Viện Hi cầm lấy cái cốc có chân dài, khóe mắt tà tà nhìn hắn: “Em nghĩ đêm nay anh sẽ dính ở bên cạnh cô ấy.” “Viện Hi?”
“Hừ!”
Có khách tiến tới, Viện Hi lập tức lộ ra nụ cười đi qua nói chuyện, vẫn châm chọc khiêu khích Nguyễn Phong như cũ: “Đứng ở đây làm gì? Không đến với bạn gái của anh sao?”
Nguyễn Phong có chút bối rối mà chép miệng: “Rốt cuộc em làm sao vậy, nói chuyện thật kỳ quái?”
Viện Hi bĩu cái môi đỏ tươi: “Lương Dĩ từ nhỏ đã được đàn ông yêu thích, sao em có thể so sánh với cô ấy được, anh bị cô ấy hấp dẫn cũng là bình thường.”
Nguyễn Phong: “Viện Hi...”
“Cò gì mà phải ngượng ngùng. Anh đối xử đặc biệt với cô ấy ai cũng nhìn ra được. Nhưng mà em cũng phải nhắc nhở anh, cô ấy không phải là đối tượng theo đuổi tốt đâu. Hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có một con hổ.”
Nguyễn Phong quay đầu, chỉ thấy bên cạnh sofa bằng gỗ lim ở hội trường quả thật có một người đàn ông đang đứng, trùng hợp lại là Tô Diệu anh mới gặp.
Tô Diệu lạnh lùng: “Làm thật tốt, xem ra Nguyễn Phong đã bị em dụ dỗ tới tay rồi.”
Lương Dĩ nghiêng mặt đi.
“Quả nhiên, câu dẫn đàn ông là thế mạnh của em. Anh cảm thấy thật kỳ quái, em dùng thủ đoạn gì lại có thể khiến hắn nhanh mắc câu như vậy. Có phải giống như anh trước đây không, trực tiếp hôn môi?” Anh nói đến câu sau thì dường như là nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã nói qua với em, thân thể của em chỉ có anh mới có thể chạm vào!”
Cô ngẩng đầu trừng anh. Cô ngồi, còn anh lại đứng, bởi vậy ánh mắt khi trừng đặc biệt hung hăng.
Anh nắm lấy cái cằm của cô: “Hay là em muốn nói với tôi, ngay cả cơ thể em cũng mang ra dùng rồi?”
Cô muốn thoát ra lại bị nắm đau, cau mày nói: “Anh làm đau em.”
“Đau? Em cũng biết đau sao?”
“Em đang làm cái gì vậy?”
Bỗng nhiên có một giọng nam chen vào, hai người đều lắp bắp kinh hãi, nhìn lại không biết Nguyễn Phong đã đứng ở sau khi nào. Tô Diệu vội vàng buông tay ra, xoay người cười nói: “Không có gì, nhưng tôi thấy vị tiểu thư này hình như có chút không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Nguyễn Phong đi qua ngồi xuống: “Thật sự không thoải mái sao? Làm sao không thoải mái?”
Lương Dĩ lắc đầu, ngẩng đầu trừng mắt Tô Diệu.
Tô Diệu nhìn chằm chằm bàn tay của Nguyễn Phong vô ý thức mà đặt trên vai Lương Dĩ, đuôi lông mày cơ hồ là đóng thành băng: “Đừng quên lời nói của anh!” Nói xong thì xoay người rời đi.
Lương Dĩ thở hắt ra, thả lỏng thân thể mới thấy cằm vô cùng đau đớn, nhịn không được mà lấy tay sờ vào, Nguyễn Phong nhìn thấy thì đau lòng hỏi: “Làm sao vậy? Đã bầm hết cả rồi.”
Cô nhẹ nhàng xoa: “Vậy sao?”
Hắn lấy tay cô ra, nâng cổ cô lên cẩn thận kiểm tra: “Sao không cẩn thận như vậy? Di? Đây là cái gì?”
Áo bị mở ra, Lương Dĩ đột nhiên lui về phía sau, hốt hoảng đè lại: “Không có gì.”
