Sau khi Lương Thế Thần kiểm kê tài sản công ty thì giao cho cô một trăm vạn. Cô cầm chi phiếu gọi điện cho Nguyễn Phong, may mắn là lần này liên lạc được. Thanh âm của hắn nghe qua có vẻ mệt mỏi: “Lương Dĩ sao?” “Anh ở nơi nào?”
“Anh xuất ngoại theo Viện Hi, vừa xuống máy bay. Em có việc gì sao?”
Cô đang đứng dưới tòa nhà Lương thị, chuẩn bị mở cửa vào xe. Xuy… một tiếng, một chiếc Ferrari thấp bé màu đen dừng lại trước mặt cô. Cô vốn định nói với Nguyễn Phong rằng cô có tiền có thể giúp một tay, nhưng mà tay cầm di động đã trống trơn. Ở bên kia di động, Nguyễn Phong kêu liên tục, Tô Diệu lao từ Ferrari ra, rất khí thế mà nắm lấy cổ tay kéo cô vào xe.
Cô gác máy có chút sợ hãi: “Anh làm gì vậy?”
Anh cũng không nói gì, đoạt lấy túi của cô, gương trang điểm, son môi cũng những thứ linh tinh khác bị đổ ra ngoài, cuối cùng anh thấy một tờ giấy mỏng, dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm lên, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch: “Em tính dùng nó giúp Nguyễn Phong?”
Cô mím miệng thành hàng thẳng tắp, nuốt một ngụm nước miếng mà gật đầu.
“Em có đầu óc hay không?” Tay anh nắm lấy đầu cô kéo tới trước mặt mình: “Anh trả tiền bao dưỡng em, em lại dám mang tiền đi bao dưỡng hắn?”
“Em không có.”
“Vậy đây là cái gì?” Anh quơ quơ tờ giấy.
“Em, em chỉ là muốn giúp anh ấy.”
“Hừ, xem ra là anh đối với em quá tốt, em đã quên mất bản thân mình nợ anh cái gì!” Anh thả cô ra nhấn ga rời đi.
Cô lui về vị trí: “Anh, anh muốn làm gì?”
Anh không nói gì mà điên cuồng nhấn ga, vài lần xém gặp nguy hiểm khiến cô cả kinh mà thét chói tai. Xe dừng lại trước khách sạn Hoàng Đế, anh nổi giận đùng đùng kéo cô xuống xe. Thấy anh tức giận đến mức mất đi lí trí như thế, cô sợ tới mức ôm chặt lấy ghế ngồi. Anh kéo hai lần nhưng cô vẫn không động, càng tức giận, cúi người xuống trước mặt cô: “Nếu không xuống xe, anh với em làm ngay ở nơi này. Anh là đàn ông, không sao cả, nhưng mà em… Đàng hoàng không muốn, muốn xấu hổ sao? Xuống dưới!”
Cô kinh hoảng nhìn anh, đầu ngón tay buông lỏng, nháy mắt đã bị anh kéo khỏi xe, đi vào thang máy, cô vặn vẹo cái cổ tay phát đau: “Tô Diệu, Tô Diệu.”
Hôm nay thời tiết lạnh, anh mặc một cái áo chui đầu bằng lông cừu mỏng màu xám, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng phất qua áo, đôi mắt như viên ngọc trai đen nhìn cô chằm chằm: “Còn nhớ rõ khi chia tay em đã nói cái gì không?”
Mười năm trước, sau khi phát sinh chuyện ở toilet nam, cô vừa sửa sang lại quần áo vừa lạnh lùng phun ra ba chữ “Chia tay đi.”
Anh đưa lưng về phía cô, thân hình cứng đờ, không nói cái gì.
Cô vuốt lại mái tóc rồi xoay người rời đi.
Qua hơn một tuần sau, cuối tuần đó các chị em hẹn đi hát, bốn giờ chiều cô đã ra khỏi cửa, khi đó cô chưa có giấy phép lái xe nên chỉ có thể gọi xe mà đi. Mới ra khỏi tiểu khu, ở ngã tư đường bỗng nhiên có một người chạy đến như gió, dọa cô nhảy dựng lên. Nhìn thấy rõ người này cô mới cau mày: “Anh tới đây làm gì?”
Khuôn mặt Tô Diệu có vài phần tang thương, tiếng nói cũng khàn khàn: “Anh…”
Vừa nói chữ thứ nhất, mặt của cô càng nhăn, ngăn lại cái mũi: “Anh uống rượu sao?”
“Lương Dĩ...”
Cô quơ tay muốn gạt bay đi mùi rượu cùng mùi mồ hôi khiến người khác không thể chịu nổi này: “Em có hẹn, em đi trước.”
Vừa đúng lúc có xe dừng lại, cô nhấc chân muốn đi đã bị bắt lấy cổ tay ôm mạnh vào lòng. Từng lỗ chân lông trên người cô nhanh chóng nổ tung: “Này, này!” Cô đẩy anh ra, tức giận nói: “Thật bẩn có biết hay không? Em sắp đi hát, anh đừng làm em không ra ngoài được!”
Anh thống khổ nhìn cô, sắc mặt tái nhợt: “Anh, anh không muốn chia tay.”
