Cô ấy nhảy như một tỉnh linh. Trần An Bình nhìn đến ngẩn người. “Này anh bạn, chúng ta bàn bạc chút việc đi”.
Trong khi đang ngắm nhìn điệu nhảy của Liễu Phỉ Phi, Trần An Bình bị vỗ nhẹ vào vai, một tên tóc vàng tầm hai mươi tuổi mang theo một chai rượu đi tới.
“Hửm?” Trần An Bình lập tức nhướng mày và nói: “Tôi có biết cậu không?”
“Không quen biết cũng không sao”.
Tên tóc vàng cười hì hì, lấy ra một điếu Hoa Tử đưa tới: “Tôi tự giới thiệu, Tóc Xoăn, người trong giới đều gọi tôi là anh Tóc Xoăn, anh muốn thương lượng với cậu một chuyện”.
Vừa nói, đôi mắt của Tóc Xoăn vừa di chuyển đến giữa sàn nhảy, nhìn dáng người yêu kiều thướt tha của Liễu Phỉ Phi, trong mắt hiện lên một tia dâm tà và tham lam.
“Nhường con đào của cậu ngủ với tôi một đêm, ngày mai trả lại cho cậu, sau
này nếu cậu gặp phải chuyện gì thì cứ báo tên tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, thấy sao?”
Trên mặt Tóc Xoăn lộ ra một nụ cười tự tin, hắn ta biết chỉ cần hắn ta nói ra hai chữ “Tóc Xoăn”, trên đường cơ hồ không có người nào không nể mặt hắn ta.
Vũ trường là nơi để người khác thư giãn, xả stress nhưng lại là nơi Tóc Xoăn săn gái đẹp.
Chỉ cần là người phụ nữ mà hăn ta thích thì hơn 90% không thể trốn thoát! “Cậu che chở cho tôi? Ha ha”.
Trần An Bình hiểu ý, vô thức liếc nhìn lên lầu, anh đoán Tóc Xoăn không phải người của Tế Cửu.
“Mặt mũi của cậu rất lớn sao?”
“Đương nhiên rồi!”
'Tóc Xoăn nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Cậu không biết người đứng thứ ba của Hội Tiểu Đao là Tóc Xoăn này đó chứ? Để tôi nói cho cậu biết, ở thành phố Thiên Hải này, không ai dám đụng tới Hội Tiểu Đao của tôi!”
“Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có”.
Trần An Bình cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Hở? Ý cậu là sao?”
Tóc Xoăn sửng sốt một lát.
Lúc này, Trần An Bình đột nhiên ra tay!
Hất một ly rượu lên đầu Tóc Xoăn, đồng thời anh đá ra một chân.
“Bùm!”
Tóc Xoăn hoàn toàn không phòng bị, té ngửa ra.
Chỉ vậy là xong sao?
Không!
Trần An Bình cầm chai rượu bước về phía trước, đánh thật mạnh vào đầu Tóc Xoăn.
“Loảng xoảng!”
Chai rượu vỡ nát trên đầu Tóc Xoăn, máu bắn tung tóe, kèm theo đó là tiếng. la hét thảm thiết và tiếng chửi bới của Tóc Xoăn.
“Có đánh nhau, có đánh nhau”.
Biến cố đột ngột xảy ra đã gây ra sự hỗn loạn trong toàn bộ quán bar, lúc này, ba tên đàn em của Tóc Xoăn cũng xông tới, lấy ra con dao găm sáng chói và nhìn chằm chằm vào Trần An Bình.
“Đánh chết nó, đánh chết nó!”
“Mẹ nó!”
Tóc Xoăn tức giận đến nhảy dựng lên tại chỗ, mặt đầy máu và rượu, so với sự đau đớn, hắn ta càng quan tâm đến mặt mũi của mình và mặt mũi của Hội Tiểu Đao hơn!
“Tối nay ông đây phải chơi con đào của nó ngay trước mặt nó, mẹ nó!”
Vẻ mặt của Trần An Bình vẫn không thay đổi và anh thậm chí còn không thèm nhìn ba tên đàn em của Tóc Xoăn.
Tất cả đều là rác rưởi và không đáng nhắc đến.
“Đi chết đi!”
Trong khi Trần An Bình nhắm mắt lại, một người bên cạnh vung dao găm đâm về phía thắt lưng Trần An Bình.
Trần An Bình không né cũng không tránh, nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo như rắn, nghiêng người về phía trước và đấm vào mũi tên này.
Rắc!
Có tiếng xương gãy vang lên rõ ràng, tên này nhảy lên đau đớn.
Tuy nhiên, vào lúc này, hai người còn lại cũng lao tới.
“Đm.”.
Tuy nhiên, ngay khi Trần An Bình chuẩn bị ra tay, Liễu Phỉ Phỉ đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên cầm chai rượu đứng dậy và đập thật mạnh vào sau đầu
một tên!
Sau khi hạ gục một người, trong lúc người cuối cùng còn đang choáng váng, Liễu Phỉ Phỉ lại đập thêm một chai rượu nữa.
Không phải chai rượu rỗng mà là chai rượu chứa đầy rượu! “Bùm!”
Đầu tên này ngay lập tức bị vỡ ra.
Trần An Bình sửng sốt, hung hãn như vậy sao?