Tô Mộ Tuyết vốn luôn hiền lành và không tranh cãi đột nhiên trở nên mạnh mẽ, đứng che trước mặt Trần An Bình như một con gà mái già bảo vệ gà con, tát cho Lưu Đan một cái.
Lưu Đan sửng sốt.
Trần An Bình cũng sửng sốt.
Bọn họ không ngờ rằng Tô Mộ Tuyết lại dám ra tay!
“Tô Mộ Tuyết, cô...”
“Lưu Đan, tôi cảnh cáo côi”
Sắc mặt Tô Mộ Tuyết lạnh lùng hét lên: “Tôi không quan tâm quá khứ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không hỏi, nhưng từ nay về sau, cô không được phép xúc phạm An Bình, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cô đâu”.
“Gô, cô dựa vào đâu?
“Dựa vào việc An Bình là người đàn ông của Tô Mộ Tuyết này”.
“Tôi, Tô Mộc Tuyết sẽ không đồng ý bất cứ kẻ nào ức hiếp anh ấy!”
Tô Mộ Tuyết ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố, lúc này Tô Mộ Tuyết rất vui mừng và tự hào.
Năm đó nếu không có Lưu Đan, có lẽ cô đã ở bên cạnh Trần An Bình từ lâu rồi.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể tuyên bố chủ quyền của mình. “Cái gì? Hai người đang quen nhau à?”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Đan lại thay đổi, cô ta cảm thấy khó chịu hơn cả bị tát.
Trần An Bình, người bị cô ta bỏ rơi lại đang hẹn hò với Tô Mộ Tuyết!
Tô Mộ Tuyết là ai?
Ở trường, cô là học sinh giỏi và là một trong những hoa khôi của trường. Trong bệnh viện, cô là một bác sĩ xuất sắc, được công nhận là người đẹp trong bệnh viện, nói như vậy là vì có một số người không có bệnh nhưng lại muốn hẹn gặp Tô Mộ Tuyết chỉ để nhìn cô một cái.
Dù cô ta trẻ trung và xinh đẹp, tuy học cùng trường với Tô Mộ Tuyết và tốt nghiệp cùng lớp nhưng hiện tại cô ta chỉ có thể làm một cô y tá nhỏ thôi.
Có khói bốc ra từ mộ tổ tiên của Trần An Bình à? “Có vấn đề gì không?” Tô Mộ Tuyết hơi nhếch cằm lên, sự kiêu ngạo kia bộc lộ ra ngoài.
“Cô có biết, anh ta là tội phạm lao động cải tạo, anh ta sẽ làm hại cô, anh 1a...
Tô Mộ Tuyết trực tiếp giơ tay tát vào mặt cô ta. “Gô, sao cô lại đánh tôi?” Lưu Đan rất tức giận.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, là do cô không cảm kích, nếu có lần sau tôi sẽ xé nát miệng cô, hừ!”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau khi trừng mắt nhìn Lưu Đan một cách hung dữ, Tô Mộ Tuyết không để ý tới cô ta nữa, xoay người kéo cánh tay Trần An Bình rời đi.
“Tên khốn nạn, con khốn!”
Sau khi bị tát hai cái một cách vô ích, chờ hai người biến mất khỏi tầm mắt, Lưu Đan mới đứng dậy chửi rủa, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi Cao Dương.
“Mộ Tuyết, thực ra em không cần chấp nhặt với cô ta, đánh cô ta sẽ làm bẩn †ay em”.
Trần An Bình nắm chặt tay của Tô Mộ Tuyết, cảm thấy vô cùng cảm động.
Anh thực sự không ngờ rằng Tô Mộ Tuyết, người chưa bao giờ nổi giận với ai trong suốt quá trình học đại học, lại thực sự đánh người khác vì anh.
“Sao vậy? Đánh bạn gái cũ của anh nên anh đau lòng à?”
Tô Mộ Tuyết tinh nghịch trợn mắt.
“Không đời nào”.
Trần An Bình lắc đầu: “Ngay từ khi nhìn thấy thiệp mời đám cưới của Lưu Đan và Cao Dương, anh đã không còn hy vọng, nếu không phải do cô ta cướp đi phòng khám của nhà họ Trần, anh cũng không muốn liên quan gì đến cô ta”.
“Em chỉ không thể chịu đựng cô ta, đặc biệt là không thể nhìn cô ta bắt nạt anh, với tư cách là bạn gái của anh, em không nên đứng ra bảo vệ anh sao?” Tô Mộ Tuyết hỏi.
Trần An Bình không nói gì, chỉ siết chặt tay Tô Mộ Tuyết.
Có những lời không cần phải nói ra, chỉ cần giữ trong lòng là được rồi.
“Đừng nhắc đến cô ta nữa, tối nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, em muốn ăn gì anh sẽ đãi em”. Tâm trạng của Trần An Bình rất tốt, anh còn chưa
tiêu hết 1 vạn tệ mà Liễu Phỉ Phỉ đưa cho anh vào ngày đầu tiên đi làm.
“Cái gì cũng được, hay là chúng ta ăn lẩu đi, em biết một tiệm lẩu, tiệm không lớn, nhưng mùi vị rất ngon”. Tô Mộ Tuyết suy nghĩ một chút.
“Được, nó ở đâu? Chúng ta bắt taxi tới đó đi”.
“Không cần đi taxi, chúng ta có thể tự lái xe tới đớ”.
Gia đình Tô Mộ Tuyết cũng khá giả, lại là bác sĩ chính thức, tiền lương đãi ngộ khá tốt, mua một chiếc Volkswagen Golf trị giá mười mấy vạn tệ, quá đủ cho việc di chuyển trong gia đình, hơn nữa xe không lớn, đậu xe cũng thuận tiện.
“Sao anh lại cảm thấy mình giống như một kẻ ăn bám, đã không có tiền, không xe, còn không có nhà, em thích điều gì ở anh?” Trần An Bình thở dài khi ngồi vào ghế phụ.
“Thích một người còn cần lý do sao?”
Tô Mộ Tuyết nhìn người đàn ông một cái thật sâu, khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy hạnh phúc.