Cô nở nụ cười đùa cợt: “Anh cho anh là ai? Em nói chia tay thì chia tay!” Cô muốn bỏ đi lần nữa lại bị anh bắt lấy: “Những ngày này anh rất nhớ em. Chính anh cũng không biết bản thân lại có thể làm ra chuyện như vậy, chuyện ngày đó anh thật xin lỗi, anh cam đoan sẽ không có chuyện như thế xảy ra nữa…”
Cô hất tay anh ra: “Anh có thấy phiền hay không, em sắp muộn rồi. Tô Diệu, em nói cho anh biết, lúc trước em hôn anh là vì đánh đố với người khác, một chút cũng không thích anh. Sau này ở cùng với anh chỉ là vì thấy anh thích em, em cảm thấy thú vị. Nhưng mà đã xảy ra chuyện thế này, là cô gái bình thường thì đều muốn chia tay, tâm lý của em cũng không phải thuộc loại biến thái!”
Trong lòng anh đau đến vỡ vụn, nghe những lời này thì mặt nhăn thành một đống: “Anh biết em giận anh, cố ý nói như thế…”
Ba!
Trước mọi người, cô quăng cho anh một cái tát vang dội, xoay người tuyệt tình rời đi: “Sau này em không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Cửa xe taxi khép lại nghênh ngang rời đi. Anh đứng tại chỗ, ánh nắng bén nhọn đâm vào người, nhắm chặt mắt lại mà té xỉu.
Khi đó cô đã nói thẳng ra, việc làm ăn trong nhà thịnh vượng, mỗi người thấy cô đều nể mặt ba phần, đúng là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Khi bị bắt buộc ở toilet, tựa như tôn nghiêm bị giẫm nát khó có thể chịu đựng được, cho nên tàn nhẫn chia tay với anh, sau đó phát động toàn thể bạn học cách ly anh.
Anh vốn ít nói, cũng ít có người nói chuyện với anh. Hiện tại càng tệ hơn, ai ai cũng biết nữ hoàng trò chơi đã quăng anh, có vài tiểu nhân muốn lấy lòng Lương Dĩ nên tính kế chỉnh anh: cổng trường bị đóng khiến anh đi muộn, đi học bị phấn viết bảng ném vào đầu, hộp cơm bị làm đổ, bị nhốt trong toilet suốt buổi chiều… Anh chật vật không chịu nổi, cô lại đắc ý đứng từ xa mà lạnh lùng nhìn. Ánh mắt này suốt đời anh khó quên, lạnh như băng mùa đông ở Hokkaido khiến những con cá cũng ngửa bụng mà chết.
Ước chừng là đã chán, qua mùa đông thì cuộc sống của anh bình yên hơn. Chỉ là anh thường xuyên thấy cô, trừ lớp học, căn tin, sân thể dục… vô tình nhìn xung quanh đều có thể thấy thân ảnh mảnh khảnh của cô. Cô thích màu trắng, áo lông mặc trên người tôn lên làn da trắng hơn cả tuyết, thật giống như một cô búp bê tuyết đứng ở ngoài hiên. Tuyết còn chưa tan, ánh mắt của cô đã lạnh như tuyết mà bắn tới anh.
Anh theo thói quen tính bỏ qua tầm mắt ấy, lại thấy cô đột nhiên nở nụ cười. Anh nghĩ chính bản thân đã nhìn lầm rồi, khi nhìn chăm chú quả thật thấy cô đang cười, đứng đối diện anh mà cười.
Anh nhìn ra sau lưng, nhìn sang phải lại nhìn sang trái, xác định cô đang cười với anh, không biết nên đi qua hay là không đi qua, anh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Này, bóng bay tới a!”
Anh quay đầu thì gặp một thiếu niên xa lạ đang đứng ở sân bóng rổ ngoắc ngoắc với anh, sau đó có một quả bóng nhanh như chớp bay đến. Anh tùy tay bắt lấy quả bóng. Thiếu niên tiếp nhận, hẳn là đàn em năm nhất mới nhập học, rất nhiệt tình mà nói: “Kỹ thuật của anh không tệ, chơi một trận đi?”
Anh đang muốn trả lời đã thấy đôi mắt của đàn em kia sáng lên, nhìn ra sau lưng anh: “Học tỷ!”
Một mùi hương quen thuộc tiến vào mũi, cô nhẹ nhàng đi thoáng qua anh, vẫn tươi cười nhưng trong mắt lại không có anh: “Toàn thân lại là mồ hôi, thật thối.” Tuy nói ghét bỏ nhưng ngữ khí tràn đầy sự sủng nịch, thiếu niên cười đến híp mắt nói: “Đây mới là đàn ông.”
Cô cười một tiếng: “Bao nhiêu tuổi rồi, thật không biết ngượng.”
Thiếu niên bỏ trái bóng xuống ôm lấy thắt lưng của cô: “Sao, muốn anh chứng minh không?”
Cô cười tủm tỉm nhìn hắn.
Thiếu niên này cao hơn cô nửa cái đầu, thường xuyên vận động nên chân tay mạnh mẽ, tuy rằng nhỏ hơn cô một tuổi nhưng nhìn vào thấy rất xứng đôi. Hắn cuối đầu hôn một cái vào môi cô.
Cô cũng ôm lấy hắn.
Cô cứ nhiên lại nâng tay ôm hắn!
Con mắt Tô Diệu trừng đến mức sắp rớt xuống, móng tay bấm sâu vào da thịt, lửa giận che mờ tầm mắt. Anh thấy cô nhìn về phía mình, ánh mắt khiêu khích cùng châm biếm, một bàn tay còn chào hỏi với anh.
Cái gì cũng không kịp nghĩ, anh liền xông lên kéo cô ra rồi đánh một quyền vào thiếu niên kia.