Nguyễn Phong sững sờ, tay ngừng giữa không trung hồi lâu mới thả xuống, nở nụ cười: “Oh.” Ánh mắt không tự giác mà cúi xuống, đang lúc lưỡng lự thì nhìn thấy ly rượu trên bàn: “Tôi đi lấy rượu cho cô.” Nói xong thì bưng cái ly rời đi.
Lương Dĩ lấy ra một cái gương trang điểm trong túi, mở áo ra nhìn, quả nhiên là thấy từng mảng từng mảng màu đỏ, trong lòng cô đã biết đây là “kiệt tác” của Tô Diệu tối hôm qua. Tức giận mang gương nhét vào lại trong túi, vô tình ngẩng đầu thì thấy Tô Diệu đang đứng trong đám người, cô buồn bực xem thường liếc hắn một cái.
Tô Diệu sửng sốt, sau đó cười càng thêm giảo hoạt, từ xa nâng ly rượu lên với cô.
Ngồi trong chốc lát, Nguyễn Phong vẫn chưa tới. Cô thở dài, thả giày cao gót đi tìm hắn. Tô Diệu cố ý đi ngang qua người, nói ở bên tai cô: “Ở bên ngoài vườn hoa.”
Cô nhấc chân lại bị anh đè vai lại, môi anh cơ hồ là lướt qua tai cô: “Đừng quên lời anh đã nói.” Anh nói xong thì dùng sức nhéo vai cô một chút.
Cô nhíu mi, hất tay anh ra rồi xoay người đi.
Cửa trước khách sạn sát đường, cửa sau có một vườn hoa. Vào cuối hè, sắc hồng của hoa dần thành màu đỏ, cả khu vườn thật hoang tàn, may mà phần lớn lá cây vẫn có màu xanh. Vén lên những nhánh cây đen nhánh không biết tên, cô đi đến bên cạnh Nguyễn Phong.
Vóc dáng của Nguyễn Phong thanh mảnh, cao hơn cô cả một cái đầu, bóng dáng của hắn dưới ánh trăng hoàn toàn che phủ cô: “Sao lại không đi vào?” Cô nhẹ giọng nói.
Ánh trăng cô đơn, hắn đưa lưng về phía cô không nói chuyện.
“Bên ngoài lạnh như thế, chúng ta vẫn nên vào đi thôi.” Cô lôi kéo ống tay áo của hắn: “Được không?”
“...”
Cô liếm liếm môi, có chút vô lực: “Anh suy nghĩ cái gì vậy?”
“Lương Dĩ.”
“A?”
“Tôi cảm thấy cô rất tốt.”
Cô nghe thấy thì chột dạ.
“Cô luôn làm tôi có cảm giác tích cực, giống như trong thế giới của cô không có việc gì lớn, trời có sụp xuống
cũng như vậy. So với tôi bây giờ không biết nên làm gì, thật sự là tốt hơn nhiều.”
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng, vỗ nhẹ cái trán, đang muốn xoay người thì động tác của hắn khiến cô hoảng sợ.
(Chỗ này đổi xưng hô nha, ảnh tỏ tình nên đổi, hè hè)
Hắn xoay người bắt lấy tay cô: “Anh cảm thấy em là một cô gái rất tốt, người khác cũng cảm thấy vậy. Cho nên, em có thể vì anh mà cự tuyệt bọn họ không?”
Trong đầu cô hỗn loạn: “A?”
“Anh biết giữa chúng ta vẫn còn nhiều vấn đề, em cũng chưa hiểu hết về anh, nhưng mà anh muốn đối xử với em thật tốt, em có thể đồng ý với anh không?”
Cô lo nghĩ, xem ra Nguyễn Phong đang thổ lộ với cô: “Anh muốn em làm bạn gái của anh sao?”
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn đột nhiên nổi lên hai đám mây đỏ, nhìn dưới ánh trăng chẳng phân biệt rõ ràng, nhưng đôi mắt trong suốt, ngượng ngùng bày tỏ: “Anh cam đoan sẽ đối xử với em thật tốt, hạnh phúc của em là hạnh phúc của anh, ưu sầu của em cũng là ưu sầu của anh.”
