Trong đại sảnh xa hoa của Khách sạn quốc tế Đế Đô, Lương Dĩ đứng ngồi không yên.
“Lương thị nay đã nguy kịch, trừ khi tìm được sự đồng ý của ngân hàng Tô thị, bằng không sẽ phá sản.” Ba cô cũng là tổng giám đốc Lương thị hướng cô nói: “Con gái, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Sự tồn vong của công ty, hoàn toàn trông cậy vào con.”
Lương Dĩ tự hỏi một chút: “Ba, ba muốn bán con sao?”
Lương Thế Thần nét mặt già nua nổi giận đùng đùng, Lương Dĩ hiểu được người thành lập ngân hàng Tô thị chính là bạn học thời trung học của cô, ba muốn dựa vào mối quan hệ này để cứu vãn Lương thị.
Nhưng là quan hệ đồng học, có thể đàm phán thành công trăm vạn sinh ý sao?
Lâm vào trầm tư, cô không chú ý một bóng đen di động đã bao quanh cô, thẳng đến khi âm thanh hữu lực vang lên bên tai: “Lương Dĩ?”
Cô quay đầu, bắt gặp một khuôn mặt thật tuấn tú mà đời này cô chưa bao giờ gặp, lướt qua thân thể của cô một lượt, một tia cười nhạt nhẽo hiện lên trong mắt, anh nói: “Đã lâu không thấy.”
Người này... Là ai?
Anh tùy ý ngồi vào ghế đối diện, tây trang trên người được cởi ra đặt trên ghế, quần áo màu xanh biển vẽ lên bên trong cơ bụng được rèn luyện hoàn mĩ: “Không phải là không nhớ rõ anh đi?”
“Làm sao có thể? Anh không phải là, không phải là cái kia, Tô, Tô...” Cô khụ một tiếng, “Em nhớ rõ anh, anh chính là cái kia thường xuyên, thường xuyên...”
“Tô Diệu, tên của anh, người ngồi cùng bàn với em thời trung học.”
Ba!
Chiếc ví Chanel màu vàng rơi xuống đất, cô cuối đầu nhặt ví lên: “Tô Diệu.”
Trí nhớ của cô lúc nhỏ đã không tốt, bạn hồi tiểu học hay trung học nếu gặp thoáng qua cô cũng sẽ không nhận ra, nhưng Tô Diệu là một trong số ít người cô nhớ rõ.
Đó là một nam sinh ăn nói ẩn nhẫn. Gia đạo sa sút, bị bạn bè ghét bỏ, cho dù có xảy ra sự kiện kia cũng kiên trì tiếp tục học, cố gắng đạt thành tích tốt nhất.
Sở dĩ nhớ rõ, bởi vì sự kiện kia, cô đã tổn thương anh rất sâu, tuy rằng không phải do ý của cô nhưng cũng là vì cô.
Sự khách sáo cùng lấy lòng biến thành áy náy: “Anh đã trở lại?”
Anh nhíu mày cười lạnh: “Anh đương nhiên phải về, trong nước nhiều người thú vị như vậy. Em có hi vọng anh trở về không?”
Tay cô cầm ví da càng ngày càng căng thẳng: “Thấy anh tốt như vậy, em thật mừng thay cho anh.”
Anh cười khẽ một chút, bỗng nhiên thân thể tiến về phía trước, chóp mũi cơ hồ chạm đến chóp mũi của cô: “Em xem ra rất sợ hãi?”
Cô ngửa đầu ra sau, lắc đầu: “Không có.”
Anh lại kề sát đi lên: “Xem đầu em dính cái gì.” Không biết từ khi nào anh đã lấy khăn tay rồi chưa hỏi sự đồng ý của cô đã tự tiện lau.
Từ nhỏ tính tình của cô đã tự phụ, cô không lưu tình hất tay anh ra, “Anh dựa vào gần quá, ngồi trở lại đi.”
