Tế Cửu có thể tìm thấy manh mối nào không? “Tít tít... tít tít tít..”.
Lúc này, Khương Thượng Khôn gọi tới.
“Alo, Tổng giám đốc Khương, có việc gì à?”
“Ái chà, An Bình à, cậu đang làm gì vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa |||||
Giọng nói của Khương Thượng Khôn rất cởi mở và hồn hậu, nghe có vẻ rất vui vẻ.
Đúng vậy, Khương Thượng Khôn rất vui vẻ!
Kể từ khi Khương Thượng Khôn nhờ Trần An Bình giúp châm cứu cho hai kim vào đêm hôm trước, ông ta đã rất dũng mãnh trong hai đêm liên tiếp, phải gọi là trải nghiệm sảng khoái.
Có bản thân ông ta và con gái Khương Nam làm thí nghiệm, cha ông ta cũng được Trần An Bình cứu, y thuật của cậu ta tuyệt đối là đạt tiêu chuẩn!
“Không làm gì, sao vậy? Tổng Giám đốc Khương, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”.
Trần An Bình nhẹ nhàng nói. “Tôi, không, hẳn là nhà họ Khương chúng tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm để cảm ơn cậu thật tốt, cậu xem buổi tối cậu có rảnh không?”, Khương Thượng Côn nói rõ ý định của mình.
“Tối nay tôi không có thời gian, tôi còn phải đi dạo phố với bạn gái”.
Trần An Bình nghĩ một lát rồi nói: “Muốn ăn cơm thì có thể ăn vào buổi trưa, buổi trưa tôi rảnh”.
“Ừm, vậy được rồi, vậy thì buổi trưa, cậu ở đâu, tôi sẽ kêu tài xế đến đón cậu”.
Khương Thượng Khôn sửng sốt một chút, cảm thấy có chút không vui, nhưng tâm trạng không vui này đã biến mất rất nhanh.
Tại thành phố Thiên Hải, nơi trưng bày tấm biển vàng của nhà họ Khương, có thể nói không ai dám không nể mặt, Trần An Bình lại khác, cậu ta là thần y, là ân nhân cứu mạng của nhà họ Khương.
“Không cần đâu, chỉ cần cho tôi địa chỉ của ông, lát nữa tôi sẽ đến đớ”.
Trần An Bình không thích khoe khoang, anh đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn cần người khác đón sao?
“Được, chúng tôi đợi cậu ở căn nhà cũ của nhà họ Khương ở giữa sườn núi!”
Khương Thượng Khôn nhấn mạnh rằng đó là nhà cũ của nhà họ Khương, là “chúng tôi đợi cậu”, chứ không phải tôi đợi cậu, điều này rất thú vị.
Giữa sườn núi là một công viên trên núi ở thành phố Thiên Hải, giữa sườn núi không hẳn là vị trí ở lưng chừng núi mà là một khu biệt thự trên đỉnh núi, nơi tụ tập của những người giàu có thực sự.
“Có hơi xa, ít gì cũng hai mươi cây số”.
Trần An Bình nhìn khoảng cách, quên đi, không cần đi làm cũng không sao, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, dù sao cũng không cần queẹt thẻ, nên anh sẽ đạp xe từ từ tới đó.
Biệt thự số 1 giữa sườn núi.
Biệt thự số 1 thực ra giống một căn tứ hợp viện kiểu cũ có ba ào và ba lối ra thời cổ đại, tường đỏ ngói xanh, đình đài lầu các, nước suối chảy róc rách, khắp nơi đều có bầu không khí hoài cổ và yên tĩnh.
Đúng rồi, còn có mùi tiền nữa.
“Ba, con đã nói chuyện điện thoại với Trần An Bình”.
Khương Thượng Khôn gọi điện xong, đi vào trong sân, liếc mắt bảo người hầu lui ra, còn ông ta thì đi đến bên ao cá cùng cha cho cá ăn.
“Tiểu Trần nói cái gì? Cậu ta có tới không?” Khương Văn Sinh bẻ bánh bao thành từng miếng nhỏ ném xuống ao, nhìn đàn cá tranh giành thức ăn, tâm trạng của ông ấy cũng không phải vui vẻ gì, ngược lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.
“Tới, buổi trưa cậu ta sẽ tới, chúng ta có nên nhờ cậu ta trực tiếp chẩn đoán và chữa trị cho Phong Nhi không?”
Khương Thượng Khôn cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cha mình, nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ, lông mày vô thức nhíu lại.
Nơi đó có một người đang ở, một người cực kỳ quan trọng đối với nhà họ. Khương!
“Con nghĩ y thuật của cậu ta như thế nào? Có được không?”
Khương Văn Sinh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Y thuật của Trần An Bình là tốt nhất và lợi hại nhất mà con từng thấy”. Khương Thượng Khôn nghiêm nghị nói: “Con đã tự mình kiểm tra, không ai có thể giỏi hơn cậu ta được”.
“ ”
Khương Văn Sinh nhìn con trai, cau mày hỏi: “Con thử thế nào?”
Khương Thượng Khôn đỏ mặt, sờ mũi, tránh đi ánh mắt nóng rực của cha mình, nhỏ giọng nói: “Tìm, tìm hai người phụ nữ thử xem...
“Cái thằng khốn, con không thể khống chế được nửa người dưới của mình sao?”
Nghe vậy, Khương Văn Sinh lớn tiếng mắng chửi, ném toàn bộ thức ăn cho. cá đang cầm trong tay vào mặt Khương Thượng Khôn.