“Chú hai, đúng là chú rồi, con nhớ chú quá”.
Đến cổng trường, Trần Tùng lao vào vòng tay của Trần An Bình, khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt.
“Tiểu Tùng, là chú đây, chú là chú hai, chú là chú hai... Hả?”
Tuy nhiên, khi Trần An Bình bế Trần Tùng lên, anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo lời mẹ anh là Lưu Tố Hòa nói, Tiểu Tùng mắc bệnh bạch cầu và đã trải qua nhiều đợt điều trị bằng hóa trị, nhưng tại sao Trần An Bình lại nhận thấy trong cơ thể Tiểu Tùng có chất độc?
Chuyện gì đã xảy ra?
“Chú hai, lần này chú về nhà, chú sẽ không rời đi nữa phải không?”
Tiểu Tùng ôm chặt cổ Trần An Bình, nước mắt tủi thân rơi xuống.
Năm đó, khi Trần An Bình gặp chuyện, Tiểu Tùng còn chưa đầy bốn tuổi, cậu bé đã có thể nhớ được sự việc, có quan hệ tốt nhất với Trần An Bình, bây giờ gặp lại, có thể tưởng tượng được niềm vui trong lòng cậu bé.
“Không đi nữa không đi nữa, không bao giờ đi nữa, từ nay về sau có chú hai ở đây, sẽ không có người ăn hiếp con nữa”.
Quay đầu lại, Trần An Bình nói với chủ nhiệm lớp có đôi mắt đỏ hoe: “Cô Tô, tôi có thể xin cho Tiểu Tùng nghỉ chiều nay được không?”
“Ừ, được”.
Đương nhiên Tô Tiểu Tiểu đồng ý, cô ấy không ngu ngốc, mặc dù vừa rồi đưa đứa trẻ xuống tầng dưới, nhưng cô ấy đã nghe thấy tất cả âm thanh trong phòng hiệu trưởng ở tầng trên, cô ấy cũng nhìn thấy đám đàn em quỳ trên hành lang.
Một người có thể khiến các ông lớn trên giang hồ phải quỳ gối trước mặt mọi người, cô ấy có thể đắc tội được sao?
Hơn nữa, tuy thể chất của Trần Tùng hơi kém nhưng lại học hành chăm chỉ, lễ phép, giáo viên nào lại không thích một học sinh như vậy?
“Cảm ơn cô Tô, tạm biệt cô Tô”.
Trần Tùng vẫy tay với giáo viên và kéo Trần An Bình đi.
Xem xét tình trạng thể chất khác thường của Trần Tùng, Trần An Bình không dám tùy tiện mua bất cứ thứ gì, anh gọi một chiếc taxi, hai chú cháu quay trở lại Thiên Hòa Uyển, khi về đến nhà, ba của anh là Trần Lập Quân cũng đã quay lại.
“Ba……”
Trần An Bình há miệng, cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Ba của anh, Trần Lập Quân, chỉ mới ngoài năm mươi, dáng người nhỏ gầy, tóc bạc đầy đầu, chân phải đi khập khiễng và chống gậy khiến mọi người cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Trở về là tốt rồi, trở lại là tốt rồi”.
Trần Lập Quân cũng rưng rưng nước mắt và vỗ nhẹ vào cánh tay Trần An Bình.
“Ăn cơm đi, hôm nay An Bình trở về, chúng ta ăn chút món ngon”.
Lúc này, Lưu Tố Hòa bưng đồ ăn đi ra.
Một gia đình bốn người ngồi vào bàn ăn, mà thứ mẹ anh gọi là “món ngon” chỉ có hai món mặn một canh, một đĩa thịt xào dưa leo, một đĩa rau xào và một bát canh đậu hủ không nhìn thấy chút béo bở nào.
Trần An Bình gần như không cầm được nước mắt.
“Nghe mẹ con nói con ra ngoài tìm việc làm?”
Trần Lập Quân nhìn con trai mình.
“Ưm”.
Trần An Bình gật đầu, anh mà còn cần phải tìm việc làm sao?
Chỉ cần anh bằng lòng, những người trân trọng mạng sống của mình sẽ dâng của cải bằng cả hai tay để cầu xin khả năng chữa bệnh thần kỳ của anh. Thay vì tìm việc, điều mà Trần An Bình muốn làm nhất bây giờ chính là giáp mặt hỏi con khốn Lưu Đan đó!
Cô ta có thai như thế nào?
Ba năm qua cô ta đã chăm sóc nhà họ Trần như thế nào?
“Chưa tìm được việc thích hợp, từ từ tìm xem”. Trần An Bình nhai đồ ăn, vẫn là hương vị của mẹ nấu, nhưng vị chua xót lại đậm hơn một chút.
“Buổi chiều con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối đi cùng ba đi thăm bác cả của con”.
Trần Lập Quân vừa ăn vừa nói: “Gia đình bác cả của con đã chăm sóc ba mẹ rất chu đáo trong suốt ba năm con xa nhà, khi Tiểu Tùng bị bệnh còn cho chúng ta vay 80 nghìn tệ”.
“Tình cảm này nhất định phải báo đáp, dù bây giờ chúng ta không có khả năng trả nổi, nhưng cũng không thể thiếu lễ nghĩa!”
“Hơn nữa, chị họ của con bây giờ rất giỏi, làm nghề gì đó, mỗi tháng có thể kiếm được rất nhiều tiền, con bé cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn có quan hệ, để xem con bé có thể giúp con tìm được việc làm không”.