Anh nhìn thẳng cô, đôi mắt bỗng trở nên sâu thẫm, từng bước quay về ghế, nở ra nụ cười hoàn mĩ “Em gặp anh có chuyện gì? Còn thừa năm phút.” Anh nói xong nhìn thoáng qua đồng hồ.
Cô nhớ đến mục đích khi đến đây, cuống quýt rút tài liệu công ty từ trong túi ra “Công ty cha em muốn mượn tiền ở ngân hàng của anh.” Nhìn ánh mắt anh, cô kiên trì nói tiếp, “Chúng tôi có một hạng mục, chỉ cần một tháng có thể hoàn trả số tiền, ba tháng tiếp theo có thể đem một phần ba lợi nhuận đưa cho ngân hàng.”
“Nghe qua rất hấp dẫn.”
Cô đem hiệp ước đẩy về phía trước: “Anh xem xem.”
Anh ngay cả mi mắt cũng không có cúi xuống, chỉ là nhìn cô, khóe môi gợn lên một chút, đứng lên tính rời đi.
“Tô Diệu!”
“Còn có việc sao?”
Cô cắn chặt răng: “Anh không muốn cho vay?”
Anh vẫn không nói một lời.
“Bởi vì sự việc kia sao?”
Anh bỗng nhiên quay đầu lại, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô lui về sau “Đã quên Lương đại tiểu thư không thích cùng anh tiếp xúc gần gũi như vậy, thật thất lễ.” Anh mỉm cười xoay người, nghênh ngang rời đi.
Lương Thế Thần biết được mượn tiền thất bại, tức giận đến đầu bạc thêm ba phần, chộp lấy cây thước truy đánh Lương Dĩ vài vòng, thở hồng hộc ngồi trên sô pha nói: “Con, con không mượn được tiền, gia đình chúng ta đành ngồi chờ chết thôi.”
Lương Thế Thần năm nay năm mươi tám tuổi, tốc độ chạy không chậm nên Lương Dĩ rất khó khăn mới tránh được, xoa thắt lưng thở, “Không, không cần mượn anh ta, không được sao?”
Lương Thế Thần vô cùng đau đớn, bây giờ ngân hàng Tô thị là cứu tinh duy nhất của Lương thị.
Thật sự là phong thuỷ thay phiên chuyển, năm nay đến Tô gia. Mười năm trước tiểu tử kia bệnh ủ rũ không nói lời nào, hôm nay cứ nhiên bắt cô - Thiên kim Lương thị đi cầu cạnh anh ta.
Xuyên qua muôn tầng cách trở, cuối cùng điện thoại cũng tiến được đến tai Tô Diệu, anh ta địa vị thật cao, ngay cả ngữ khí cũng bình thản khó nắm bắt như vậy. “Lần trước anh đã nói, chúng ta không có gì để bàn bạc.” Ngay lúc cô đang định nói thì anh lại bỏ thêm một câu “Lấy điều kiện thì như thế nào?”
“Như vậy,” Cô thật cẩn thận hỏi, “Muốn điều kiện gì? Em nghĩ chỉ cần anh nguyện ý cho vay tiền, điều kiện gì ba em cũng đáp ứng anh.”
Sau một lúc lâu, từ điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, hoàn toàn bất đồng với ngữ khí nhiệt tình trong trí nhớ, tựa như một tên lưu manh tùy thời có thể thấy ngoài đường, “Nếu nói “là em”, được không?”
“Đừng có nghĩ!” Cô không chút do dự tắt điện thoại, thở phì phì bước đi, mới đến cửa cô đã bị bảo vệ ngăn lại. Chàng trai bảo an Lục Miên thần sắc kiên định nói cho cô biết, Tô Diệu đang đợi gặp cô.
“Nói với anh ta, tôi không đi!”
Tôi không đi.
Ba ngày sau, Lương Dĩ hận không thể đem lời nói đó nuốt trở lại trong bụng.
