Sau khi Nguyễn Phong trở về thì sắc mặt không tốt: “Thì ra Viện Hi mượn ngọc trai đen chưa được chính phủ phê chuẩn, hiện tại chính phủ lấy tội danh ăn cắp khởi tố cô ấy. Lương Dĩ, làm sao bây giờ?” “Việc này...” Lương Dĩ bình ổn tinh thần: “Anh đừng vội, hãy hỏi thăm mọi chuyện cho rõ ràng đã, sau đó lại tính tiếp.”
“Uh.” Nguyễn Phong thở ra một hơi: “Cũng chỉ có thể như vậy. Đêm nay anh không thể đưa em trở về. Tô thiếu, có thể làm phiền anh không?”
Tô Diệu cười đến ôn nhã: “Vinh hạnh của tôi.”
Trong chiếc xe thấp bé màu đen, Lương Dĩ nhìn Tô Diệu chằm chằm: “Anh có ý đồ gì?”
Tô Diệu: “Anh không hiểu em đang nói cái gì.”
“Anh không cần phải giấu giếm em. Nếu Viện Hi mượn được ngọc trai đen nhất định là đã thông suốt các mối quan hệ. Nếu không phải có người cố ý chỉnh cô ấy, chính phủ Bồ Đào Nha sao có thể biết, hơn nữa lại khởi tố nhanh như vậy?”
“Em phân tích rất thú vị.” Anh híp mắt nhìn cô, đem xe đỗ ở bên đường: “Vậy em đoán xem là ai cố ý đem tin tức cung cấp cho chính phủ Bồ Đào Nha, hơn nữa còn bày mưu khởi tố?”
Cô nhìn anh, bầu trời ngoài xe đã dần tối, tiếng nước chảy róc rách dưới chân cầu, ánh mắt của cô lại như dòng nước lạnh băng: “Chẳng lẽ không phải là anh sao?”
Huyệt thái dương của anh giật giật, xoay người nhìn đường, không nói một từ mà chuẩn bị khởi động xe.
Lương Dĩ đè tay anh lại: “Nói cho em biết, có phải là anh hay không?”
Anh hít một hơi thật sâu: “Có phải anh hay không đối với em rất quan trọng sao? Cái mà em xem trọng, hẳn là làm thế nào giải vây cho Nguyễn Phong không phải sao?” Tay anh lái xe rất nhanh: “Nhưng mà anh nhắc nhở em, em cùng hắn ta chỉ là diễn trò cho anh xem, đừng diễn giả làm thực. Lương Dĩ, đắc tội với anh sẽ kết cục gì, em nên suy nghĩ cho rõ ràng!”
Cô buông tay ngồi thẳng người, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy như bay, cây cối, đèn đường cứ như vậy mà lướt qua.
Lương Dĩ: “Em thật sự không hiểu, tranh tới tranh lui để làm gì!”
Trong phòng tối đen, anh đem cô ném ở trên giường, áp lên rồi xé quần áo của cô. Hai người không tiếng động mà chiến đấu, cuối cùng cô vẫn bại trận. Anh đứng dậy tắm rửa, cô nằm ở trên giường, cái giường trống một chỗ thật lớn. Trong phòng không có âm thanh nào khác ngoài âm thanh của nước chảy ào ào, mọi khi vào lúc này cô đều cảm thấy khó thở, không tự chủ mà mở miệng hít một hơi thật sâu.
Anh tắm rửa xong thì nằm lên giường, trên người tràn ngập hương thơm: “Lại đây.”
Cô cọ cọ đi qua một chút.
Anh duỗi tay ra, kéo cô vào cánh tay, sau đó ôm lấy thắt lưng của cô rồi nhắm mắt lại.
Cô nhìn anh. Khuôn mặt rất nam tính, anh khí, tuấn lãng, chỉ là trong lòng, không biết được đang suy nghĩ cái gì.
“Ngày mai em còn có một trận chiến.” Anh nói: “Sao không ngủ sớm đi?”
Cô vội vàng nhắm mắt lại.
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tô Diệu nhận một cuộc điện thoại. Anh nghiêng người nghe xong thì sờ soạng rời giường, tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo.