Nói đến đây, Trần Lập Quân tạm dừng, đặt chén xuống và nói: “An Bình à, bây giờ danh tiếng của con không tốt lắm, nếu không tìm được một công việc tốt và tiết kiệm nhiều tiền hơn, sau này làm sao mà lấy vợ được?”
“Đúng vậy, An Bình, ba con nói có lý, không nói đến chuyện quá khứ, chúng ta phải hướng tới tương lai”.
Trần An Bình cảm thấy chua xót, trong lòng càng cảm hụt hẫng.
Tại sao lúc trước anh lại bị mù, muốn ở bên Lưu Đan?
“Được, tối nay đi thăm bác cả”.
Bữa cơm tuy rất bình thường nhưng cả nhà lại ăn rất vui vẻ, Trần An Bình chú ý tới một chi tiết, ba mẹ anh không ăn một miếng thịt nào trên đĩa, toàn bộ đều gắp cho anh và Tiểu Tùng.
Trần An Bình âm thầm hạ quyết tâm, phải để gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp!
Ăn cơm xong, Trần Lập Quân chống gậy đi ra quán, sau khi Trần An Bình giúp mẹ rửa chén, anh chơi đùa trong sân với Tiểu Tùng, trong lúc chơi, Trần An Bình chắc chắn trăm phần trăm một điều.
Tiểu Tùng không phải bị bệnh bạch cầu mà là trúng độc, hơn nữa đó còn là một loại chất độc nấm trong máu cực kỳ hiếm gặp!
“Ai đầu độc?”
“Tại sao lại làm điều tàn nhẫn này với một đứa trẻ mới 5, 6 tuổi?”
“Cốc cốc... Cốc cốc cốc..”.
Trần An Bình đang suy tư thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy? Có phải là kẻ cho vay nặng lãi không?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lưu Tố Hòa dựng tóc gáy, trong mắt tràn đầy sợ hãi: “An Bình, nhanh lên, mau đưa Tiểu Tùng về phòng trốn dưới gầm giường, bọn họ không dám làm gì bà già như mẹ đâu, nhanh lên, về phòng đi”.
Tiểu Tùng cũng theo bản năng bò vào trong lòng anh, khiến Trần An Bình đau lòng cảm thấy tim mình thắt lại.
Ba mẹ anh đã sống như thế nào trong ba năm qua?
“Xin lỗi, anh Trần - Trần An Bình có ở nhà không?”
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nữ dễ nghe, giọng nói trong trẻo như chim hoàng anh đang hót.
Trần An Bình khẽ cau mày, giọng nói này quá quen thuộc.
“Hửm?”
Lưu Tố Hòa cũng sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn Trần An Bình.
“Két”.
Cánh cửa vừa mở ra, một người đẹp có dáng người thon thả, ăn mặc thời thượng xinh đẹp đứng bên ngoài, lập tức khiến Lưu Tố Hòa kinh ngạc.
“Chào dì, cho hỏi Trần An Bình có ở nhà không?”
Người phụ nữ hơi cúi đầu chào Lưu Tố Hòa và nhìn thẳng vào trong sân.
“An Bình, tìm con này”.
Lưu Tố Hòa gọi Trần An Bình và nhanh chóng mời người vào phòng.
“Tiểu Tùng, mau rót nước mời chị gái xinh đẹp đi”.
“Ồ”.
Khi nhìn thấy không phải là kẻ cho vay nặng lãi, hai bà cháu Lưu Tố Hòa và Trần Tùng lập tức bớt căng thẳng hơn, còn khá vui mừng khi thấy một phụ nữ xinh đẹp đến tìm Trần An Bình.
“Chị gái xinh đẹp, mời uống nước”.
Tiểu Tùng bưng nước đưa qua.
“Cám ơn em, nhóc con, em thật là hiểu chuyện”. Nụ cười trên mặt người phụ nữ càng tươi hơn, tuy chỉ là một cốc nước đun sôi để nguội, nhưng lại có cảm giác không giống bình thường.
“Không có gì”.
Tiểu Tùng ngẩng đầu lên nói: “Chị xinh đẹp, em có thể hỏi chị một câu được không?”
“Câu hỏi gì vậy? Em hỏi đi”.
“Chị là bạn gái của chú hai em à?”
“Ah……”
Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng, cô ta ngơ ngác.
“Khụ khụ, trẻ con nói bậy thôi, cô đừng để ý”. Trần An Bình hắng giọng nói với người phụ nữ: “Cô Khương, cô đến tìm tôi có chuyện gì à?”
Người phụ nữ trước mặt chính là Khương Nam, người mà anh đã gặp cách đây vài giờ, Trần An Bình có thể đoán đại khái được mục đích của cô ta, nhưng không ngờ cháu trai lớn của mình lại đột nhiên hỏi như vậy, khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh Trần, đương nhiên tôi tới đây là để cảm ơn anh, ngoài ra, tôi còn muốn mời anh một bữa cơm, không biết anh có rảnh không?”, Khương Nam mời.
“Rảnh, rảnh, chú hai của con hiện tại đang rất rảnh rỗi, chị mau đưa chú ấy đi đi. Hiện tại chẳng những chú ấy không có việc làm, hơn nữa cũng không có bạn gái”.
Trước khi Trần An Bình kịp nói, Tiểu Tùng nhỏ mà lanh đã đẩy Trần An Bình ra khỏi cửa.