Lương Thế Thần gặp phải kỳ hạn cuối cùng, tất cả đồ đạc trong nhà đều bán dần, căn nhà to lớn trở nên trống trải chưa từng có. Sự trống trải làm người ta sợ hãi này kích thích Lương Thế Thần tới hỏng mất, nhìn chằm chằm Lương Dĩ, cô là hi vọng cuối cùng, đôi mắt ông vẩn đục, cầm nước mắt nói: “Tiểu Dĩ, ba van con…”
Cô đóng cửa lại, nghe ba ở bên ngoài lải nhải. Những lời này nhắm mắt lại cô cũng biết, cha làm giàu không quang minh chính đại, từ một gã không tốt nghiệp sơ trung leo đến địa vị như bây giờ, khi mất đi tất cả thật khó khăn để đối mặt.
Kỳ thực khi những trang sức quý giá cùng quần áo của cô bị mang đi, cô đã cảm giác được sự thật kinh khủng, cô phá sản. Quần áo xinh đẹp của cô, trang sức của cô, cả căn phòng cô từng ở đều biến mất. Về sau cô chỉ ở trong căn phòng nhỏ ba mươi thước vuông, mặc quần áo cũ kĩ, ăn đồ mốc meo, mọi sự hưởng thụ đều không còn. Còn có những người cô quen biết, cũng sẽ ghét bỏ cô như khi cô ghét bỏ những người khác, đem rác ném vào cô, phun nước miếng vào cô…
Không, không, tương lai thật đáng sợ, cô không muốn như vậy.
Tuyệt không!
Bất quá lúc này đây, điện thoại cũng không tìm được Tô Diệu, cô chỉ có thể qua ngân hàng Tô thị chờ. Nhưng khi đến ngân hàng, bảo vệ lại đem cô ngăn ngoài cửa, “Thực xin lỗi, tiểu thư, Tô tổng dặn cô không thể đi vào.”
Mặt trời lên cao chói chang, nướng người cô thành một thân mồ hôi, lau qua cái trán ẩm ướt, cô duy trì khoảng cách nửa thước với bảo vệ, “Bên ngoài nóng như vậy lại muốn tôi chờ sao?”
Bảo vệ khó xử lắc đầu: “Thực xin lỗi, tiểu thư.”
Cô chán ghét tình cảnh như vậy, thật hèn mọn. Nhưng cô một chút cũng không hèn mọn, cô là Lương Dĩ xinh đẹp, là nữ vương mà mọi người phải ngước nhìn.
Tay từ trong túi Chanel màu vàng làm bằng da dê lấy ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xuống cây cổ thụ, những chiếc lá xanh mượt lười biếng giãn ra giữa hè bồng bột. Nhìn đồng hồ MATCH màu hồng nhạt trên tay đã chỉ ba giờ, thời điểm nóng nhất đã trôi qua, cô thậm chí không dám chạy đi mua một chai nước suối, chỉ sợ chẳng may rời đi mười phút Tô Diệu sẽ rời khỏi công ty mà cô không hay biết.
Bảo vệ đưa cho cô một chai nước, “Nhìn cô đứng lâu như vậy, nhất định sẽ rất khát.”
Cô vội vàng tiếp nhận, chai nước này chỉ là một loại rẻ tiền ở chợ, trước kia xem cô cũng không xem. Uống một ngụm nhỏ, nhấp mím môi, lấy từ trong túi ra đồng mười tệ.
Bảo vệ sửng sốt, há mồm muốn nói cái gì, bộ đàm liền kêu bíp bíp, ngay lúc anh ta mở miệng nói thì vòi phun nước hoạt động, tiếng nước át đi hết thảy, cô chỉ nhìn thấy bảo vệ buông bộ đàm hướng mình vẫy vẫy tay.
Cô không thể tin đóng chai nước, bảo vệ nói, Tô Diệu muốn gặp cô.
Trong văn phòng, Tô Diệu ngồi ở cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô, bả vai rộng lớn ngăn cản một nửa ánh sáng từ cửa sổ truyền đến cô. Trong bóng tối, vẻ mặt anh làm người khác không thể suy đoán.
Cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn anh, cô đứng cạnh cửa cách anh xa nhất, anh ngồi sâu trong bàn công tác. Tô Diệu nâng tay, nhìn cái đồng hồ màu đen quý giá như lần trước, “Cô có ba phút.”
Cô tiến lên phía trước, đứng đối diện bàn của anh, ngay tại trung tâm của căn phòng, thật giống như món hàng treo giá, mặc cho ánh mắt của anh làm nhục: “Lần trước anh nói, “là em” là có ý gì?”
Tựa hồ vẫn như lúc đầu gặp mặt, anh nói chuyện luôn như vậy, nói một nửa giữ lại một nửa, câu trước cùng câu sau luôn cách nhau một khoảng thật lâu. Lần này cũng vậy, thời gian như sương xẹt qua lông mi, anh nhếch lên khóe môi không có độ ấm: “Như vậy cũng không hiểu, Lương Dĩ, em nên đi rồi.”
Anh vươn đầu ngón tay chỉ về phía cửa.
Chân của cô như bị dính trên mặt đất, cổ bị thạch cao cố định. “Em, em hiểu ý anh… em không đi.”
Trong không gian yên tĩnh anh đột ngột cười chói mắt, giống kim châm vào lỗ tai, “Lại đây.”
Tô Diệu chuyển động ghế dựa, đem chân vươn ra. “Em trước kia không phải rất thích tôi lau giày cho em sao? Mấy đôi giày đó thật xinh đẹp, mỗi ngày tôi đều lau rất sạch sẽ, em mang vào trông rất đẹp. Nhưng là, em xinh đẹp như vậy, lau giày sẽ có dáng vẻ thế nào? Tôi rất muốn biết.” Giày của anh để trên mặt đất gõ nhịp, phát ra hai ba tiếng.
Cô không biết bản thân đi qua như thế nào, ngồi xuống như thế nào, khi chạm đến đôi giày da cá sấu lạnh như băng kia, cảm giác bị đóng băng liền lan đến tận đáy lòng.
Anh ung dung nhìn cô lau từng chút bụi bẩn trên đôi giày, đem mũi chân nâng cằm của cô lên. Cô có khuôn mặt rất khéo, cằm sắc nhọn có chút quá đáng, biểu hiện sự vô tình của cô, “Nhiều năm như vậy, em một chút cũng không thay đổi. Em một chút cũng không thay đổi nhưng vì sao anh lại thay đổi thành thế này.” Anh đột nhiên ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô đặt trên bàn công tác.
Văn kiện, ống đựng bút, chén trà, hết thảy đều rơi xuống đất, làm thành một khoảng hỗn loạn. Nhưng mặc cho cô có giãy dụa cùng thét chói tai thế nào đi nữa, anh cũng không vì thế mà thả lỏng cô một chút nào. Trán anh dán vào trán cô, từng chữ từng chữ phát ra từ cổ họng, “Rốt cuộc cũng bắt được em, Lương Dĩ.”
Cô sợ hãi nhìn anh đè tay mình lại, thấy anh cứ thế mà áp thân thể lại gần, hôn môi lại hôn đến cổ, váy bị kéo lên, không khí lạnh như băng tỏa ra toàn thân, đôi môi nóng cháy của anh dừng lại ở rốn cô mà cắn, đau đớn xâm nhập nội tâm, nước mắt rốt cuộc tuôn như vỡ đê: “Tô, Tô Diệu.”
Anh khựng lại, nâng đầu cô lên, hé ra gương mặt đầy nước mắt, “Khóc như vậy thật khó coi, chưa chuẩn bị sao?”
Cô chậm rãi mang quần áo buông xuống, như là dùng hết khí lực, lấy tư thế yếu đuối nằm trên bàn công tác. Ngoài cửa có tiếng đập thùng thùng đem cô bừng tỉnh, cô vội đứng lên chui ra sau bàn, một phen lau nước mắt trên mặt, hung tợn nhìn về phía Tô Diệu nói. “Để em trốn một chút, không được đuổi em đi ra!”
Tô Diệu sửng sốt: “Được.”