Ngục Y

“An Bình, thật xin lỗi, em không biết Mỹ Linh và những người khác đã lấy đi một chai rượu, em...”

Tô Mộ Tuyết cảm thấy rất áy náy, dù sao Ngô Mỹ Linh cũng là em họ của cô, nhưng nhân phẩm của Trương Long Hải thật sự quá kém cỏi, đi ăn ké mà còn trộm đồ, một chai Mao Đài còn có giá cao hơn chỉ tiêu của mấy người gộp lại.

Vì vậy mà còn liên lụy tới Trần An Bình bị sỉ nhục và còn bị báo cáo.

“Không sao đâu, anh không trách em”.

Trần An Bình cười nhẹ, không đồng ý.

“An Bình, hay là em chuyển tiền cho anh nha, em..".

Tô Mộ Tuyết biết Trần An Bình mới trở về, mới bắt đầu làm việc, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, ở nhà lại có một bệnh nhân ung thư máu phải ghép tủy, phí phẫu thuật, phí phục hồi sức khỏe sau khi phẫu thuật các loại đều là một khoản chỉ phí khổng lồ.

“Mộ Tuyết, thật sự không cần”.


Trần An Bình đương nhiên hiểu được ý nghĩ của cô, sự tốt bụng của Tô Mộ Tuyết khiến Trần An Bình cảm thấy ấm áp hơn.

“Trước tiên, anh không thiếu tiền, vừa rồi anh cũng chỉ muốn tìm hiểu cho rõ xem tại sao lại tiêu hết hai nghìn lẻ một, không phải anh tiếc tiền mà chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện”.

“Hơn nữa, anh là đàn ông, anh là người đàn ông mà Tô Mộ Tuyết thích, chỉ là tiền một bữa cơm thôi, chẳng lẽ anh còn không trả nổi sao?”

“Tin anh đi, anh sẽ không để em chờ đợi bảy năm vô ích đâu”.

Trần An Bình nắm tay cô, hai người nhìn nhau với sự dịu dàng vô hạn, bước tiếp theo tốt nhất vào lúc này là ôm, hôn môi và tình cảm thăng hoa.

Tuy nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trong túi Tô Mộ Tuyết đột nhiên reo lên.

“Khụ khụ khụ”.

Trần An Bình vừa định bước tới và hôn lên đôi môi đỏ mọng, chỉ có thể ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ của mình.

Tô Mộ Tuyết cũng đỏ mặt, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, khi nhìn thấy tên người gọi đến, cô nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Alo mẹ, mẹ đã về đến nhà chưa? Con..”. “Con bé chết tiệt kia!”

Tô Mộ Tuyết còn chưa kịp nói xong, giọng nói gay gắt của Ngô Thu Vân đã truyền đến.

“Mấy giờ rồi, sao còn chưa về nhà, có phải con đã đi thuê phòng với người bạn là tội phạm lao động cải tạo kia rồi không?”

Lời nói rất khó nghe, mà còn bị Trần An Bình nghe thấy hết.

Trần An Bình cũng không tức giận, thân phận và địa vị hiện tại của anh thực sự khó có thể thuyết phục được người khác.


“Mẹ, mẹ đang nói bậy cái gì vậy!” Nghe vậy, Tô Mộ Tuyết vừa xấu hổ, vừa tức giận lại bất đắc dĩ.

Cô chỉ mới chính thức hẹn hò với Trần An Bình được một ngày mà đã đi thuê phòng sao?

“Con thôi đit”

Ngô Thu Vân không quan tâm đến những việc đó nữa, bà ta cũng từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra trong bữa tối vừa rồi, cho dù mối quan hệ của Trần An Bình với Khương Thượng Khôn như thế nào, cũng không thể thay đổi thân phận

tội phạm lao động cải tạo của cậu ta.

Ngô Thu Vân cũng vừa nhờ Hà Phân giúp điều tra lai lịch của Trần An Bình, lý do năm đó cậu ta phải ngồi tù, gia cảnh của cậu ta, v.v.

Trước khi điều tra rõ mọi chuyện, tuyệt đối không được để con gái của bà ta phát sinh quan hệ gì với cậu ta!

Vì vậy, chỉ mới 9h30 tối, Ngô Thu Vân đã gọi điện để giục con gái yêu quý của mình về nhà.

“Nếu hai mươi phút nữa con không về nhà, mẹ sẽ lập tức gọi cảnh sát và nói với họ là tên tội phạm lao động cải tạo đã quấy rối con, hừ!”


“Mẹ, sao mẹ lại vô lý thế, mẹ...”

Tô Mộ Tuyết còn chưa kịp phản đối thì Ngô Thu Vân đã cúp điện thoại.

“An Bình, em...”

Tô Mộ Tuyết càng cảm thấy áy náy hơn.

Cô biết vừa rồi Trần An Bình gần như chưa ăn được gì, lại bị Trương Long Hải lừa lấy đi một chai Phi Thiên Mao Đài, vốn tưởng rằng hai người sẽ đi dạo, ăn chút đồ ăn khuya, nhưng khi mẹ cô gọi đến, xong đời, không đi được.

“Không sao đâu, tương lai còn dài”.

Trần An Bình không hề tức giận, ngược lại cảm thấy cách hai mẹ con này giao tiếp với nhau rất thú vị.

“Em đã chờ bảy năm rồi, anh chờ em bảy mươi năm thì có sao đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận