là bạn học đại học của Trần An Bình và Lưu Đan, hiện tại anh ta đang đi theo Cao Dương, giống như Lưu Cương bên cạnh, anh ta là tay sai trung thành của Cao Dương.
“Đúng vậy, An Bình, anh Dương đã bỏ qua chuyện quá khứ, không ghét bỏ thân phận tội phạm lao động cải tạo của cậu, anh ấy hào phóng đến mức nào, sao còn không nhanh chóng cảm ơn anh Dương đi?”
Lưu Cương ở bên cạnh phụ họa.
Trần An Bình hơi nhướng mày lên, không để ý đến hai tên tay sai, đôi mắt sáng giống như một thanh kiếm sắc bén vút lên, tràn đầy lạnh lùng.
Chuyện cũ bỏ qua?
Năm đó anh bị kết án 5 năm!
Dù không phải ngồi tù, còn học được rất nhiều bản lĩnh từ sư phụ, nhưng hơn một ngàn ngày đêm, trong một ngàn ngày đêm đó ba mẹ anh đã rơi nước mắt vì anh, cửa nát nhà tan!
Đây gọi là chuyện cũ nên bỏ qua sao?
Phòng khám tổ tiên của nhà họ Trần đã bị Lưu Đan lấy đi với lý do cô ta đang mang thai, nhưng trong suốt thời gian quen nhau Trần An Bình thậm chí còn chưa bao giờ cởi quần của cô ta, làm sao cô ta mang thai được?
Cặp sừng dài không biết từ đâu đến, đây gọi là bỏ qua chuyện cũ sao?
“An Bình, đừng..."
Tô Mộ Tuyết nhạy bén cảm nhận được tâm trạng tức giận đang thay đổi của Trần An Bình, liền đưa tay kéo anh, cô ấy lo lắng Trần An Bình sẽ không kiềm chế
được bản thân và sẽ lại làm người khác bị thương.
Trần An Bình quay lại mỉm cười với Tô Mộ Tuyết, cơn tức giận trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa.
Thật sự không đáng vì những người này mà nổi giận.
“Trần An Bình, tôi và Cao Dương sắp kết hôn, tôi vừa nói rồi, chuyện của chúng ta đã là quá khứ, sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa”.
Lúc này Lưu Đan lại lên tiếng. “Tháng sau là đám cưới của chúng tôi, Cao Dương muốn biến tôi thành người
phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nếu anh thật lòng chúc phúc cho chúng tôi, anh có thể đến dự đám cưới của chúng tôi”.
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Vừa rồi anh yêu của tôi cũng nói rồi, anh ấy đã bỏ qua cho anh chuyện anh đánh anh ấy trước đây, không cần anh phải cảm ơn nhưng ít nhất đừng gây rắc rối nữa”.
“Chị dâu thật rộng lượng!”
Trương Tử Minh giơ ngón tay cái lên cho Lưu Đan, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Trần An Bình, dùng giọng điệu mắng mỏ: “Trần An Bình, cậu phải luôn nhớ rõ thân phận của mình là một tên tội phạm lao động cải tạo, cậu phải luôn nhắc nhở bản thân rằng cậu không có tư cách xứng với tới một người xinh đẹp tuyệt trần như chị dâu đâu, cậu chỉ có thể ghen tị với tình yêu giữa anh ấy và chị dâu mà th:
“Đúng rồi, dù sao cũng đã đến rồi, lát nữa ăn nhiều chút đi, ở trong đó ba năm, có lẽ cậu đã quên mùi vị của thịt là gì rồi, lát nữa nhớ gói lại một ít mang về”.
“Yên tâm đi, anh Dương và chị dâu có rất nhiều tiền”.
Lời vừa dứt, trong phòng riêng vang lên tiếng giễu cợt, mọi người đều chỉ trỏ vào Trần An Bình.
Trần An Bình không hề tức giận, vẻ mặt bình tĩnh. “Các người thật quá đáng!”
Trần An Bình có thể chịu đựng được, nhưng Tô Mộ Tuyết ở bên cạnh thì không.
Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều năm rồi!
“Chúng ta đã từng là bạn học, có nhất thiết phải chèn ép An Bình vậy không? Ai mà không có lúc gặp khó khăn? Anh ấy nghèo thì có sao? Anh ấy từng vào tù thì sao?”
“Ngay cả luật pháp cũng cho anh ấy một cơ hội để sửa sai, vậy tại sao các người lại chỉ trích người khác?”
“An Bình, chúng ta đi thôi, buổi họp lớp như vậy chúng ta không tham gia cũng không sao cải”
Không biết Tô Mộ Tuyết lấy sức mạnh từ đâu, Trần An Bình vốn có vài lời muốn nói, nhưng lại bị Tô Mộ Tuyết trực tiếp kéo ra khỏi phòng riêng, với đôi mắt đỏ hoe và vẻ tức giận còn sót lại trên mặt.
“Tô Mộ Tuyết, cô...” “Anh Trần, hóa ra anh đã đến rồi à, tôi đang định gọi cho anh đây”.
Trần An Bình còn chưa kịp nói xong, bên cạnh anh đã xuất hiện một cô gái xinh đẹp.
Khương Nam nghĩ Trần An Bình còn chưa đến nên ra ngoài gọi điện thoại định hỏi anh thử, không ngờ lại đụng phải Trần An Bình và một cô gái vô cùng xinh đẹp ở hành lang.
“Đây là bạn gái của anh à?”
Đôi mắt đẹp của Khương Nam khẽ chớp, nhàn nhã nhìn Tô Mộ Tuyết.
“Xoet!”
Tô Mộ Tuyết đỏ mặt, cô ấy rất mong chờ câu trả lời của Trần An Bình.