Cô nhìn hắn, nhìn xong mắt trái thì nhìn mắt phải, nhìn xong mắt phải lại nhìn mắt trái: “Anh…”
Hắn ôm cổ cô: “Anh mặc kệ, em cũng không có bạn trai, dù sao cũng là anh chiếm trước.”
Không khí ẩm ướt tươi mát, ánh trăng giống như một tầng vải lụa mỏng chiếu lên những đóa hoa thưa thớt. Cô nâng hai tay lên lại buông xuống thở dài, đem những lời muốn nói nuốt vào miệng.
Khi hắn nắm lấy tay cô tiến vào khách sạn, tươi cười chào hỏi cùng mọi người, thấy Viện Hi cũng như vậy. Viện Hi nhíu mi, trong đôi mắt phượng là những tia lửa: “Các người…” Cô chỉ vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau: “Sao lại thế này?”
Hắn giơ tay lên: “Như em đã thấy.”
“Nguyễn Phong.” Viện Hi nheo mắt: “Lời em nói anh xem như gió thoảng bên tai có phải không?”
Nguyễn Phong ngẩn người: “Nói cái gì?”
Viện Hi tức giận không nhẹ, ngón tay thon dài nắm chặt cái ly mà có chút trắng bệch: “Em sợ anh chết như thế nào bản thân anh cũng không biết!”
“Viện Hi!” Nguyễn Phong không vui nhăn mày.
“Quên đi, chuyện của anh, em mặc kệ !” Viện Hi trừng mắt liếc hắn một cái, lại chuyển sang nhìn Lương Dĩ, môi đỏ mọng bĩu nhẹ rồi yên lặng nói ra hai chữ.
Hai chữ kia Nguyễn Phong nhìn không thấy nhưng Lương Dĩ lại thấy rất rõ ràng: Tiện nhân. Hai chữ này lại không khiến Lương Dĩ tức giận chút nào, trái tim như đã chết lặng không có một tia gợn sóng.
“Các người...”
Lương Dĩ cứng ngắc xoay người.
Tô Diệu đứng ở phía sau, một tay cho vào túi quần, tươi cười tự nhiên.
“Hắc hắc.” Nguyễn Phong quơ quơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau lên: “Hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi.”
“A.” Thanh âm của Tô Diệu kéo dài: “Vậy thì chúc mừng.”
“Cám ơn!”
“Nhưng mà tôi thật lo lắng...” Tô Diệu chỉ người bên cạnh.
Theo hướng của ngón tay, bọn họ thấy năm người da trắng đang đứng bên cạnh Viện Hi. Sắc mặt Viện Hi không tốt, hình như đang giải thích gì đó với một người. Sắc mặt người kia cũng không tốt, phất phất tay, có hai người bước ra giữa hội trường, vừa đi vừa mang găng tay, đến trước viên ngọc trai đen thì buông cái hộp màu đen trong tay xuống rồi mở ra.
“Bọn họ là ai?” Nguyễn Phong nghi hoặc hỏi.
“Người quản lý của bảo tàng Bồ Đào Nha. Đang nói chuyện với Viện Hi chính là người phụ trách.” Tô Diệu chỉ vào hai người mặc áo gió đen bên cạnh người phụ trách: “Hai người kia là cảnh sát chìm.”
Một gã cảnh sát chìm nói hai câu, sắc mặt Viện Hi càng ngày càng trắng, lắc đầu. Tên cảnh sát chìm kia kéo cô đi nhưng Viện Hi lại tránh thoát.
Nguyễn Phong buông tay Lương Dĩ: “Anh đi xem thử đã có chuyện gì.”
Nguyễn Phong đi rồi, Lương Dĩ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Khóe miệng Tô Diệu nở nụ cười: “Làm sao anh biết được.”
“Anh cảm thấy em sẽ tin sao?”
Anh không kìm chế được mà cười ra tiếng: “Em biết không? Dáng vẻ hoài nghi của em thật khiến anh muốn ngay lập tức đè em trên giường.” Anh ghé sát vào tai cô: “Nếu không muốn tối nay bị anh ép buộc đến mức không xuống giường được thì câm miệng!”
Hai tay của cô run rẩy một chút vội vàng nắm chặt lại.