Cô mở mắt ra.
Anh đang thắt dây lưng: “Đánh thức em sao?”
Cô lắc đầu: “Em vốn ngủ không sâu. Sớm như vậy đã đi làm sao?”
Anh cười: “Em cho rằng ai cũng có vận mệnh tốt như em sao, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tỉnh?”
“Em nào có mỗi ngày như vậy, cũng không phải heo.” Cô chu miệng một chút: “Đợi một lát.” Cô dựng thẳng người quỳ gối trên giường, tay chạm đến cravat của anh: “Thắt lệch rồi.” Sau khi điều chỉnh đúng vị trí thì vỗ vỗ: “Tốt rồi!”
Tay buông ra lại bị anh bắt được, trong đôi mắt tối đen của anh có một màn sương trắng đục, há miệng muốn nói gì rốt cuộc cũng nuốt xuống, sau đó nói một câu: “Em ngủ tiếp một lát, anh ra ngoài cho người làm bữa sáng, chín giờ đưa tới, có trễ quá không?”
Cô lắc đầu: “Vừa vặn.”
Sau khi Tô Diệu rời đi, cô lo lắng có chuyện gì đó nên đặt điện thoại ở bên gối, mơ mơ màng ngủ thẳng tới tám giờ. Thấy Nguyễn Phong vẫn không gọi điện, chắc hẳn là công việc bề bộn nên đã quên rồi.
Bữa sáng đưa tới gồm có trứng gà, bánh bao cùng với cháo, tùy tiện ăn mấy miếng, cô lấy một bộ quần áo thoải mái rồi xuống đại sảnh.
Trong đại sảnh hoàn toàn khác với sự náo nhiệt tối hôm qua, lạnh lẽo hoang vắng, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gót giày gõ trên sàn. Hội trường trống rỗng, triển lãm châu báu vốn dĩ kéo dài ba ngày đã bị thu dọn, giữa sàn để lại dấu vết nhợt nhạt của tủ trưng bày viên ngọc trai đen hôm qua..
Không có cảnh sát, không có nhân viên quản lý, cái gì cũng không có.
Người bán hàng ở quầy bar nhìn cô mỉm cười.
Cô đi qua: “Xin hỏi viên ngọc trai đen ngày hôm qua trưng bày ở đây được mang đi đâu vậy?”
“Xin chào tiểu thư. Viên ngọc trai đen đã bị bảo tàng Bồ Đào Nha thu hồi.”
“Nha.” Cô dừng một chút: “Cũng không thể tìm được người chịu trách nhiệm quản lý nó sao, tôi đặc biệt từ nước ngoài trở về chỉ vì muốn xem viên ngọc trai đen này.”
“Thật ngại quá, tiểu thư. Nhân viên bảo tàng đêm qua đã bay suốt đêm mang nó về nước. Tiểu thư còn cần tôi giúp gì không?”
“Không có. Cám ơn.” Cô xoay người, lấy điện thoại ra gọi cho các chị em: “Alo? Tối hôm qua cậu có đến xem triển lãm châu báu không? Cậu có biết Viện Hi bây giờ thế nào…”
Cô ngồi ở sofa tại đại sảnh. Sự tình lại phát triển theo tình huống tệ nhất, không ngờ Viện Hi lại bị cảnh sát quốc tế trục xuất ra nước ngoài. Ở nước ngoài không thân không thế, bị chỉnh chết cũng không thể nói rõ ràng. Cô vội vàng gọi cho Nguyễn Phong, di động của hắn vẫn tắt máy. Lại gọi cho Tô Diệu, mới vang một tiếng đã có người tiếp.
Nghe thanh âm của anh có vẻ tâm tình đang rất tốt: “Rời giường sớm vậy, heo lười.”
“Anh có biết Viện Hi bị đưa đi Bồ Đào Nha không?”
Anh không nói hai ba giây, sau đó mở lại thanh âm lạnh lùng: “Biết.”
“Chuyện khi nào?”
“Tối hôm qua khi cảnh sát đến.”
“Vậy sao anh lại không ngăn cản?”
“Vì sao anh phải ngăn cản?”
“Người bị trục xuất khỏi đất nước, ở nước người không thân thích, rất dễ dàng gặp chuyện không may!”
“Cô ấy cùng anh không thân cũng chẳng quen, có chuyện thì liên quan gì tới anh?”
“Anh.” Cô liếm liếm môi: “Cô ấy là bạn học của anh a!”
“Bạn học của anh nhiều như thế, sao anh lại không nhớ rõ cô ta là người nào. Anh thấy em lo lắng không phải là cô ấy, mà là người khác đi?”
“Tô Diệu!”
“Hừ!”
Đô… đô…
Tô Diệu treo điện thoại.
Lương Dĩ thở dài, suy nghĩ rồi gọi Lương Thế Thần: “Alo, ba, ba ở đâu?”
Nửa giờ sau, Lương Thế Thần lái xe đến Hoàng Đế. Lương Thế Thần năm nay bốn mươi tám, bảo dưỡng kỹ càng nên nhìn qua chỉ mới như bốn mươi, đi vào khách sạn thì có rất nhiều ánh mắt ái muội nhìn ông. Ông nhìn thấy Lương Dĩ thì vội vàng đi tới: “Đúng lúc, nha đầu, ba cũng có việc muốn nói với con.”
“Để con hỏi trước, công ty hiện tại có bao nhiêu tiền riêng không?”
“Sao?”
Lương Dĩ gọi cho Lương Thế Thần một ly trà xanh: “Bạn của con xảy ra chuyện, cần ít tiền, công ty có bao nhiêu tiền nhàn rỗi thì hãy cho con mượn trước.”
“Ba không nhớ rõ lắm, để chốc nữa ba hỏi anh Ngô xem.”
“Vâng.” Lương Dĩ nhìn Lương Thế Thần: “Ba, ba có vẻ già đi.”
“Nha đầu chết tiệt kia!” Lương Thế Thần vừa nghe thì đen mặt: “Con trưởng thành thì ba có thể không già sao?”
“Hắc hắc. Xem ngài thật là khẩn trương!” Lương Dĩ kéo ống tay áo của cha làm nũng: “Có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Khóe miệng Lương Thế Thần cứng đờ, uống ngụm trà, cẩn thận mở miệng: “Ba nghe nói... Ba nghe nói một việc...”
“Cái gì?”
Lương Thế Thần nhíu mày nhìn Lương Dĩ, nhỏ giọng nói: “Ba nghe người ta nói, con cùng Tô thiếu… Tô thiếu uy hiếp con có phải không?”
Nói đến một nửa, Lương Dĩ liền cứng cả người: “Ba nghe ai nói vậy?”
“Con đừng quan tâm ba nghe ai nói, con nói cho ba biết là phải hay không!”
“Đương nhiên không phải.” Cô thật không dễ dàng mới thốt ra nụ cười, lại không biết mình lúc này còn khó coi hơn cả khóc: “Con là con gái khôn khéo của ba, sao có thể làm chuyện mua bán không có lời…”
“Nha đầu.” Lương Thế Thần đè hai vai của cô: “Ba tuy rằng ham tiền ham bài bạc, nhưng chuyện bán con gái thì tuyệt đối không làm. Cho dù phải xin cơm, ba cũng không muốn để con chịu chút ủy khuất nào…”
“Ba!” Hốc mắt cô tự giác đỏ lên: “Xem ba đang nói gì a! Cho dù ba không tin con cũng nên tin Tô thiếu a. Người ta đường đường là người thừa kế ngân hàng Tô thị, muốn loại phụ nữ nào lại không có, làm sao có thể vì một người phụ nữ lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như thế, con gái ba cũng không phải là vàng bạc gì. Người khác không biết, nhưng chúng ta là người kinh doanh có thể không hiểu sao? Người nào có quan trọng như tiền!”
Lương Thế Thần nhăn mày vẫn chưa giãn ra: “Nha đầu…” Ông sờ sờ đầu Lương Dĩ: “Là ba vô dụng, ba không quản lý tốt công ty…”
“Ba, ba đừng nói vậy.”
“Cho dù thế nào con cũng nhớ kỹ, cho dù ba có là ăn mày thì cũng không cho con sống một cuộc sống phụ thuộc.”