"Bác sĩ Tô, cô đã tham gia toàn bộ quá trình điều trị bệnh cho cô Phương. Trong cuộc hội chẩn, cô cũng tích cực phát biểu. Mọi người đều khẳng định là cô đề xuất liệu pháp thụt, sao cô có thể không thừa nhận?"
Cao Dương cười buồn.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Tùng Nhân cũng sáng lên.
Đúng là ý hay. Là một người lãnh đạo, phải có kỹ năng đùn đẩy trách nhiệm, bản thân phải biết chứ, sao lại quên mất chiêu này được?
"Cao Dương, anh nói láo, tôi chủ trương cho bệnh nhân thụt bao giờ?” Sắc mặt Tô Mộ Tuyết cực kỳ khó coi.
'Tô Mộ Tuyết cũng là một cô gái, liệu pháp này đối với một cô gái mà nói, rõ ràng là một sự xấu hổ cực lớn.
"Mọi người tham gia hội nghị đều có thể chứng minh."
Cao Dương đang chờ đợi câu nói này, ánh mắt của anh ta quét qua từng người một, đầy uy hiếp và đe dọa.
Ở đâu có người, ở đó có giang hồ, bệnh viện, ngoài việc chữa bệnh cứu người, còn có thể phản ánh nhân tình thế thái.
Ánh mắt cảnh cáo của Lý Tông Nhân quét qua mọi người, tuy rằng mọi người đều biết rõ nhưng vẫn lần lượt gật đầu. Ai bảo Tô Mộ Tuyết chỉ là một phó
chủ nhiệm bình thường?
Dù có năng lực đến đâu nhưng không có chỗ dựa thì cũng chỉ có thể gánh chịu trách nhiệm mà thôi.
"Lang băm!"
Hà Chấn Quốc lúc này đang tức giận, không hơi sức đâu đi hiểu nhân tình thế thái, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tô Mộ Tuyết, "Là cô chủ trương chọc vào hậu môn vợ tôi?"
"Tôi, tôi không có."
Tô Mộ Tuyết lo lắng đến mức gần như phát khóc.
Khi chữa bệnh cho bệnh nhân, cô luôn "hướng về con người”, không chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà còn quan tâm đến tôn nghiêm, thể diện
của bệnh nhân.
Huống hồ, trường hợp của Phương Tĩnh căn bản không phải do cô phụ trách. Tại sao cô lại chủ trương cho bệnh nhân dùng liệu pháp thụt chứ?
Nhưng Tô Mộ Tuyết hiểu, Lý Tùng Nhân và Cao Dương là muốn cô chịu trách nhiệm, chính là vu oan giá họa!
Quá bỉ ổi, quá vô liêm sỉ! "Cô còn dám cãi?" Hà Chấn Quốc nghe vậy càng tức giận hơn, hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn
Tô Mộ Tuyết nói: "Còn nhỏ mà cũng dám kê thuốc chữa bệnh cho người khác, cô học được mấy ngày, đọc được mấy quyển sách y học?”
"Là đi cửa sau mới có thể vào làm việ: không? Cô chính là cặn bã của bệnh viện!
ở Bệnh viên Nhân dân số 2 đúng
Tô Mộ Tuyết khóc rồi.
Tuy cô không có bằng cấp, không dám khoe khoang về y thuật của mình, nhưng cô vô cùng tốt bụng và giỏi giang. Nhưng hôm nay cô lại bị đồng nghiệp. vu khống, bị người nhà bệnh nhân sỉ nhục, trong lòng vô cùng ấm ức.
"Tôi phải bảo Chu Quốc Văn sa thải cô, đuổi cô ra khỏi đội ngũ trị liệu."
Chu Quốc Văn, Giám đốc Bệnh viện Nhân dân số 2!
Hà Chấn Quốc lập tức lấy điện thoại di động ra, lầm bầm trong mồm.
"Đúng vậy, sa thải cô ta, cho cô hai cái bạt tai!"
Trong lòng Cao Dương đang cổ vũ cho Hà Chấn Quốc. Để xoa dịu bạn gái Lưu Đan, tối qua Cao Dương đã bỏ ra hơn một vạn tệ để mua một chiếc túi, anh †a vô cùng căm hận Tô Mộ Tuyết.
Nhớ lại khi trước, Cao Dương cũng có suy nghĩ với Tô Mộ Tuyết, để so sánh thì Tô Mộ Tuyết xinh đẹp và có cá tính hơn Lưu Đan. Nhưng đáng tiếc, Tô Mộ Tuyết lại thà ở bên cạnh tên tội phạm cải tạo Trần An Bình hơn là đồng ý đón nhận anh ta.
Hôm nay, tính cả thù cũ hận mới.
"Đồ lang băm..."
"Cô ấy không phải là lang băm."
Khi Tô Mộ Tuyết bị vô số người nhằm vào, bị Hà Chấn Quốc chỉ vào mũi mắng mỏ, một giọng nói trầm khàn nhưng vô cùng mạnh mẽ vang lên từ cuối hành lang.