Ngục Y

“Lão Vương, đây là lính của ông sao? Đúng là không có mắt nhìn”.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Khương Thượng Khôn cau mày tỏ vẻ bất mãn.

Khương Thượng Khôn là người như thế nào? Vừa nhìn thấy Trần An Bình và Trương Long Hải đi vào phòng riêng, ông ta liền biết giữa bọn họ đã xảy ra tranh cãi, thì làm sao có thể có thái độ tốt với Trương Long Hải được?

Đưa rượu?

Khương Thượng Khôn này là người không có tiền uống rượu sao?

Mời rượu?

Ai cũng có tư cách để uống rượu với ông ta sao?


“Đúng là lính của tôi, nhưng tôi thực sự không quen thuộc với cậu ta, đây là lần đầu tiên gặp mặt”. Vương Tá cười khổ và lắc đầu.

Vương Tá cũng là một người thông minh, khi nhìn thấy Khương Thượng Khôn bảo vệ Trần An Bình như vậy, hơn nữa lúc nấy khi ở ngoài sảnh còn cố ý tới bắt tay chào hỏi Trần An Bình, ông ta liền biết Trần An Bình thật không tầm thường.

“Cậu em Trần, tên vừa rồi có mâu thuẫn với cậu sao? Có cần tôi ra tay không?”

Vương Tá muốn cho Khương Thượng Khôn một ân tình, vì vậy ông ta không ngại giúp đỡ Trần An Bình.

Phải biết rằng hầu hết tất cả máy tính và điện thoại ở Lục Phiến Môn của thành phố Thiên Hải, bao gồm cả mấy chiếc xe lớn nhỏ đều được Liên Hợp Thực Nghiệm tài trợ, ngoài ra, nhiều người có thể không biết rằng năm đó Vương Tá là binh lính dưới quyền của ông cụ Khương nhà họ Khương.

“Không cần”. Trần An Bình lắc đầu từ chối: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, chưa nói tới chuyện mâu thuẫn hay không mâu thuẫn, nói nữa, tôi cũng không hề

coi trọng anh ta”.

Có một sự kiêu ngạo không ai sánh được trong giọng điệu bình tĩnh và thờ ơ của anh.

Những lời này thật kiêu ngạo, nhưng Vương Tá nhìn vào đôi mắt đen láy của Trần An Bình, không hiểu sao lại chọn tin tưởng. Truyện Sắc

“An Bình nói đúng, chỉ là một thứ rác rưởi thôi, đâu cần phải coi trọng?”

Những lời này rất hợp với tính tình của Khương Thượng Khôn.

“An Bình, buổi tối tôi muốn giữ cậu ở lại ăn cơm nhưng cậu muốn ở cùng bạn gái, nhưng tối nay chúng ta lại trùng hợp gặp nhau, nhất định phải uống với nhau một ly”.


Khương Thượng Khôn tự mình rót rượu cho Trần An Bình.

Đôi mắt Vương Tá ngồi bên cạnh sáng lên, cậu ta được mời đến nhà họ Khương ăn tối nhưng lại từ chối.

Phải biết rằng, có biết bao nhiêu người muốn ăn cơm với ông cụ nhà họ Khương, nhưng dù tặng quà hay móc nối mối quan hệ như thế nào, đứng nói là ăn cơm cùng nhau, ngay cả việc gặp được ông ấy cũng vô cùng khó khăn.

Bên ngoài có rất ít người biết, Khương Văn Sinh- ông cụ nhà họ Khương, chính là vị tướng lập quốc!

Ông ấy không chỉ có khả năng bài binh bố trận, ra trận giết địch, mà còn là một vị quan văn, nhiều loại vũ khí công nghệ cao hồi đó đã được hoàn thiện dưới sự ủng hộ của ông ấy.

Mặc dù ông ấy đã nghỉ hưu từ lâu, mặc dù không có con cháu nào của nhà họ Khương gia nhập quân đội, nhưng sức ảnh hưởng của ông cụ Khương vẫn còn đó.

Thằng nhóc ngốc nghếch này có địa vị như thế nào?

“Tôi không uống rượu”.


Trần An Bình đưa tay chặn ly rượu lại: “Chú vừa nói có chuyện tìm tôi, chuyện gì, lát nữa sau khi nói xong tôi còn phải đưa bạn gái về nhà nữa”.

Khương Thượng Khôn sửng sốt. Vương Tá ngạc nhiên đến mức sắp rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Việc đưa bạn gái về nhà chẳng lế còn quan trọng hơn việc ăn tối và uống rượu với ông ta và ông chủ của Liên Hợp Thực Nghiệp sao?

Chỉ nói về Khương Thượng Khôn, một vị Tổng Giám đốc có số tài sản giá trị lên đến ngàn vạn mục tiêu nhỏ, ông ta chỉ cần đưa ra một chút hạng mục nhỏ, cũng đủ để người khác phải nịnh nọt ông ta cả đời.

Tại sao Trần An Bình lại tự phụ như vậy?

Thành thật mà nói, Vương Tá có chút tức giận.

Mặc dù sau khi điều tra không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy Trần An Bình đã từng ngồi tù, nhưng chuyện anh bị bắt vì một vụ gây thương tích cho người khác vào ba năm trước là sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận